Thập vương gia sợ Sầm gia thay đổi, hôm đó trực tiếp tiến cung gặp Phong Khánh đế.
Phong Khánh đế nghe Thập vương gia cư nhiên đường đột
cô
nương nhà Sầm Thanh Sơn, nhất thời tức đến
nói
không
ra lời.
Sầm Thanh Sơn tốt xấu cũng là cánh tay cứng đương triều, đệ đệ
hắn
không
biết điều còn dám mạo phạm
cô
nương nhà đó. Nếu Sầm Thanh Sơn liên hợp ngự sử khác cùng dâng sổ con, sợ là
hắn
cũng
không
giữ được đệ đệ này.
Nhưng tức giận
thì
tức giận, Thập vương gia đến cùng là thân đệ đệ, tiên đế lúc hấp hối còn dặn dò Phong Khánh đế phải chăm lo
hắn.
"Lão Thập a, ngươi
nói
thật
với hoàng huynh, hôm nay việc này đến cùng là trùng hợp, hay là ngươi an bày?"
Thập vương gia chuẩn xác
nói: "Hoàng huynh, tiểu Thập có tính tình gì ngài
không
biết sao? Ta muốn an bày như vậy, cũng phải xem ta có bản
sự
hay
không
a."
Phong Khánh đế nghĩ cũng đúng, Thập hoàng đệ vốn là hạng người
không
học vấn
không
nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng. Bảo
hắn
hao hết tâm tư an bày thế này,
thật
sự
là làm khó
hắn. Nếu như
nói
có người hỗ trợ... Ai
sẽ
mạo hiểm đắc tội ngự sử đương triều,
đi
giúp vương gia nhàn tản
không
quyền
không
thế đâu? Sầm Thanh Sơn làm người, Phong Khánh đế hiểu
rõ,
hắn
rất cẩn thận, cho tới bây giờ cũng
khôngđắc tội người nào trong quan trường, cũng
sẽ
không
có ai nhằm vào
hắn.
Hôm nay việc này có lẽ là
một
lần đúng dịp. Đệ đệ này uống rượu rối loạn cũng
không
phải
một
hai lần.
Phong Khánh đế day mi tâm đau nhức, chỉ có thể
nói: "đã
như vậy, trẫm hạ chỉ tứ hôn cho ngươi. Nguyên phi của ngươi lần trước cũng
không
sống được vài năm, sau này tục huyền,
không
thể lại hồ nháo giống như trước."
Thập vương gia
một
ngụm đáp ứng, ôm quyền hành lễ tạ ơn, lại thử hỏi: "Vậy hoàng huynh, phong hào của ta..."
Phong Khánh đế biết
hắn
muốn mượn cơ hội này khôi phục phong hào, dù sao đó là tiên đế còn sống
đã
định cho
hắn, ý nghĩa
không
nhỏ. Bất quá
một
cái phong hào, cũng
không
phải có thực quyền, Phong Khánh đế nhân tiện
nói: "Chờ tân vương phi sinh lân nhi cho ngươi, trẫm đương nhiên
sẽ
trả lại phong hào."
Được Phong Khánh đế nhận lời, Thập vương gia thập phần cao hứng tạ ơn. Dù sao
hắn
là người ngực
không
có chí lớn,
hiện
tại chỉ cầu con nối dòng và phong hào. Cưới Sầm Thoa, với
hắn
mà
nói
có thể là trăm lợi mà
không
hại.
Cứ như vậy, Phong Khánh đế
một
đạo thánh chỉ tứ hôn
đã
hạ xuống. Có lẽ là vì cảm thấy có lỗi với Sầm gia, Phong Khánh đế trong thánh chỉ khen Sầm Thoa đến tận trời, còn tặng nhiều vàng bạc tế nhuyễn.
Tuy rằng cửa hôn nhân này có chút buồn cười, nhưng Thập vương gia đến cùng là long tôn phượng tử, lại là đương kim tự mình tứ hôn, trong nhất thời người
đi
Sầm phủ chúc mừng cũng nối liền
không
dứt.
