Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 2: Trăng máu xuất hiện

Hôm nay vốn là ngày vui của Lam Lăng Nguyệt - Trưởng nữ nhà họ Lam và Công Tôn Hạ - công tử của nhà họ Công Tôn, nhưng bên ngoài phủ Công Tôn đãi tiệc mừng, treo đèn l*иg và chữ Hỷ màu đỏ rất chói mắt, còn phía sau vườn hoa lại phát ra tiếng khóc của tân nương.

”Tại sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy, Hạ, thϊếp trong sạch, thϊếp không phải là da^ʍ phụ, chính bọn họ đã phá hủy trinh tiết của thϊếp, chính bọn họ đã làm nhục thϊếp, Hạ, chàng nhất định phải tin thϊếp, chàng đừng vứt bỏ thϊếp, chàng hãy gϊếŧ chết bọn họ đi, gϊếŧ bọn họ báo thù cho thϊếp.”

Lam Lăng Nguyệt mặc bộ giá y(*) màu đỏ, đôi mắt ngập nước, nàng quỳ trên mặt đất, ôm người Công Tôn Hạ, vẻ mặt hắn tàn nhẫn, tiếng khóc, tiếng cầu xin của nàng thật thương tâm, nhưng bầu không khí ở bốn phía lại lạnh đến mức yên tĩnh.

(*) Giá y: đồ cưới của con gái Trung Quốc thời xưa

”Tỷ tỷ, trước ngày thành hôn, tỷ đã mất đi trinh tiết, đây chính là sự thật, vậy mà tỷ còn muốn hãm hại muội và di nương của tỷ sao, tỷ muốn ép muội đến con đường chết sao, nếu như muội chết có thể khiến cho lòng của tỷ tỷ được thoải mái, vậy thì muội bằng lòng chết.”

Lam Ngữ Yên đang đứng ở một bên, nàng ta nói xong liền rút một cây trâm ngọc ở trên đầu, đâm về phía cổ tay của mình.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Công Tôn Hạ “kịp thời” giữ lấy cây trâm ngọc của Lam Ngữ Yên, hắn ta nhìn vào đôi mắt đỏ ửng của Lam Ngữ Yên, rồi quay mặt lại, tát Lam Lăng Nguyệt một bạt tai.

”Đủ rồi Lam Lăng Nguyệt, ta yêu ngươi nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi lại cho ta cái gì đây, ngươi để cho người khác làm nhục thân thể, ngươi muốn khiến cho thiên hạ cười nhạo ta đội mũ xanh(*) sao? Chuyện xấu của ngươi bị vạch trần, vậy mà ngươi còn muốn kéo cả người thân của mình cùng rơi xuống nước, ngươi trở thành người có tâm địa rắn rết từ lúc nào vậy?”

(*)Đội mũ xanh: đồng nghĩ với bị cắm sừng, ý chỉ vợ của mình đi nɠɵạı ŧìиɧ.

Lúc này, sắc mặt của Công Tôn Hạ đã tái xanh, hắn nhìn Lam Lăng Nguyệt, tim của hắn đau đớn giống như bị tàn phá.

Bông hoa ở bờ bên kia, thật là đẹp; giấc mơ về chuyện xưa, khắc sâu đến tận xương; yêu quá nhiều sẽ biến thành ma.

Hắn còn nhớ, vào năm hắn mười tuổi, trong bữa tiệc Bách Hoa, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt, khi đó, một mình nàng ngồi thêu hoa Mẫu Đơn, nhìn con bươm bướm ở xa bay đến đậu vào đóa hoa Mẫu Đơn ở trong tấm vải thêu của nàng, khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười ngây thơ, xinh đẹp, hình ảnh đó đã đi sâu vào trong lòng của Công Tôn Hạ, kể từ lúc đó, trong mắt của hắn chỉ có nàng, nàng bị người khác bắt nạt, hắn bảo vệ nàng, lúc nàng đau khổ, hắn ở bên cạnh an ủi nàng.

Năm năm sau, cuối cùng thì tình cảm của hắn và nàng cũng đã đơm hoa kết trái(*), hắn cho rằng, hạnh phúc đã đến, nhưng vào đêm trước ngày thành hôn, Lam Ngữ Yên nói cho hắn biết, từ lâu, lòng của Lam Lăng Nguyệt đã dành cho thiên hạ đệ nhất công tử - Ôn Vân Mặc, hắn không tin, tức giận mắng Lam Ngữ Yên châm ngòi ly gián.

