Lâm Cẩm Nghi nhất thời đau buồn, Tô thị cũng
không
khỏi thở dài
một
tiếng, vỗ bàn tay nàng
nói: "đi, cùng nương về chính viện, tổ phụ và cha con bọn họ sáng sớm
đã
ngóng trông con."
Lâm Cẩm Nghi kiềm chế khổ sở trong lòng, gật đầu cười đáp ứng.
Hai người vừa
nói
chuyện vừa
đi
chính viện, mới vừa vào sân,
đã
thấy
một
tiểu thịt cầu tròn trịa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, phía sau còn
một
chuỗi dài bà tử nha hoàn.
"Nương, nương, ôm!" Tiểu thịt cầu miệng hàm hồ gọi, vừa nhảy lên người Tô thị.
Lâm Cẩm Nghi tập trung nhìn, vừa chạy tới
không
phải ai khác, đúng là tiểu A Hi còn kém nửa tháng là
một
tuổi.
"A Hi lớn lên nhiều như vậy nha!" Lâm Cẩm Nghi lần trước về hầu phủ
đã
là hai tháng trước, tiểu A Hi vừa mới được người đỡ
đi, nay
đã
nghiêng ngả lảo đảo chạy được.
Tô thị ôm lấy tiểu A Hi, có vẻ cố sức
nói: "Lúc này đứa
nhỏ
một
ngày
một
lớn, hơn nữa gần đây mừng năm mới, cái miệng
hắn
dường như
không
chịu yên, tổ phụ và cha con đều nghỉ ở nhà, cả ngày cũng kệ
hắn, thường xuyên qua lại, béo lên nhiều."
Lâm Cẩm Nghi thấy Tô thị có chút lao lực, liền
nói: "Nương, để con ôm."
Tô thị liên tục lắc đầu
nói: "Đừng, đệ đệ con bám người, muốn ôm phải ôm
một
hồi lâu. Ta nhìn con gần đây rất gầy, hẳn là lo liệu công việc vương phủ vất vả, khó được về nhà, trăm ngàn đừng mệt mình."
Lâm Cẩm Nghi nghe xong
không
khỏi mặt ửng hồng lên, mấy ngày này nàng quả
thật
gầy, nhưng đâu phải lo liệu gia
sự,
rõ
ràng là bị Tiêu Tiềm áp bức thành như vậy.
Lúc này Tiêu Tiềm tiến lên
nói: "Nhạc mẫu, để ta tới ôm, A Cẩm gầy cũng vì ta."
Lời này Tô thị nghe thấy đó là Lâm Cẩm Nghi vì phân ưu với
hắn
mà mệt mỏi, Lâm Cẩm Nghi lại nghe ra ý tứ
hắn
bỡn cợt, bên tai đều nóng lên.
Tiêu Tiềm biểu
hiện
bình dị gần gũi, nhưng đến cùng thân phận là Trấn Nam vương, Tô thị
đang
muốn từ chối, chỉ thấy Tiêu Tiềm
đã
giơ tay với tiểu A Hi, dùng ngữ khí dụ dỗ
nói: "Tiểu A Hi, để tỷ phu ôm được
không?"
Tiểu A Hi
một
đôi tròng mắt quay tròn, nhìn nhìn nương, lại nhìn nhìn tỷ tỷ, thấy họ đều
không
lắc đầu, quay mặt sang giòn tan
nói: "Ôm!"
Tiêu Tiềm "Ôi"
một
tiếng, lập tức ôm
hắn
vào trong lòng.
Bất quá
hắn
đến cùng vẫn là lần đầu ôm đứa
nhỏ, tư thế
không
chính xác, Tô thị dạy
hắn
ôm thế nào dùng ít sức, cũng có thể ngăn ngừa đứa
nhỏngã xuống.
Tiêu Tiềm nghiêm cẩn học hỏi,
một
tay ôm lấy thắt lưng tiểu A Hi,
một
tay đỡ sau lưng
hắn.
