"Đúng vậy, là ta." Trong mắt của Âu Dương Mặc Thần vẫn không hề có một gợn sóng. Hắn chăm chú cài chủy thủ vào thắt lưng bằng những ngón tay thon dài, vừa nói chuyện vừa uống thêm một ly rượu mạnh. Hắn thích nhất đó là rượu mạnh, nóng rực, ít nhất như vậy có thể làm cho cơ thể lẫn trái tim băng giá của hắn có một tia nhiệt độ.
"Lần đầu gặp mặt,lại không chuẩn bị quà gặp mặt. Hai tiếng sư huynh này sau này không phải là nói không đâu thưa sư huynh." Lam Lăng Nguyệt vốn là người thù dai, vụ bút sách lần trước ở Hỏa Linh quốc kia nàng còn chưa tính sổ với hắn, lần này vừa lúc, nợ cũ nợ mới nàng sẽ tính cùng một lúc.
"Ngươi nghĩ ngươi muốn cái gì?" Âu Dương Mặc Thần ngẩng đầu lên chống lại tròng mắt giảo hoạt củaLam Lăng Nguyệt, đây có thể coi là lần đầu tiên hắn nhìn hình dáng của một nữ nhân ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của nàng thực sự không nổi bật, nếu ném ở trong đám đông sẽ không tìm được.
Lam Lăng Nguyệt cũng là lần đầu tiên nhìn Âu Dương Mặc Thần ở khoảng cách gần như vậy, trí nhớ của nàng vốn không tồi, quan
sáttinh tế như vậy nàng không khỏi mở to hai mắt ra nhìn, nàng nhớ tới lần đầu tiên thấy Âu Dương Mặc Thần, vì sao lại cảm thấy quen thuộc, năm năm trước, giống như ở Phù Dung lâu, nàng say rượu, không cẩn thận cưỡng hôn người thiếu niên kia, là hắn. Nghĩ tới đây, hai má của Lam Lăng Nguyệt từ từ chuyển thành màu hồng, thực sự là nghiệt duyên.
"Ngươi lại muốn tiếp tục đùa giỡn cái gì? Nêu không nói thì sau này đừng hòng đòi bổn
vương
vấn đề này một lần nữa." Âu Dương Mặc Thần đối với nữ nhân vốn không có gì kiên nhẫn, thấy Lam Lăng Nguyệt chậm chạp không hé răng, hắn hơi mất kiên nhẫn.
"Thần, ngươi nói chuyện cần phải nhẹ nhàng, đừng dọa Lam cô nương, dù sao ngươi cũng phải cho Lam cô nương một chút thời gian để suy nghĩ thật kỹ." Ôn Vân Mặc giúp Lam Lăng Nguyệt dàn xếp, đồng thời cũng nhắc nhở Âu Dương Mặc Thần, có đôi khi hắn cũng rất bất đắc dĩ, tính tình của Thần cổ quái, nếu như không thay đổi, e rằng sẽ rất khó chiếm được trái tim của nữ tử trong lòng hắn.
"Thần sư huynh,tốt hơn huynh nên học theo Ôn công tử, nhìn công tử nhà người ta văn nhã, còn huynh thì lại mưa nắng thất thường, tính tình cổ quái, hai người quả thực chính là hai cực nam châm, tạm thời ta không biết mình muốn gì huynh, nếu không huynh nói thử, huynh có thể cho ta cái gì đi, chỉ cần ta có thể đồng ý là được đúng không?" Lam Lăng Nguyệt ho khan hai tiếng, sợ bị Âu Dương Mặc Thần nhìn ra, năm năm trước chính mình dùng hai tiền đồng trêu đùa hắn,nếu mình không cẩn thận lộ ra chân tướng, hắn chắc chắn sẽ nổi đóa tính nợ với mình, sau này tốt nhất nên ít tiếp xúc với hắn một chút.