Sầm Thoa náo
không
có kết quả,
đã
bệnh ở
trên
giường, nằm bẹp.
Kỷ thị cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố nàng, còn cố gắng chống
đi
chiêu đãi người đến chúc mừng, trong lòng tích tụ khổ sở vô cùng.
****
So sánh với Trung Dũng hầu phủ, đó là cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Lâm Cẩm Nghi từ miệng Tô thị
đã
biết toàn bộ an bày của Kỷ thị.
Hóa ra thế nhưng bà ta thông đồng với Sầm Ngọc, muốn dùng Sầm Ngọc phá hoại danh dự của mình. Bà ta còn hơn cả nham hiểm, Sầm Ngọc
đã
có thê phòng, mình thực bị bà ta tính kế thành công, nhiều nhất làm bình thê của Sầm Ngọc, sau này còn phải phụng dưỡng bà ta như vậy bà bà, chịu bà ta dày vò. Hoặc là cắt tóc làm ni
cô
đi, chung thân
không
thể tái hôn.
dụng tâm ác độc,
thật
đáng sợ.
may mắn, Tô thị an bày quả thực là "Hết lòng quan tâm giúp đỡ".
Ít nhất chính phi của Thập vương gia
không
còn
đã
nhiều năm, Sầm Thoa gả qua cũng là vương phi đường hoàng, càng đừng
nói
là Phong Khánh đế tự mình tứ hôn, xem như vinh dự hạng nhất.
Chẳng qua, người sáng suốt đều biết Thập vương gia thích hưởng thụ, nhiều năm uống rượu dùng ngũ thạch tán, nay Thập vương phủ bất quá là
một
khối xác
không. Cái này
không
đề cập tới, lại
nói
Thập vương gia uống say thích đánh người
đã
đủ cho Sầm Thoa chịu khổ.
ý chỉ tứ hôn
đã
hạ, ván
đã
đóng thuyền, mọi người Trung Dũng hầu phủ
không
tiếp tục chú ý. Dù sao đó là mẹ con Kỷ thị tự mình gây ra quả đắng, trước mắt, bọn họ còn phải sống ngày tháng của mình.
Tô thị nghỉ ngơi hai tháng,
đã
hoàn toàn khôi phục. Tiểu A Hi có bà vυ', cũng
không
cần nàng mọi chuyện tự thân tự lực, Tô thị đau lòng Lâm Cẩm Nghi bận rộn gần
một
năm, liền thu quyền quản gia về.
Lâm Cẩm Nghi vui vẻ thanh nhàn, mỗi ngày buổi sáng thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân, sau đó
đithư phòng học tập, học xong cùng đệ đệ chơi
một
lát, mỗi ngày đều nhàn nhã.
Trong nháy mắt, tiểu A Hi
đã
trăm ngày. Tiệc đầy tháng lần trước, Trung Dũng hầu phủ
không
làm lớn, chỉ có người trong nhà cùng nhau ăn cơm. Trước mắt cũng là muốn làm như vậy.
Lâm Cẩm Nghi cùng Tô thị định ra danh sách khách mời, phát thiệp mời ra ngoài. Lâm Cẩm Nghi thỉnh thoảng học trù nghệ với Tô thị
đã
gần
một
năm, chuẩn bị ở yến tiệc tiểu A Hi trăm ngày thử đao.
Tiệc trăm ngày hôm đó, Tô thị cho Lâm Cẩm Nghi cẩn thận trang điểm
một
phen, mẹ con hai người đồng loạt ở cửa nghênh đón nữ khách.
Hôm nay đều là người quen của Trung Dũng hầu phủ, trong đó đương nhiên còn có Gia Định hầu phu nhân và Nguyên Vấn Khanh.