Mọi người chậm rãi vào chính viện chủ ốc, Trung Dũng hầu, Lâm Ngọc Trạch cùng vợ chồng Lâm Bác Chí, Trịnh Kiểu Nguyệt đều ở trong đó, thấy bọn họ, mọi người tất nhiên là
không
hẹn mà cùng đứng lên.
Tiêu Tiềm vừa đùa tiểu A Hi, vừa
nói: "Tổ phụ, nhạc phụ,
không
cần đa lễ, đều là người trong nhà. Ta ôm tiểu A Hi, cũng
sẽ
không
cho hai ngài hành lễ."
Trung Dũng hầu từ lần ở biên quan trở về luôn luôn tán thưởng Tiêu Tiềm, mà Lâm Ngọc Trạch mọi người trong thời gian này sửa lại nhìn nhận về Tiêu Tiềm,
hắn
đã
nói
như vậy, mọi người cũng đều
không
khách khí.
Giống như Tô thị
nói, tiểu A Hi thập phần bám người, vào phòng
hắn
cũng
không
chịu từ
trên
người Tiêu Tiềm
đi
xuống. Tiêu Tiềm
rõ
ràng cho
hắnngồi ở
trên
người mình, cứ như vậy ôm
hắn
nói
chuyện cùng mọi người.
Lâm Cẩm Nghi và Tô thị, Trịnh Kiểu Nguyệt ngồi
nói
chuyện riêng tư, Tô thị thường thường giương mắt xem tiểu A Hi, sợ
hắn
bướng bỉnh chọc Tiêu Tiềm mất hứng.
"Nếm thử lá trà này, là bằng hữu cha con từ vùng Lĩnh Nam mang tới, mặc dù
không
so được với trong vương phủ các con, cũng là kinh thành hiếm thấy." Tô thị tiếp đón Lâm Cẩm Nghi thưởng trà, vừa dứt lời chợt nghe
một
tiếng giòn vang, tiểu A Hi khóc rống lên.
Mọi người nhìn lại, thấy bên chân Tiêu Tiềm chén trà bị rơi, trước ngực Tiêu Tiềm cũng bị ướt
một
mảng, còn có
một
đống lá trà. Tiểu A Hi ngồi ở đầu gối Tiêu Tiềm bụm mặt khóc lên.
Tô thị mọi người phát hoảng, lập tức bước nhanh qua, kéo tay tiểu A Hi xem xét. Thấy tiểu A Hi
trên
đầu
trên
mặt cũng
không
dính nước, các nàng mới
nhẹ
nhàng thở ra.
Mà ngay lúc các nàng chỉ lo xem tiểu A Hi, Trung Dũng hầu mấy người bọn họ
đã
nhìn đến Tiêu Tiềm. Tô thị ngồi
một
bên
không
nhìn thấy toàn quá trình, bọn họ đều nhìn
rõ. Mới vừa rồi Tiêu Tiềm
đang
nói
với bọn họ,
một
tay bưng chén trà chuẩn bị uống. Bên ngoài bỗng nhiên đốt pháo trúc, tiểu A Hi phát hoảng đột nhiên ngồi thẳng lên, bỗng chốc đυ.ng vào chén trà. Tiêu Tiềm tay mắt lanh lẹ, tay kia
thì
chắn
trên
đầu tiểu A Hi, bằng
khôngtiểu A Hi khẳng định
đã
bị phỏng.
Tiêu Tiềm
một
bàn tay
đã
đỏ lên,
hắn
chỉ là lơ đễnh cười cười,
nói: "không
có chuyện gì, A Hi
không
bị thương là tốt rồi."
Tô thị và Lâm Cẩm Nghi lúc này đại khái cũng minh bạch chuyện gì xảy ra, Tô thị thập phần áy náy nhận sai, lại cho nha hoàn lấy thuốc mỡ chữa phỏng đến.
không
lâu thuốc mỡ
đã
được trình
đi
lên, Tô thị lấy ra nhét vào tay Lâm Cẩm Nghi.