“Phù Dung lâu này là sản nghiệp của ta, ta sẽ trao đổi với trưởng quầy,chỉ cần ngươi tới này ăn cơm, bất kể ăn bao nhiêu đều được miễn phí, đây là quà gặp mặt của ta mong ngươi hài lòng." Âu Dương Mặc Thần không cần phải nghĩ ngợi, ngay lập tức nói cho Lam Lăng Nguyệt biết những gì hắn có thể làm.
"Được ta đồng ý." Lam Lăng Nguyệt trả lời đồng thời liếc mắt khắp nơi, lúc nhìn thấy vỏ bội kiếm của Âu Dương Mặc Thần, khóe miệng nàng co rút, trên vỏ kiếm có hai đồng tiền rất là chói mắt.
"Đúng rồi sư huynh, kiếm của ngươi rất độc đáo nha, còn gắn hai đồng tiền,có phải để dành đến ngày nào đó, huynh không còn đồng nào thì dùng đồng tiền đó để đổi bánh bao ăn hay không." Lam Lăng Nguyệt hỏi Âu Dương Mặc Thần, muốn xác định hai đồng tiền đó có phải là năm năm trước nàng trêu đùa hắn hay không, nếu như đúng, nàng dám khẳng định người này hẳn là "nhớ" nàng năm năm.
"Sự tích của hai đồng tiền này ta biết, ha ha,đây là tiền bồi thường năm năm trước Thần bị đoạt nụ hôn đầu tiên, ha ha...." Nghĩ tới lời nói của Âu Dương Mặc Thần trong một lần say rượu, Ôn Vân Mặc không đếm xỉa hình tượng cười to lên, không ngờ Thần cũng có khắc tinh, thấy Lam Lăng Nguyệt hỏi, Ôn Vân Mặc tự nhiên sẽ nhân cơ hội này trêu ghẹo hắn.
"Ôn Vân Mặc, ngươi có tin ngày mai ta sẽ hủy đi Hoa đô Bách Thảo đường của ngươi, cho ngươi ngủ ngoài đường hay không." Sắc mặt của Âu Dương Mặc Thần cực kì âm trầm, trong lời nói chứa đựng sự uy hϊếp, hắn không thích bị người khác nói này nói nọ về chuyện của hắn, đặc biệt là chuyện về hai đồng tiền đáng sỉ nhục kia.
"Thần sư huynh không cần phải xấu hổ, mỗi người dù sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ đánh mất nụ hôn đầu tiên, có lẽ thiếu nữ đoạt nụ hôn đầu tiên của huynh cũng là nụ hôn đầu tiên, đối với huynh cũng không nhất định là có hại,cũng năm năm trôi qua, tốt xấu người ta cũng cho huynh hai đồng tiền, chắc huynh sẽ không còn ý định bắt người thiếu nữ đã đoạt nụ hôn đầu tiên của huynh lại chứ." Lam Lăng Nguyệt thăm dò Âu Dương Mặc Thần, người này thật đúng là không phải bình thường, may mà lúc đó không thấy rõ tướng mạo của mình, đồng tiền khảm lên vỏ kiếm đúng thật là một cách trang trí kì lạ.
"Từng nghĩ tới, đầu mối đã bị chặt đứt, nghe giọng điệu trong lời nói của ngươi, chẳng lẽ ngươi biết nữ nhân kia?" Âu Dương Mặc Thần vốn là người mẫn cảm, ba lần bảy lượt, Lam Lăng Nguyệt lại mở miệng nói lời khách sáo quá mức rõ ràng, khiến hắn phải hỏi ngược lại.
"Huynh có bị mắc chứng ảo tưởng hay không? Sao ta có thể biết được nàng ấy." Lam Lăng Nguyệt trợn trắng mắt, cố ý đề cao âm điệu để che giấu nội tâm hơi dao động, nam nhân này đúng là có thiên nhãn, cái gì cũng có thể nhìn thấu,nơi này không thích hợp ở lâu, nàng phải được tìm cái cớ chạy ra mới được.