Vì muốn chứng minh cho sự trong sạch của nàng, ngăn chặn miệng lưỡi của mọi người, hắn cố ý mời cung nữ đã sống lâu năm ở trong cung, giúp hắn kiểm tra thân thể của Lam Lăng Nguyệt.

Nhưng sau khi lão cung nữ nói cho hắn biết kết quả kiểm tra Lam Lăng Nguyệt, lúc đó, tất cả tình cảm của hắn đều bị sự giận dữ thay thế.

Dòng chữ màu đỏ rực, không phải là xử nữ, khiến cho một chút lý trí còn sót lại của hắn biến mất, hắn phát điên, bóp cổ của Lam Lăng Nguyệt, miệng lẩm bẩm “Ta sẽ cho ngươi biết, cái giá của việc phản bội ta.”

Tròng mắt của Công Tôn Hạ biến thành màu đỏ tươi, tâm trí đang nghĩ về chuyện xưa cũng đã quay trở về hiện tại, cho dù những hồi ức này rất tốt đẹp, cũng không có cách nào kiềm chế được cử chỉ điên rồ của hắn, hắn tàn nhẫn bóp cổ Lam Lăng Nguyệt, dồn ép nàng đến bên góc tường, nắm lấy tóc nàng, liên tục đập đầu nàng vào tường, cho đến khi máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng tường, Công Tôn Hạ mới ngừng lại hành động điên cuồng của mình.

Sau đó, hắn lấy một chiếc hộp màu đỏ sậm từ trong tay áo, nhìn khắp người Lam Lăng Nguyệt đầy vết thương, trong ánh mắt của hắn ngoại trừ chán ghét ra thì chỉ có hận, khi yêu lầm, con người sẽ hóa thân thành ma quỷ, hận còn đáng sợ hơn yêu, khi lý trí bị giận dữ thay thế, cho dù có trải qua tinh phong huyết vũ(*) cũng không thể nào xóa sạch đau khổ.

(*)Tinh phong huyết vũ: giống như là đẫm máu tanh, mưa máu gió tanh.

”Công Tôn Hạ, ngươi thà tin mẹ con bọn họ hoa ngôn xảo ngữ(*), cũng không muốn nghe ta giải thích, tình cảm năm năm của chúng ta, ở trong mắt của ngươi cũng chỉ có như vậy thôi sao, Lam Ngữ Yên, nàng ta chỉ cần nũng nịu, giả vờ nói mấy câu muốn chết, thì tất cả mọi sai lầm đều do ta - Lam Lăng Nguyệt, có phải không? Ngươi cảm thấy ta lòng dạ của ta giống như rắn rết cũng được, rách nát cũng được, không sao cả, ta - Lam Lăng Nguyệt rất vui mừng vì thân thể của ta không bị một người điên như ngươi làm bẩn, ha ha ha ha.”

(*)Hoa ngôn xảo ngữ: nói lời ngon ngọt, lừa dối người khác.

Lúc này, máu đã loang ra khắp y phục tân nương của nàng, giọng nói của nàng cực kỳ thảm thương, lòng của nàng đã thiên sang bách khổng(*) từ lâu, chỉ hận kiếp này, bản thân đã sống nhu nhược, nhẫn nhịn, cho nên mới tạo ra tình huống không thể cứu vãn như ngày hôm nay.

(*)Thiên sang bách khổng: Bị tàn phá nặng nề, đầy vết thương.

Vốn dĩ, Công Tôn Hạ đang tức giận mãnh liệt, sau khi nghe tiếng cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ và câu nói vui mừng của Lam Lăng Nguyệt, lửa giận trong con mắt của hắn càng tăng thêm, hắn lấy ra từng cây ngân châm, tàn nhẫn đâm vào kinh mạch của Lam Lăng Nguyệt, mười hai cây ngân châm cắm vào mười hai kinh mạch của nàng.