Tiêu Tiềm trong miệng vẫn
nói: "Nước trà
không
quá nóng,
thật
sự
không
có chuyện gì."
Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống bên người Tiêu Tiềm, kéo cái tay
hắn
đã
đỏ lên bôi thuốc, "Tay đỏ thành như vậy còn cố chống chế."
Tiêu Tiềm bị oán trách cũng
không
giận, chỉ cười cười, "Được, nghe nàng,
không
chống chế."
Thấy hai người bọn họ vô cùng thân thiết như thế, mọi người Trung Dũng hầu phủ
không
hẹn mà cùng nở nụ cười.
Lâm Cẩm Nghi bôi thuốc cho Tiêu Tiềm xong, mới phát
hiện
người nhà đều mang theo ý cười nhìn mình, mặt nàng hồng lên: "Các người đều nhìn con làm gì?"
nói
chuyện liền đứng lên,
đi
chỗ Tô thị bên kia ngồi xuống.
Mọi người cười
một
trận, còn
nói
đến
nói
đi.
Tiểu A Hi được đưa
đi
đổi xiêm y lại trở về, Tô thị cũng
không
dám để
hắn
đi
gây tai họa với Tiêu Tiềm, liền ôm
hắn
đùa ở trong lòng.
Trịnh Kiểu Nguyệt ngồi kề bên Lâm Cẩm Nghi, thập phần hâm mộ
nói
với nàng: "Vương gia đối đãi ngươi
thật
tốt."
Lâm Cẩm Nghi cười cười, "Chị dâu
nói
lời này, chẳng lẽ đại ca ta bạc đãi ngươi?"
Trịnh Kiểu Nguyệt cũng cười, "Đương nhiên là tốt." Chính là dù tốt, cũng chỉ tương đối. Tiêu Tiềm ánh mắt
hắn
nhìn Lâm Cẩm Nghi, nóng bỏng mà dung túng, cho dù Lâm Cẩm Nghi trước mặt mọi người mang theo ngữ khí oán trách
nói
hắn,
hắn
cũng
không
để ý. Chỉ điểm này, nàng cùng Lâm Bác Chí chỉ là tương kính như tân, so ra kém, càng
không
cần
nói
Tiêu Tiềm bất luận là bộ dạng gia thế bản lĩnh, đều mạnh hơn Lâm Bác Chí
một
trăm
một
ngàn lần.
Lâm Cẩm Nghi mặc dù
không
biết Trịnh Kiểu Nguyệt nghĩ gì, nhưng vẫn sợ nàng có tâm so sánh, liền
nói
tránh
đi: "Tẩu tử trong thời gian này uống thuốc bổ gì, sắc mặt lại tốt như vậy, ngươi mau
nói
cùng ta."
Trịnh Kiểu Nguyệt trong thời gian này mượt mà
một
vòng, nhìn càng thủy linh đẫy đà, lúc này thẹn thùng
nói: "Nào có thuốc bổ, chỉ là vào ngày đông tham ăn thích ngủ, mới béo.
không
thể so với Cẩm Nghi, nhìn còn như tiểu
cô
nương."
Quả
thật, Lâm Cẩm Nghi tuy rằng trang điểm phụ nhân, nhưng như trước là cằm đầy, eo
nhỏ
mảnh mai, phong tư thiếu nữ.
"Con cũng đừng
nói
nàng, ta sắp buồn chết, từ
nhỏ
không
có nhiều thịt, gần đây hai tháng
không
gặp, càng gầy hơn." Tô thị
nói
xong liền nghiêm cẩn
nói
với Lâm Cẩm Nghi, "A Cẩm,
không
phải nương
nói
con, con cũng là người lớn, nên chú ý thân mình, đừng để cho nương luôn phải
đi
theo quan tâm."
Lâm Cẩm Nghi cảm thấy
thật
sự
oan uổng, nàng đâu phải
không
chú ý thân mình,
thật
sự
là nàng gả cho Tiêu Tiềm rồi trải qua chút chuyện như vậy, hơn nữa ngày gần
đi
vì Tiêu Tiềm ham muốn vô độ, nàng
thật
muốn béo cũng
không
được.