"Khó có khi được gặp được tri kỷ, chúng ta trò chuyện nhẹ nhàng một chút." Ôn Vân Mặc rót nước trà cho Lam Lăng Nguyệt, làm người hoà giải, đổi đề tài.
"Thời gian không còn sớm, ta và hai tỳ nữ còn có việc phải làm, Ôn công tử, Thần sư huynh,thất lễ, sau này chúng ta s ẽ gặp lại." Lam Lăng Nguyệt nâng trà lên uống, kính hai người,sau đó nhân cơ hội chuẩn bị chạy ra.
"Lam cô nương trước bận,nếu như không chê, có cơ hội có thể đi Bách Thảo đường làm khách." Ôn Vân Mặc đứng dậy tiễn Lam Lăng Nguyệt rời đi. Âu Dương Mặc Thần thì gật gật đầu, cũng không lên tiếng nữa, uống hết ly rượu mạnh này đến ly rượu mạnh khác.
Lam Lăng Nguyệt ra thẳng đến con hẻm phía sau Phù Dung lâu, tâm tình mới chậm rãi bình phục,
mặc dù nàngkhông sợ Âu Dương Mặc Thần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thế nhưng dù sao lúc trước cũng là mình cưỡng hôn người ta, nói ra cũng là chuyện tình vô cùng ám muội.
Lúc Lam Lăng Nguyệt hít th ở sâu điều chỉnh lại trạng thái, thìnhìn thấy mấy người đánh xe đang xách đại kiện, trang sức từ phủ trạch nhỏ gần Phù Dung lâu ra ngoài, mà trong cái ngõ phủ đó có một người đàn ông ăn mặc hoa lệ đang liên tục chỉ huy xa phu khuân vác nhanh hơn, Lam Lăng Nguyệt liền đi tới.
"Xin hỏi vị lão gia này, muốn tu sửaPhủ trạch này hay sao? Tiếng động lớn như vậy." Lam Lăng Nguyệt cố ý hạ thấp âm điệu, để cho giọng nói của mình nghe nhu hòa một chút.
"Liên quan gì đến ngươi, đừng quấy rầy ta dọn nhà."Có vẻ như tâm trạng của nam tử trung niên không được tốt, trong lời nói chứa đựng sự không kiên nhẫn.
"Sao lại không liên quan đ ến ta, nếu như ngươi muốn bán ngôi nhà này, chủ nhân nhà ta rất có hứng thú." Lam Lăng Nguyệt c ầm một ngàn lượng ngân
phiếu ném cho nam tử trung niên, đi thẳng vào vấn đề, nàng cẩn thận quan
sát
phủ trạch này, khá lớn, cách phồn hoa nhaiđạo cũng gần, phù hợp với tiêu chuẩn của nàng.
"Ta buôn bán tơ lụa, cả nhà chuy ểnđi, định ba ngày sau bán đấu giá."Nam tử trung niênnhìn thấy nữ tử m ặc hồng
y đứng trước mặtra tay hào phóng, vừa vặn muốn mua phủ trạch, thực sự là trời đang giúp hắn, như vậy có thể giảm đi tiềnthủ tục lúc hắn mang nhà đi bán đấu giá.
"Ngươi chuẩn bị bán giá bao nhiêu?" Lam Lăng Nguyệt không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi giá của phủ trạch.
"Mười vạn hai, phủ trạch của ta rộng lớn lại vô cùng xa hoa, đẳng cấp đủ cao." Nam tử trung niên tâng bốc phủ trạch của mình lên, muốn nhân cơ hội này khoe khoang một chút, xem có thể tăng giá hay không.
"Cho ngươi tối đa là bảy vạn hai, ngày mai sẽ có người tới trả tiền, không được thì xin cáo từ." Đang khi nói chuyện, Lam Lăng Nguyệt liền đưa tay ra chuẩn bị rút ngân
phiếu vừa mới đưa cho nam tử trung niên về, nàng cũng không phải là người không biết mua bán, nàng lại càng không phải là người nhiều tiền, xem tiền như rác để người ta biến nàng thành dê béo để tế đâu.