Hàn Vận bị hành động bạo lực của Lam Tuyết làm giật mình, càng vui mừng nhiều hơn vì biết Tà Thiên Viêm cũng có lúc bị như thế này. Cơ hội chứng kiến việc thế này cũng không nhiều nha.
"Ha ha."
E sợ là thiên hạ không loạn, Hàn Vận phì cười ra tiếng.
Vốn Đằng Tường cùng Phượng Tiêu Tương rất muốn làm bộ như không nhìn thấy, nhưng vì Hàn Vận cười, lập tức kéo hai người kia lập tức phì cười theo. Ngay cả ông lão cũng nhịn đến mức mặt đỏ bừng.
"Tiểu Tuyết."
Tà Thiên Viêm oán giận nhìn Lam Tuyết, hiện tại bảo bối càng ngày càng quá phận.
"Ha ha."
Lam Tuyết cũng cười lên.
"Mọi người mau đi vào thôi, ta có việc muốn nói, Nhuế lão đi thông báo cho Huy Vương gia đi."
"Dạ, Lam công tử."
Đi vào đại sảnh, Tà Thiên Viêm bá đạo ôm Lam Tuyết ngồi ở ghế chủ vị, Hàn Vận, Đằng Tường, cùng với Phượng Tiêu Tương đều tỏ vẻ khinh bỉ.
"Tiểu Tuyết gầy rồi."
Tà Thiên Viêm đau lòng ôm Lam Tuyết, nắm cằm Lam Tuyết, cọ cọ trán mình vào trán đối phương.
"Viêm cũng vậy."
Lam Tuyết đưa tay xoa xoa mặt Tà Thiên Viêm, trong thần sắc cung mang theo đau lòng.
Hai người này đúng là da mặt dày hơn hai tấm da trâu. Hàn Vận cảm thấy rét run, cũng không tự chủ mà nghĩ đến người đang ở Hiên Viên Quốc. Không biết hắn có khỏe không?
"Đúng rồi, Hàn đại ca, ta nghe nói huynh mất trí nhớ có phải không?"
Lam Tuyết đột nhiên hỏi. Lúc trước nghe tin tức đó, hắn rất phẫn nộ, hận không thể lập tức chạy tới Hiên Viên Quốc đem Hàn đại ca mang đi. Nhưng lý trí lại không cho phép xúc động, dù sao khi đó Thần Quốc cùng Hiên Viên Quốc đang rất căng thẳng. Mà hắn lại đang ở Thần Quốc, muốn rời khỏi Thần Quốc nhất định sẽ liên lụy rất nhiều người.
Khi biết Hàn đại ca cùng Tà Thiên Viêm đến, hắn vui vẻ vài ngày, nhưng lại e ngại, rất sợ gặp Hàn đại ca gặp hắn sẽ nói "Ngươi là ai?"
Hắn thật sự không biết có thể chấp nhận hay không. Hiện tại xem ra Hàn đại ca tuy rằng gầy yếu rất nhiều, nhưng thần sắc cũng bình thường. Chẳng lẽ tin tức có lầm lẫn? Không, không có lầm, đôi mắt đỏ như máu kia là bằng chứng minh cho việc bị tổn thương sâu đậm không phải sao?
Hàn Vận mỉm cười.
"Đúng vậy, nhưng không lâu trước đã khôi phục trí nhớ. Nếu không sao nhận ra Tiểu Tuyết."
Trước lúc rời khỏi Hiên Viên Quốc, Hàn Vận đã khôi phục trí nhớ, chỉ là không biết nên đối mặt Hiên Viên Hủ như thế nào mà thôi. Nên mượn cơ hội lần này rời đi, vừa đúng lúc có thể yên tĩnh một thời gian.
"Hàn đại ca."
Lam Tuyết khẽ cắn môi dưới. Mặc dù không biết chính xác lý do Hàn Vận vì sao mất trí nhớ, nhưng cũng có thể đoán được một ít. Chỉ có thể là yêu quá nhiều, mới có thể làm cho một người lựa chọn mất trí nhớ để trốn tránh.
"Không có việc gì, ta bây giờ không phải rất tốt sao?"
Hàn Vận cười trấn an. Chuyện quá khứ không thể xóa bỏ, nhưng tương lai lại ở trong tay mình.
Nhìn thấy Hàn đại ca thoải mái, Lam Tuyết cũng yên lòng.
"Hàn đại ca, mặc kệ là khi nào, chỉ cần Tiểu Tuyết không chết, vĩnh viễn là đệ đệ của Hàn đại ca."
