Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 52: Oan gia ngõ hẹp

"Đa tạ cô nương và công tử đã cứu mạng, nếu như không có các ngươi, ta và nhi tử của ta liền bỏ mạng ở nơi

này, xin nhận hai vị của ta một lạy." Nói xong dưng phụ liền ý bảo hài đồng cùng mình quỳ xuống, dập đầu một cái để tỏ lòng biết ơn.

" Đại thẩm, ngài đừng làm quá, mau đứng dậy, cả tiểu hài tử nữa, trên mặt đất hàn khí rất nặng, dễ nhiễm phong hàn, các ngươi nên nhanh chóng rời đi, nơi này rất lộn xộn, nguy hiểm."Nâng người dưng phụ cùng nhi tử của nàng đứng dậy, Lam Lăng Nguyệt liền ngay lập tức bảo các nàng rời đi trước.

Nhìn hai mẫu tử rời đi trước mắt,bạch y nam tử liền quay sang tặng cho hồng y nữ tử một ánh mắt tán thưởng, ngũ quan ôn nhuận mang theo nhàn nhạt ý cười, nói: "Thân thủ của cô nương quả nhiên lợi hại, tại hạ Ôn Vân Mặc, không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào."

Lam Lăng Nguyệt nghe đến cái tên Ôn Vân Mặc thì hơi sững sờ, trong trí nhớ kiếp trước của Lam Ngữ Yên chỉ chứng chính người mình thông da^ʍ là bạch y nhân trước mắt này, hắn nhìn qua lớn hơn mình hai ba tuổi, ngũ quan ôn nhuận xinh xắn lại kết hợp với một thân y phục trắng tinh khiết, tựa như một vị thần tiên, không nhiễm chút bụi trần.

"Ta kêu Lam Lăng Nguyệt, Ôn công tử không hổ là thiên hạ đệ nhất công tử, thân thủ quả nhiên cũng rất cao, nhanh mà chuẩn." Lam Lăng Nguyệt có hoảng hốt đôi chút, liền chỉ đáp lời Ôn Vân Mặc bằng một câu.

"Cô nương quá khen rồi, hôm nay có duyên hữu ngộ trong tình huống này, nếu như cô nương không chê, có thể cùng tại hạ đến Phù Dung lâu thưởng trà hay không? Ôn mỗ đặc biệt muốn tìm hiểu những người như cô nương, không biết có duyên được kết dao bằng hữu hay không." Mới gặp gỡ, Lam Lăng Nguyệt đã cho hắn ấn tượng rất tốt đó là đại khí hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, làm cho hắn nổi lên ham muốn được kết giao bằng hữu với nàng.

Không chờ Lam Lăng Nguyệt mở miệng trả lời, chủ nhân của xe ngựa có móng

bị chém đứt theo sập từ trong xe ngựa chui ra, nàng ta hình như là hòn ngọc quý trên tay Dạ

vương

Dạ Tình Vũ đi. Nàng ta chật vật đứng lên, cố chỉnh lại mái tóc bù xù của mình, đôi mắt tràn ngập tức giận nhìn về phía hai người Lam Lăng Nguyệt và Ôn Vân Mặc đang đứng tán gẫu.

"Hai người các ngươi thật to gan, ngang nhiên chém ngựa của bản quận chúa, còn có can đảm giám chặn xe ngựa của bản quận chúa, các ngươi có biết nếu là trễ nại đại sự của bản quận chúa, bản quận chúa có thể tru di cửu tộc nhà các ngươi." Giọng nói Dạ Tình Vũ ngang ngược mang theo khinh thường cùng ánh mắt khinh miệt, dường như việc bóp chết hai người bọn họ dễ như bóp chết hai con kiến bình thường.

