356.
Sau mấy lần
Đào Tiệp công khai vào trại tạm giam nói chuyện phiếm với
ông, Vương Thư Hoa hỏi: “Chẳng phải trong lúc điều tra, không ai được tới thăm tôi sao? Cô vào bằng cách nào?”
Đào Tiệp
đưa mắt nhìn Vương Thư Hoa
đầy quyến rũ: “Đương nhiên là bằng sắc đẹp của tôi nha~”
Vương Thư Hoa thở dài: “Mặt heo, mắt Phượng tỷ, trên đời này, trừ người khoáng đạt như tôi ra thì còn ai thích cô nổi.”
Đào Tiệp nói: “Tôi không có sắc thì cũng có tiền nha.”
Vương Thư Hoa lại thở dài: “Đi khách sạn ăn cơm với tôi, trong ví chỉ có một cái thẻ tín dụng quắt queo, có tiền đúng là lạ.”
Đào Tiệp nhớ tới lần
ăn cơm bi thảm
đó, nói: “Ông còn dám nhắc lại, dắt tình nhân đi ăn ở khách sạn 3 sao,
mà không mang tiền! Nếu không phải quản lý chỗ đó biết ông, chắc chúng ta bị bắt ở lại rửa bát đĩa trừ nợ rồi cũng nên.”
Vương Thư Hoa nhìn
đồng hồ trên tường, nói: “Còn 5 phút nữa thôi, không nói nhảm nữa, rốt cuộc cô vào bằng cách nào?”
Đào Tiệp nói: “Đơn giản lắm, tôi tới gặp Tang Bắc, nói tôi là tình nhân của ông, muốn vào thăm, anh ta thì thu xếp cho.”
Vương Thư Hoa ngẫm nghĩ thật lâu, nói: “Cô có gặp Bạch Ân không?”
“Bạch tiên sinh sao… Tôi không thấy.”
Đào Tiệp lắc
đầu, nói tiếp, “Hình như mấy ông trước ông ấy phải vào viện, giờ đang tĩnh dưỡng ở biệt thự ngoại thành, cả thành phố đều biết chuyện này.”
“BEACHER thì sao? Vẫn đóng cửa?”
Đào Tiệp lắc
đầu: “Đã mở cửa buôn bán bình thường, hôm khai trương họ phát rất nhiều thiệp mời người trong giới đến, tôi chỉ là tôm tép, hơn nữa quen Trịnh Hòa nên không được nhận.”
Nỗi lo trong lòng Vương Thư Hoa xẹp xuống: “Thế thì tốt rồi, lúc nào cô lại tới?”
Đào Tiệp cười như hồ ly: “Ông đoán?”
“Chân mọc trên người cô chứ có phải tôi đâu, tôi còn điều khiển từ xa được chắc?”
Đào Tiệp cầm lấy túi, nói: “Ông đúng là chán, đến giờ rồi, tôi về, mai gặp.”
Vương Thư Hoa xoay người cho cảnh ngục
đeo còng tay cho mình, nói.
“Mai gặp.”
357.
Giám chế Tống quyết
định sẽ tới Bắc Kinh gây dựng sự nghiệp, rời khỏi thành phố loại 2 này, tiến quân tới thị trường lớn hơn.
Nói là thế, nhưng Thành thiếu biết Tống Nhiên làm vậy là vì mình. Nhà họ Tống đã cắm rễ lâu năm ở
thành phố H, một ngày Tống Nhiên còn ở đây, là một ngày hai người không thể ở bên nhau. Come out một cách mù quáng chỉ dẫn
đến việc phải kết hôn với một cô gái
đáng thương khác.
Thành thiếu không phải người yếu
đuối, giám chế Tống vì anh
đến nhường này,
đương nhiên anh phải trợ thành hậu thuẫn số 1 của hắn, vậy nên, anh kiên quyết nộp đơn xin từ chức cho công ty.
Sự nghiệp của Trịnh Hòa
đang lên, Thành thiếu
đột nhiên từ chức chẳng khác nào gián tiếp kìm nó lại, anh vô cùng
áy náy,
đêm trước khi rời
đi mới dám nói chuyện từ chức cho cậu.