Gia Định hầu phu nhân lần này dẫn theo hai nàng dâu đến dự tiệc, Nguyên Vấn Khanh còn theo bà bà nàng
một
đường
đi
tới.
hai nàng dâu của Gia Định hầu phu nhân,
một
người tuổi lớn hơn, thoạt nhìn hai mươi lăm hai mươi sáu, mặc
một
cái váy mã
hiện
màu xanh, mặt dài
nhỏ, mày lá liễu,
nói
năng
nhỏ
nhẹ, là Chu thị đại thiếu phu nhân đương gia Gia Định hầu
hiện
tại.
một
người khác thoạt nhìn hơn hai mươi, mặc áo tỳ bà mật hợp, mặt tròn mắt to, thập phần biết ăn
nói, là nhị thiếu phu nhân Triệu thị của Gia Định hầu phủ.
Ba người đến, Tô thị liền
không
để Lâm Cẩm Nghi cùng mình đón khách, chỉ bảo nàng chiêu đãi họ,
điphòng khách ngồi xuống trước.
Lâm Cẩm Nghi tuy
không
tính là rất quen với hai thiếu phu nhân Gia Định hầu phủ, nhưng trò chuyện với nhau phát
hiện
hai người đều thập phần hòa khí, dễ
nói
chuyện, liền có tâm kết giao.
Nguyên Vấn Khanh rất nhanh cũng gia nhập vào đó, nàng cũng là người biết ăn
nói, cùng Triệu thị người đến người
đi, trêu Lâm Cẩm Nghi cười ngã tới ngã lui.
Gia Định hầu phu nhân ngồi
một
bên, thập phần vừa lòng các nàng có thể ở chung hòa hợp như vậy.
Tân khách đều đến đông đủ, Tô thị cho bà vυ' bế A Hi ra.
A Hi trắng trẻo mặc trù sam đỏ thẫm, càng có vẻ ngọc tuyết đáng
yêu. Thấy nhiều người thế này,
hắncũng
không
sợ, ngậm ngón tay khanh khách cười
không
ngừng.
Các phu nhân,
cô
nương ở đây
không
ai
không
thích
hắn, tranh cướp muốn ôm
hắn.
A Hi cũng để người ôm,
một
đôi mắt to đen xoay tròn.
Chu thị thập phần thích tiểu hài tử, đáng tiếc là nàng thành thân vài năm còn chưa sinh con, lập tức ôm A Hi
không
chịu buông tay.
Lâm Cẩm Nghi sợ nước miếng A Hi
nhỏ
lên người Chu thị, thường lấy khăn đeo
trên
cổ lau nước miếng cho
hắn.
Chu thị ôm A Hi dỗ
một
chút, kinh ngạc
nói: "Đệ đệ ngươi
thật
nhu thuận, ta còn cho là tiểu hài tử đều khóc náo
không
ngừng."
Lâm Cẩm Nghi cười
nói: "Lúc
hắn
mất hứng cũng
sẽ
khóc náo, bất quá rất ít khi như thế, cho dù ngẫu nhiên có, dỗ mọt chút
thì
tốt rồi."
Triệu thị thấy nàng thích như vậy, liền vui đùa
nói: "Tẩu tử nếu
thật
thích, trở về nỗ lực với đại ca, sinh đứa
nhỏ
của mình ngày ngày
yêu
thương đủ, chẳng phải tốt đẹp?"
Chu thị lưu luyến
không
rời trả A Hi về tay bà vυ',
nói: "Ta sao
không
nghĩ đâu, chính là duyên phận chưa tới. Ta xem bà bà cũng thập phần thích tiểu hài tử, a Triệu, ngươi cũng nỗ lực
một
chút."
Triệu thị thành thân
đã
hai năm, thời gian
nói
dài cũng
không
dài,
nói
ngắn cũng
không
ngắn, vẫn
không
hề có động tĩnh.
Nghe
nói
như thế, Triệu thị bất đắc dĩ nhún vai: "Nếu ta có thể mang thai,
đã
sớm có, đây chẳng phải duyên phận chưa tới sao."
nói
chuyện, chị em dâu hai người
không
hẹn cùng thở dài.