"Ngươi có biết thiên tử phạm pháp tội cũng thứ dân, huống chi ngươi chỉ là quận chúa, vừa nãy nếu không phải chúng ta hai người ra tay tương trợ, cũng có thể ba sinh mệnh đó đã bị người chen lấn xô đây cùng với xe ngựa của ngươi đè chết rồi, đến lúc đó mang ngươi đi Tông Nhân phủ còn là nhẹ, chưa cám ơn ta còn chưa tính, còn dám cuồng ngôn bạo ngữ đòi diệt cửu tộc chúng ta, ngươi nghĩ ngươi là cái gì?" Lam Lăng Nguyệt không ngừng đảo mắt, thật là một thiếu nữ ngu xuẩn không biết trời cao đất dày, không biết hối cải thì thôi, còn ở đó mà diễu võ dương oai.

“ Cái đồ người quái dị như ngươi có tư cách gì mà giáo huấn bản quận chúa, nhìn ngươi chính là làm bẩn mắt của bản quận chúa, nếu như ta lớn lên có bộ dạng giống ngươi,mỗi khi xuất môn nhất định sẽ mang cái mạng che mặt." Dạ Tình Vũ nghe thấy hồng y nữ tử trách cứ

mình, quan

sát

nàng một cái từ trên xuống dưới, liền tỏ ra vẻ mặt ghét, dùng lời nói ý muốn làm nhục Lam Lăng Nguyệt.

"Ngựa của ngươi là do tại hạ chém, tại hạ Ôn Vân Mặc, nếu như quận chúa muốn truy cứu trách nhiện, tại hạ sẽ gánh chịu, chỉ là ngươi đường đường một cô nương, lại ngang nhiên nhục nhã bằng hữu của ta ngay giữa đường, quả thật đúng là có cử chỉ không được phù hợp cho lắm."Thanh âm Ôn Vân Mặc không nóng không lạnh truyền đến, trong giọng nói có chút không vui.

Mà lúc này Lam Lăng Nguyệt đưa mắt nhìn Dạ Tình Vũ, thấy trong nháy mắt nàng ta có chút kinh ngạc, vừa mới theo khe hở xe ngựa bò ra, không nghe được hai người đối thoại rất rõ ràng, chỉ nghe là trong đó có Ôn gì gì đó, nhưng thật không ngờ trước mắt nam tử này lại là Ôn Vân Mặc, lập tức vẻ mặt thay đổi có chút vặn vẹo.

"Cái kia, nguyên lai ngươi chính là đệ nhất công tử Ôn Vân Mặc, ta nghe Thần

vương

ca ca nhắc tới ngươi rất nhiều lần, vậy thì chúng ta xem như không xảy ra chuyện gì đi." Dạ Tình Vũ sắc mặt tức giận liền bị sự e thẹn thay thế, quả thực chính là trong một giây đã từ người đàn bà chanh chua biến thành tiểu thư khuê các.

"Tại hạ chỉ là nhất giới mãng phu*, nếu như quận chúa nếu không có chuyện gì khác, vậy ta và bằng hữu liền cáo từ trước." Ôn Vân Mặc khách sáo cùng Dạ Tình Vũ duy trì một khoảng cách nhất định.

(* Cái này thật sự ta cũng chẳng biết là gì. Có gì tra giúp ta ha!!!)

"Nga, được rồi, sau này còn gặp lại." Dạ Tình Vũ mặt mang ý cười nhìn theo. Sau khi hai người rời đi, liền phân phó Hành thị vệ bên cạnh đi thăm dò thân phận của nữ tử bên cạnh Ôn Vân Mặc, dám trước mặt hắn giáo huấn nàng, cuộc sống của ả xem như là hết.

Mà Lam Lăng Nguyệt thì lại mang theo Hạ Ca và Đông Thanh theo Ôn Vân Mặc cùng đi Phù Dung lâu, dù sao vừa rồi Ôn Vân Mặc cũng vì mình giải vây, phần nhân tình này nàng cũng nhớ kỹ.