Trịnh Hòa vốn thắc mắc người keo kiệt như Thành thiếu sao lại mời mình
đến chỗ
đắt
đỏ này
để
ăn cơm, lại nghe tin bữa này là
để nhắn nhủ lần cuối, sơn hào hải vị trong miệng không sao nuốt xuống được.
“Anh… anh nói thật?” Trịnh Hòa không thể tin nổi.
Thành thiếu gật
đầu.
“Sao lại thế, đột nhiên…” Trong lòng Trịnh Hòa, Thành thiếu là bạn mình, Mạt Mạt
đã gả sang
nước Mĩ xa xôi, giờ Thành thiếu cũng
đi, sao cậu bình tĩnh nổi.
Thành thiếu vò mái tóc xoăn của Trịnh Hòa: “Cậu cũng biết quan hệ của tôi và Tống Nhiên, vì tôi mà cậu ấy mới đi, tôi không thể… aiz.”
Trịnh Hòa nói: “Giám chế Tống cũng đi? Hai người cùng đi, Oan gia ngõ hẹp biết sao đây?”
“Chuyện bên Oan gia ngõ hẹp đã được thu xếp xong xuôi, người đại diện mới của cậu sẽ bắt đầu phụ trách công việc sau khi cậu nghỉ ngơi xong, tôi đi vội quá, thực xin lỗi.” Thành thiếu cúi
đầu.
Trịnh Hòa nhớ lại lần
đầu tiên gặp nhau, dù bị nhốt trong
WC nhưng vì anh cao ngạo nên vẫn không chịu cầu cứu người khác, thế nhưng giờ, Thành thiếu lại cúi
đầu trước mình. Nhấp một hớp cà phê, cậu cầm lấy menu: “Thôi, tha cho anh lần này, nhưng tôi nhất định phải gọi hết mấy món đắt nhất ở đây, cho đáng đời!”
Thành thiếu cười, nụ cười không giấu nổi cô
đơn. Trịnh Hòa là người
đầu tiên anh nghiêm túc muốn bồi dưỡng, nhưng chưa kịp tưới nước
đã phải rời
đi.
Nửa tiếng
sau.
Thành thiếu uống
đến cốc cà
phê thứ 8, nhìn cái người vẫn hăng say
đút
đồ
ăn vào miệng trước mặt: “Cậu… muốn ăn hết tiền của tôi sao?”
Trịnh Hòa hung hăng nhét pudding vào miệng, dù
đầy
ứ
đồ
ăn nhưng miệng cậu vẫn nói rất rõ ràng: “Hừ, ăn đến độ lúc đến đi BMW, lúc về đi Kỳ Thụy QQ!”
358.
Chuyện Trịnh Hoà
vẫn trả tiền thuê căn hộ cậu
ở lúc trước bị Bạch tiên sinh
điều tra ra.
Trịnh Hòa cởϊ áσ khoác, đi vào phòng thay quần áo, đang đi thì bị Bạch tiên sinh gọi lại: “Lại đây đã.”
“Ừm.” Trịnh Hòa
đẩy chó ngố
đang liều chết xông vào phòng ra ngoài, dạo này không biết nó
ăn phải gì, suốt ngày làm trò
điên
điên rồ rồ. Tranh thủ lúc người ta không
để
ý liền lẻn vào, nếu chỉ thế cũng chẳng sao, sau khi cửa
đóng nó liền
nhìn về phía cửa,
sủa, sau
đó Schnauzer
ở bên ngooài cũng sủa theo, hai
đứa nó hợp tấu. Bắt buộc phải mở cửa cho Husky
đi ra thì mới chịu ngừng. Mấy lần như thế, Trịnh Hòa quyết
định
đóng chặt cửa cho yên chuyện.
Gương mặt Bạch tiên sinh lạnh tanh,
ông
đẩy tập tài liệu tới trước mặt Trịnh Hòa.