Hàn Vận gật đầu, hốc mắt có chút ướŧ áŧ.
Đằng Tường tuy rằng không biết Hàn Vận mất trí nhớ là vì cái gì, nhưng nhìn thấy tình cảm huynh đệ của hai người cũng cảm thấy hâm mộ. Hắn cũng có thể có được tình nghĩa như thế không?
Không bao lâu, Thần Huy với vẻ tiều tụy đi đến.
"Tà tướng quân."
Nhìn thấy Tà Thiên Viêm, Thần Huy khom người cúi đầu.
Tà Thiên Viêm lập tức nâng Thần Huy dậy.
"Ngài là Vương gia, động tác như vậy về sau không cho làm."
Thần Huy cười yếu ớt.
"Lễ không thể bỏ, ngài là tướng quân phụ hoàng khâm điểm, là người ta phải dựa vào để bảo vệ Thần Quốc."
Lập tức nhìn về phía Hàn Vận cùng Đằng Tường mỉm cười.
"Huy Vương gia ngồi đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm. Trước tiên nói về tình huống quốc đô gần đây đi."
Tà Thiên Viêm nhìn về phía Phong Tiêu Tương.
Phượng Tiêu Tương thần sắc nhất thời ngưng trọng.
"Gần đây quốc đô có chút không yên ổn, cụ thể là chuyện gì còn chưa có điều tra ra. Chỉ là mỗi ngày đều có phụ nữ cùng trẻ nhỏ bị chết, chết cực thê thảm, giống như là bị dã thú cắn xé, chỉ còn xương trắng. Nếu không có quần áo và trang sức không có cách nhận ra thân phận thi thể."
Nghĩ đến gần đây quốc đô xuất hiện những thi thể này, thì không rét mà run.
Đằng Tường cùng Tà Thiên Viêm liếc nhau, trong mắt đều có vẻ khϊếp sợ.
"Thi thể liệu có độc không?"
Tà Thiên Viêm dò hỏi.
Phượng Tiêu Tương cả kinh.
"Ngài sao lại biết?"
Hắn mất nhiều công phu mới tra xét được tin tức này.
Tà Thiên Viêm thần sắc cũng ngưng trọng, đem chuyện Liễu Hạng Thôn nói ra.
"Người độc dược, hơn nữa là biến dị?"
Không chỉ có Phượng Tiêu Tương, ngay cả Lam Tuyết cùng Thần Huy đều có vẻ mặt kinh ngạc.
"Đúng vậy, ở nửa đường còn đυ.ng phải tử sĩ Thần Quốc."
Đằng Tường lại nói ra suy đoán:
"Nếu ta không có đoán sai, ngày đó trong quan tài hẳn là cơ thể mẹ."
Lúc này biểu tình của Thần Huy chỉ có thể dùng từ phẫn nộ để hình dung.
"Thần Khiêm sao hồ đồ như thế."
Thần Huy đánh một cái lên mặt bàn, bàn tay bị đau một trận.
"Thần Khiêm dù ngu ngốc cũng sẽ không hủy diệt Thần Quốc, ta nghĩ nhất định có nội tình."
Tà Thiên Viêm phân tích. Tuy rằng Thần Khiêm bạo ngược một chút, cũng không là kẻ không biết suy nghĩ, nếu không cũng không thể ngồi lên vị trí Hoàng đế.
Hàn Vận gật gật đầu.
Thần Huy cúi đầu không nói, lập tức giống như nghĩ tới cái gì, mở miệng.
"Mấy ngày trước đây ta tiến cung không có nhìn thấy đại tẩu."
"Là Hoàng hậu Thần Quốc sao?"
Đằng Tường nói.
Thần Huy lắc lắc đầu.
"Không phải, chỉ là một vị Mỹ nhân."
Hàn Vận lại phát hiện có vấn đề.
"Một vị Mỹ nhân sao có thể gọi là đại tẩu?"
Không phải chỉ có Hoàng hậu mới tính là thê tử chính thức của Hoàng đế sao?
"Thần Quốc chính trị bất ổn, Hoàng hậu đã thay đổi hơn năm người. Có nữ nhân ngu xuẩn mới tranh giành vị trí Hoàng hậu, vì đó là vị trí tôn quý, cũng là đầu sóng ngọn gió. Về phần đại tẩu lại là thanh mai trúc mã của Thần Khiêm. Khi Thần Khiêm lên làm Hoàng đế, đại tẩu đã được phong làm Dung Mỹ nhân, cũng là người duy nhất Thần Khiêm yêu. Thần Khiêm tàn bạo bao nhiêu, đại tẩu lại ôn nhu thiện lương bấy nhiêu. Tuy rằng thân phận không cao, nhưng ở hậu cung không người nào dám động đến đại tẩu."