Trong nháy mắt, Lam Lăng Nguyệt có cảm giác xương cốt và thân thể bị tách đôi, loại đau đớn này không khác gì nỗi đau bị róc xương, trên cây ngân châm có một loại cổ độc, từ từ ngấm vào trong cơ thể của nàng, giống như có một đàn sâu nhỏ đang liên tục cắn nuốt thân thể của nàng, cảm giác bức rức khiến cho toàn bộ da đầu của Lam Lăng Nguyệt dựng thẳng lên, ngũ quan(*) cũng bắt đầu vặn vẹo, đau đến mức không muốn sống.

(*)Ngũ quan: chỉ 5 bộ phận trên khuôn mặt con người, đó là: mắt, lông mày, tai, mũi và miệng

”Mùi vị của vạn kiếp bất phục(*) như thế nào, Lam Lăng Nguyệt, đây chính là kết quả của việc ngươi dám phản bội ta, không ai có thể cả gan đùa giỡn tình cảm của ta.”

(*)Vạn kiếp bất phục: ý chỉ thân thể đã mất rồi thì vạn kiếp khó có thể có lại được.

Công Tôn Hạ ôm cánh tay, thưởng thức bộ dáng đau đớn của Lam Lăng Nguyệt, ngón tay lạnh như băng xẹt qua cánh môi xinh đẹp của nàng, hắn cười rất quỷ dị.

Lúc này, giọng nói của Công Tôn Hạ giống như quỷ dữ đến từ địa ngục, trong cơn đau đớn, Lam Lăng Nguyệt thoi thóp nhìn Lam Ngữ Yên đang đứng sau lưng Công Tôn Hạ, nàng ta nở một nụ cười gian trá, nhớ tới những chuyện khổ nhục đã xảy ra ở trên người mình trước đây, nàng buồn cười, cuối cùng, nàng lại bị chính tay của người mình yêu nhất đưa vào địa ngục.

Càng buồn cười hơn, kiếp này nàng cho rằng, làm việc thiện có thể thay đổi được con người, lấy ơn báo oán chính là một việc làm tích phúc đức, ở trên khóe mắt của nàng, máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau, nàng liếc nhìn Lam Ngữ Yên và Công Tôn Hạ đang ở trong trạng thái phát điên.

Sau đó, nàng nhìn lên mặt trăng, mở miệng nói: “Nếu như ta có thể sống lại, những người đã hại ta ở kiếp này, ta - Lam Lăng Nguyệt chắc chắn sẽ róc xương, rút gân những kẻ đó gấp mười gấp trăm lần, dùng máu để cúng bái.”

Nàng cười đau khổ, dùng một chút sức lực cuối cùng của mình, cắn đứt đầu lưỡi, tự sát ở dưới mặt trăng tròn.

”Hạ, tỷ tỷ đã chết, vậy thi thể của tỷ ấy phải làm sao đây, nếu như bị người khác biết, nhất định sẽ rất phiền phức.” Lam Ngữ Yên không dám nhìn Lam Lăng Nguyệt chết không nhắm mắt, tròng mắt đầy máu giống như đang nhìn chằm chằm nàng ta, rất kinh khủng.

”Châm lửa đốt cháy phòng tân hôn, hủy thi diệt tích(*), ngày mai ta sẽ cho người truyền ra rằng: hầu phủ Công Tôn cháy, tân nương Lam Lăng Nguyệt bị chết trong biển lửa.” Công Tôn Hạ mở miệng nói, giọng nói của hắn không chứa một chút độ ấm nào.

(*)Hủy thi diệt tích: làm cho thi thể biến mất để xóa hết chứng cứ.

”Trong lòng của Yên nhi đã yêu mến Hạ từ lâu, Yên nhi bằng lòng thay thế tỷ tỷ, bồi thường cho Hạ thật tốt.”

Lam Ngữ Yên biết, nàng ta chính là người duy nhất biết hết chuyện này, Công Tôn Hạ độc ác như thế nào, vừa nãy nàng ta cũng đã thấy, người sáng suốt là người biết tự bảo vệ chính mình, dâng hiến thân mình chính là việc làm không cần phải suy nghĩ, hơn nữa, Công Tôn Hạ cũng là một hầu gia, còn nàng lại là thứ nữ của một thương gia lớn, đây cũng xem như là một vụ buôn bán có lời.

”Xem như nàng biết điều, mau theo bản hầu gia đi động phòng.”