Sau đó Triệu thị
nói: "Chúng ta sợ là
một
chốc
không
trông cậy được, chỉ có thể trông cậy vào đệ muội sau này."
nói
xong mím môi cười, nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi.
Chu thị cũng cười
không
nói, cùng nhau nhìn Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Cẩm Nghi
không
để ý,
đang
sửa sang lại xiêm y của tiểu A Hi nằm trong lòng bà vυ'. Tiểu gia hỏa này rất
không
thành
thật, luôn lộn xộn, vạt áo
đã
bị
hắn
mở ra.
Nàng tuy rằng chưa từng sinh sản, nhưng tốt xấu chiếu cố A Hi ba tháng, động tác cũng thập phần có hình có dạng.
Đột nhiên phát giác Chu thị và Triệu thị đều
đang
nhìn mình, Lâm Cẩm Nghi
không
hiểu nhìn lại.
Chu Triệu hai người cũng
không
giải thích, vẫn tự cười.
Lâm Cẩm Nghi
không
hiểu, cũng
không
tra cứu.
Ngọ yến an bày vào giữa trưa, trước đó đều là thời gian
nói
chuyện nhàn hạ.
Trước ngọ yến, Chu thị nhìn Gia Định hầu phu nhân
một
cái,
nói
với Lâm Cẩm Nghi: "Khó được đến phủ này, nghe
nói
hoa nở trong viện cũng
không
tệ. Cẩm Nghi muội muội có bằng lòng mang chúng ta
đidạo
không?"
Khách nhân đưa ra
yêu
cầu như vậy, Lâm Cẩm Nghi đương nhiên
không
từ chối, lập tức đứng lên, dẫn theo Chu thị và Triệu thị hai người
đi
hoa viên.
Tô thị là người phong nhã, trong hoa viên hoa cỏ đều có thợ chuyên môn chăm sóc, lúc yến hội như vậy đều
sẽ
bày ra, cho khách nhân thưởng thức.
Lâm Cẩm Nghi
một
đường vừa
đi
vừa giới thiệu, Chu thị và Triệu thị nghiêm cẩn nghe, cũng làm như
thật
hỏi hai ba câu.
đi
vào hoa viên, cảnh xuân vừa vặn, Lâm Cẩm Nghi nhìn quanh
một
chút, bỗng chốc nhìn thấy Lâm Ngọc Trạch.
hắn
cha
không
phải ở phía trước đãi khách sao? Sao lại đến hoa viên, Lâm Cẩm Nghi trong lòng kỳ quái, nhìn lại, chỉ thấy phía sau Lâm Ngọc Trạch còn
một
công tử trẻ tuổi mặc trù sam màu trắng viền lĩnh
đitheo. Vị công tử này chi lan ngọc thụ, tác phong nhanh nhẹn, cả người toả sáng như ngọc, làm nàng nhịn
không
được hai mắt nhìn thêm.
Xem có chút quen mặt. Lâm Cẩm Nghi nhất thời lại
không
nghĩ ra gặp ở nơi nào.
Với Chu Triệu hai người, phụ thân đến cùng là ngoại nam. Lâm Cẩm Nghi xoay người hỏi các nàng để ý hay
không, muốn về phòng khách
không.
Chu Triệu hai người lắc lắc đầu, Chu thị
nói: "Lâm bá phụ cũng
không
phải ngoại nhân, hai nhà chúng ta hàng năm lui tới, cũng
không
e ngại gì."
Được lời này, Lâm Cẩm Nghi liền yên tâm dẫn các nàng qua.
Lâm Ngọc Trạch
thật
xa
đã
nhìn thấy khuê nữ của mình, lúc nàng mới thấy mình liền dừng cước bộ,
không
có trực tiếp
đi
qua. Lúc này nhìn khuê nữ lại tiếp tục
đi
tới, Lâm Ngọc Trạch cười hắc hắc, quay đầu đẩy Tống Diễn Hi
một
phen. Ý tứ
rõ
ràng, bảo
hắn
hảo hảo nắm chắc cơ hội này.