Chỉ là vừa tới lầu hai,Ôn Vân Mặc đã sớm chọn một chỗ nhã gian, Lam Lăng Nguyệt liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, thực sự là oan gia ngõ hẹp. Vừa mới trở về Kim Hoa quốc lại đυ.ng phải tiểu đồ đệ của sư thúc, cái tên nam nhân lưu manh đó.

"Lam cô nương không cần khách khí như thế, hắn cũng là người một nhà, đến đây ta giới thiệu cho ngươi, đây là của ta bạn thân của ta, tam

vương

gia Kim Hoa quốc Âu Dương Mặc Thần." Ôn Vân Mặc thấy Lam Lăng Nguyệt đứng ở cửa cũng không có tiến vào, bừng tỉnh, liền hiểu chuyện gì xảy ra, vội vã đứng lên giới thiệu người bên cạnh.

"Tam

vương

gia hảo, ta kêu Lam Lăng Nguyệt, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn." Lam Lăng Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười, hướng Âu Dương Mặc Thần chào hỏi một cách cứng ngắc.

"Ôn Vân Mặc nói ngươi tiến vào, liền vào đi, ngươi cười rất xấu,

rất có lệ." Âu Dương Mặc Thần liếc mắt quét Lam Lăng Nguyệt một cái, từ sau hành trình ở Hỏa Linh quốc, hắn liền đối với hồng y nữ tử kia giống như sinh ra một loại kháng thể,vừa rồi nhìn nàng, trong mắt hắn lại sinh ra cảm giác Quỷ la

sát

cùng nàng chính là một người.

"Cảm ơn đã khen, mặt ngươi cũng lạnh lùng không kém, đúng là không có nửa điểm chân thật." Lam Lăng Nguyệt không tỏ ra yếu kém chút nào, đáp lại

Âu Dương Mặc Thần một câu, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trên bàn cơm

trở nên rất là cổ quái.

"Hai người các ngươi đã gặp qua nhau?" Ôn Vân Mặc có một loại ảo giác, nghe hai người giằng co tựa hồ bọn họ bình thường rất quen thuộc.

"Không có."

Hai người không cần phải nghĩ ngợi nhiều, trăm miệng một lời, chỉ khác biệt ở chỗ trong lời nói của Lam Lăng Nguyệt có chứa vài ý ghét bỏ, mà Âu Dương Mặc Thần thì lại không biểu tình, chỉ là trực giác của hắn cho hắn biết nữ nhân tên Lam Lăng Nguyệt này không hề đơn giản, sau khi trở về sẽ cho Hắc Ưng điều tra rõ thân phạn của nữ nhân này.

"Chúng ta nói chuyện khác đi, ta xem Lam cô nương khinh công không tầm thường, không biết sư phụ là người nơi nào?" Ôn Vân Mặc vội vàng dời đề tài để giảm bớt bầu không khí căng thẳng trên bàn cơm.

"Ân sư là Thiên Sơn tông phong Bách Diệp vũ tôn, ta là đệ tử thân truyền thứ sáu." Lam Lăng Nguyệt cũng không muốn che che giấu giấu, Âu Dương Mặc Thần sớm muộn sẽ biết sư phụ hắn chính là của sư thúc nàng, và đơn giản chính nàng cũng không muốn

giấu chuyện này.

"Sư phụ ngươi là Bách Diệp sư bá?" Trong ngày thường số lần nghe được Âu Dương Mặc Thần nói chuyện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, lần này chính là lần đầu tiên hắn liên tục đặt câu hỏi như vậy.

"Quả nhiên, người xưa có câu hữu duyên thiên lý hữu ngộ, Thần sư phụ -Hắc Phong đại sư chính là sư thúc của ngươi, bàn về bối phận, ngươi còn phải gọi Thần một tiếng sư huynh đấy." Ôn Vân Mặc bỗng nhiên nổi hứng khoác lác

,đem tục danh sư phụ Âu Dương Mặc Thần nói cho Lam Lăng Nguyệt nghe.