Công Tôn Hạ lạnh lùng kéo Lam Ngữ Yên đi, sau khi hắn rời đi, ám vệ đổ dầu lên trên thi thể của Lam Lăng Nguyệt, đốt toàn bộ phòng cưới.

Nhìn lửa cháy hừng hực, trong con mắt của Lam Ngữ Yên lóe ra ánh sáng xảo quyệt, trong lòng thầm nghĩ: “Lam Lăng Nguyệt, cuối cùng ngươi vẫn thua ta, lúc còn sống, ngươi bị ta giẫm nát ở dưới lòng bàn chân, ta dựng chuyện hại ngươi thì sao, không ngờ ngươi lại giúp ta xuất giá, cảm giác bị chính người mình yêu hành hạ đến mức phải tự sát như thế nào, chết mà thi thể cũng không còn, đáng thương, thật đáng thương, đêm nay, người muội muội này sẽ thay ngươi động phòng, ha ha ha ha....”

Ngọn lửa cháy rực, nhuộm đỏ cả một vùng trời đêm, mặt trăng cũng từ từ biến thành màu máu, những cơn gió to kỳ lạ liên tục thổi mạnh, lửa cháy mãnh liệt càng ngày càng tiến gần đến mặt trăng.

Cảm giác bị ngọn lửa đốt cháy khiến cho Lam Nhan đang đắm chìm trong trí nhớ của Lam Lăng Nguyệt, liên tục hét lên.

”A -, đừng, nóng quá, nóng quá.” Thân thể chìm vào trong một không gian kỳ lạ, khiến cho Lam Nhan bất giác hét lên.

Hồi ức kéo dài giống như đang chiếu phim, sau khi Lam Nhan ghi nhớ hết toàn bộ kí ức của đêm hôm đó, trong đầu của nàng giống như một cuộn phim quay chậm, từng hình ảnh từ từ hiện ra, hình ảnh Lam Lăng Nguyệt, nàng là người tài giỏi, luôn nhẫn nhịn, sự oán hận của nàng ấy từ từ hòa nhập vào trong đầu, trong trí nhớ của Lam Nhan, nhưng mà ký ức lúc năm tuổi đến mười tuổi của nàng ấy lại không có gì, giống như có một người nào đó đã cố ý xóa sạch.

Hình ảnh liên tục chuyển động, rồi dừng lại ở trước đêm tân hôn của nàng ấy, sau khi Lam Lăng Nguyệt tỉnh lại, nàng nhìn xuống dưới thân thể của mình thì thấy một vết máu màu đỏ sẫm và chỗ kín của nàng thì căng đau, đôi môi của nàng ấy đầy máu, nụ cười tuyệt vọng kia khiến cho Lam Nhan bất giác đau lòng.

Tiếng cười đau khổ này hòa nhập vào trong đầu của Lam Nhan, dường như linh hồn của nàng và thân thể của nàng ấy đã hòa làm một.

Kiếp trước, Lam Lăng Nguyệt là trưởng nữ của một thương gia lớn - Lam gia, nước Kim Hoa, bản tính lương thiện, không có tài năng gì, chỉ có thêu vải rất giỏi, nàng luôn nhường nhịn, khiêm tốn, bị thứ muội bày mưu hãm hại, mỉa mai là chuyện bình thường như cơm bữa.

Nương của nàng không được sủng ái, di nương lại rất quyến rũ, có tài trang điểm rất đẹp, nếp sống của Lam gia cực kì thiên vị, sủng thϊếp diệt thê là chuyện bình thường.

Đêm trước ngày tân hôn, nàng ấy bị nương của Lam Ngữ Yên - Kiều di nương dùng thuốc mê khiến nàng ấy ngất đi, sau đó, bà ta sai người dùng cổ thuật “Thần tượng sinh thực khí” phá trinh tiết của nàng ấy, để đến đêm tân hôn, nàng sẽ bị khinh bỉ vì thân thể không còn trong trắng.

Hình ảnh nhanh chóng biến đổi, trong cơn hôn mê, Lam Nhan chỉ cảm thấy thân thể của mình nhanh chóng rơi xuống.

”Không, không.” Lam Nhan giãy giụa, dùng một chút sức lực còn lại của mình hét to lên, nàng mở mắt.