Thần Huy nói về đại tẩu với sự trân trọng. Nếu hiện tại không phải mọi người đều biết hắn có Khúc Dịch Tâm nhất định sẽ hoài nghi Thần Huy yêu thích đại tẩu.
"Nói như vậy, vị Mỹ nhân kia mới là chủ nhân hậu cung sao?"
Phượng Tiêu Tương trầm tư nói. Hắn cũng có phái người vào hoàng cung, nhưng vì sao cũng không có tin tức của Dung Mỹ nhân.
"Không sai."
Thần Huy gật đầu.
"Nhưng mà lần trước ta tiến cung lại không có nhìn thấy đại tẩu. Tuy rằng Thần Khiêm đối với ta bất nhân, nhưng đại tẩu là một người tốt. Đối với chuyện triều đình không hỏi đến, nhưng đối với người thân lại rất quan tâm. Mỗi lần đến đều sẽ cằn nhằn ta nên sớm thành thân. Vừa rồi ta gióng trống khua chiêng tiến cung, đại tẩu lại không đến gặp ta."
Có lẽ hắn sẽ không cảm thấy kỳ quái nếu hôm nay không nghe được chuyện người độc dược. Lại cảm giác Thần Khiêm thay đổi là có liên quan việc đại tẩu mất tích.
"Hiện tại đoán cũng uổng công, chúng ta tiến cung xem một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao."
Hàn Vận cong khóe môi. Nhất định phải xem vị Hoàng đế bạo ngược cùng vị Mỹ nhân ôn nhu là người như thế nào.
"Được, đêm nay chúng ta đi."
Tà Thiên Viêm nhìn về phía Hàn Vận cùng Đằng Tường. Đi điều tra không ra cái gì, thì có thể nhiễu loạn cũng tốt.
"Ta đi chuẩn bị độc dược."
Đằng Tường đứng dậy.
"Đằng công tử đi cùng Nhuế lão đi, có cái gì cần thì trực tiếp nói cho ông ấy."
Lam Tuyết nói rất tự nhiên, rất có khí thế.
Đằng Tường gật đầu rời đi. Nếu buổi tối sẽ hành động, như vậy thời gian chuẩn bị không nhiều lắm.
Hàn Vận vui mừng nhìn Lam Tuyết. Hiện tại Tiểu Tuyết đã thành thục rất nhiều. Điều này cho thấy Tà Thiên Viêm đem Lam Tuyết đặt ngang hàng mà đãi ngộ, chỉ có yêu chân thành mới có thể không phân biệt như thế. Đột nhiên Hàn Vận cảm thấy có chút mất mát, nếu lúc trước Hiên Viên Hủ có thể đối xử với mình như Tà Thiên Viêm đối với Lam Tuyết, thì hai người hiện tại sẽ như thế nào?
Thương lượng xong, mấy người tản ra đi nghỉ ngơi, phải nghỉ ngơi một chút buổi tối mới có tinh thần làm việc.
"Hàn đại ca, huynh tạm thời ở nơi này, phòng của ta ngay bên cạnh, có chuyện gì có thể đến gọi ta."
Phượng Tiêu Tương dẫn Hàn Vận đến chỗ ở.
"Được, ta đi nghỉ ngơi, đến bữa cơm chiều nhớ gọi ta."
Hàn Vận ngáp một cái, tinh thần thả lỏng, lập tức liền cảm thấy buồn ngủ.
"Được."
Phượng Tiêu Tương cười cười.
"Nếu thân thể cần nhu cầu gì, Hàn đại ca cũng có thể tới tìm ta."
"Những lời này ta sẽ nhớ kỹ."
Hàn Vận nháy nháy mắt. Phượng Tiêu Tương thật đúng là yêu tinh.
Phòng thực đầy đủ hết, có giường lớn, có phòng tắm.
Không có phụ sự kỳ vọng của Hàn Vận, phòng tắm quả nhiên lớn. Tuy rằng không phải có nước nóng nhưng cũng đã đủ cho Hàn Vận cảm thấy vui sướиɠ.
Ngáp liên tục, Hàn Vận không ngâm mình lâu, tắm sạch sẽ lau khô thân thể ngã trên giường lớn, liền ngáy pho pho.