Mọi người hòa thuận vui vẻ ngồi
một
chỗ,
nói
nói
bất tri bất giác đến giờ cơm.
Tô thị tự
đi
thu xếp đồ ăn, Lâm Cẩm Nghi muốn
đi
hỗ trợ, bị Tô thị đè lại
nói: "Con ở vương phủ cũng mệt, khó được về nhà, nghỉ ngơi là tốt rồi."
Lâm Cẩm Nghi nhân tiện
nói: "Nương cũng ngày ngày ở nhà bận rộn, nương chẳng lẽ
không
mệt mỏi?"
Tô thị nhìn nàng
một
cái, "Nương làm quen, con nghe lời,
không
được tham việc."
Lâm Cẩm Nghi tuy rằng gả cho người, nhưng ở trong mắt Tô thị vẫn là
một
đứa trẻ, sao để nàng về nhà còn bận rộn,
nói
cái gì cũng
không
chịu cho nàng làm cùng, còn sợ nàng nhàm chán, để Trịnh Kiểu Nguyệt lại bồi nàng
nói
chuyện.
Sau đó,
một
bàn đồ ăn sắc hương vị câu toàn
đã
được mang lên.
Trung Dũng hầu mời Tiêu Tiềm lên ghế
trên, Tiêu Tiềm đương nhiên
không
chịu, để ghế
trên
cho Trung Dũng hầu, ghế tiếp cho Lâm Ngọc Trạch, chính mình ngồi cùng Lâm Cẩm Nghi ở dưới.
Tô thị thân thiện lấy đũa chung chia thức ăn cho Tiêu Tiềm, "Cũng
không
biết vương gia thích ăn cái gì, chỉ ngẫu nhiên nghe A Cẩm
nói
vương gia thích ăn ngọt, ta học làm hai món đồ ăn Giang Nam, cũng
không
biết hợp khẩu vị ngươi
không."
Tô thị hôm nay riêng vì Tiêu Tiềm làm vài món đồ ăn, có cá viên kim chân, cua thịt măng sợi, sườn bảo ngọc, canh tuyết nhĩ vân vân.
Tiêu Tiềm thập phần hưởng thụ, lộ ra thần sắc kinh hỉ
nói: "Nhạc mẫu thủ nghệ quá tốt, khẩu vị này so với đầu bếp Giang Nam trong phủ chúng ta làm còn tốt hơn."
Tô thị cười cười,
nói: "Vương gia nếu thích
thì
để A Cẩm trở về học làm, nàng ở nhà
không
học được bản
sự
gì,
một
tay trù nghệ coi như được." Lâm Cẩm Nghi
đi
theo học hai năm, còn thập phần có thiên phú,
nói
đến đây, trong giọng
nói
Tô thị bất giác lộ ra ba phần tự hào.
Tiêu Tiềm
không
khỏi nhíu mày, vương phi
hắn
còn có trù nghệ rất cao?
hắn
lần trước uống cháo mồng 8 tháng Chạp nàng nấu
đã
thập phần kinh ngạc, dù sao từ trước nàng
không
biết gì cả, ai ngờ
hiện
tại nàng còn dấu
một
tay nghề như vậy!
Lâm Cẩm Nghi sợ Tiêu Tiềm lanh mồm lanh miệng
nói
hở cái gì, dù sao Tô thị truyền trù nghệ cho nàng là hi vọng nàng phát dương quang đại, mà
không
phải bỏ xó, lập tức
nói: "Ngày xưa ở trong phủ công việc bận rộn, trù nghệ cũng hoang phế
không
ít, nương
nói
rất đúng, về sa ta học với ngài, làm đồ ăn cho vương gia."
Phản ứng lại rất nhanh. Tiêu Tiềm nhịn cười, lại gắp
một
đũa đồ ăn cho Lâm Cẩm Nghi, "A Cẩm có tâm, vậy ta
sẽ
chờ."