“Gì thế?” Trịnh Hòa mở ra, cậu xem xong thì ngẩn người, rõ ràng
đều là chữ Hán, nhưng sao ghép lại cậu lại không hiểu.
“Lúc tháng 2 năm nay, em dùng 5000 NDT trả tiền thuê nhà mấy tháng tới
cho chung cư em ở đúng không?” Bạch tiên sinh hỏi thẳng.
Trịnh Hòa chột dạ, tuy cậu nghĩ
để lại
đường lui cho mình đâu có sai, nhưng nhỡ ông ấy hiểu lầm thì mọi chuyện sẽ rất nghiêm trọng, thế nên vội giải thích: “Đó là nơi chúng ta, khụ… lúc lần đầu tiên gặp nhau. Giữ làm kỷ niệm đi.”
Bạch tiên sinh cười nói: “Thế nên, tôi mới tặng em niềm vui bất ngờ này.”
“Đống văn kiện này sao?” Mày cậu nhăn lại.
Bạch tiên sinh gật
đầu: “Tôi mua cả chung cư đó, chủ hộ là em.”
359.
“Bạch tiên sinh… ông cho em làm gì?” Trịnh Hòa giật mình, khu chung cư cậu ở thuộc trung tâm thành phố, hơn nữa môi trường sống cũng tốt, tiền thuê nhà một tháng đã hơn 1000, cậu nhẩm tính, không biết món quà này trị giá bao nhiêu.
Bạch tiên sinh mỉm cười: “Em quên sao, hôm nay là sinh nhật tôi.”
Trịnh Hòa ngẩn ra, cảm thấy tự trách: “Ôi, em… có quên đâu, chỉ là chưa kịp nói với ông thôi.”
Bạch tiên sinh nói: “Không sao, tôi cũng không ăn mừng sinh nhật.”
“Thế sao được…” Trịnh Hòa
đột nhiên cảm thấy xấp giấy mỏng manh trên tay thực nặng, “Bạch tiên sinh, ông đối xử với em tốt quá, sinh nhật ông mà em chưa tặng gì, ông đã tặng em rồi.”
Bạch tiên sinh vẫn cười: “Sinh nhật chỉ là cái cớ, không quan trọng.”
Ý là,
đưa quà mới quan trọng sao?
Trịnh Hòa càng cảm
động.
360.
Thành thiếu bị nguyền rủa bởi
WC.
Ngỡ rằng rời khỏi Trịnh Hòa, lời nguyền
WC của anh sẽ tan biến, nào ngờ…
Người tính không bằng trời tính.
Anh và giám chế Tống
đều bị khóa trong
WC.
“Ai?” Giám chế Tống vừa nắm núm, vừa
đẩy cửa, “Sao… lại không mở được nhỉ?”
“Sao cơ?” Thành thiếu cũng lên
đẩy cùng, hai người
đẩy mãi mà cái cửa không hề hấn gì.
Giám chế Tống chưa từng gặp rắc rối với
WC, bàng hoàng
đứng
đó nhìn Thành thiếu.
Thành thiếu ngồi lên bồn cầu, thầm
oán: “Tôi bảo đừng vào, cậu không nghe, giờ thì tốt rồi, chút nữa nhỡ có ai giải cứu, thấy 2 người trong 1 gian
WC, xem cậu giải thích thế nào?”
Giám chế Tống giả vờ ngây thơ: “Hai người
đàn ông cùng vào 1
WC thì sao? Tôi với anh còn cùng lên giường mà.”
Thành thiếu tóm lấy mặt giám chế Tống, soi kỹ 360
độ: “Da mặt cậu làm bằng gì thế hả? Sắt thép?”
Mặt Tống Nhiên bị bóp thành bánh màn thầu vẫn không quên nhìn Thành thiếu thâm tình: “Vì anh, tôi nguyện thằng nhỏ nhà mình cũng biến thành thép.”
“Chỗ đó biến thành thép làm gì?” Thành thiếu ngừng
động tác mình
đang làm lại.
“Dẻo dai, sung sức chứ sao.” Giám chế Tống cười hì hì, nhận lấy 1 cái tát
của Thành thiếu.