Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 111

Editor: Tapu

Lục Quân ngã vào lòng Minh Huệ đế. Minh Huệ đế vội đỡ nàng,

hắn

quan tâm cúi đầu nhìn Lục Quân lại thấy có chuỗi nước mắt lăn xuống nơi khóe mắt nàng.

Minh Huệ đế

không

hiểu phẫn nộ đến từ đâu. Đây là



nương mà

hắn

tận mắt nhìn nàng lớn lên, là tiểu nha đầu mà

hắn

từng ôm trong ngực để dỗ dành, ai dám làm cho nàng thương tâm khổ sở như thế?

“A Quân!” Tiêu thị mặt mày trắng bệnh chạy tới, cũng

không

quản Minh Huệ đế ôm tiểu



trong lòng như thế có hợp lễ hay

không, chỉ

một

mực quan tâm tiểu

cô. Nhìn



nương trước mặt hai mắt nhắm chặt,

trên

mặt

một

chút huyết sắc cũng

không

có, chỉ có nước mắt. Tiêu thị đột nhiên cảm thấy vô cùng thương tâm, thấp giọng khóc ra tiếng.

Vì sao lại như vậy?

Đời trước tiểu



là phi tử, trong cung phi tần đông đảo nhưng tiểu



làm người rất đơn thuần nên bị người hại khó sinh mà chết. Tiêu thị cùng trượng phu đều cảm thấy nếu để nàng đời này lại tiến cung

sẽ

vô cùng nguy hiểm nên mới sớm tìm cho nàng

một

phu gia có bối cảnh đơn giản, phẩm hạnh khiêm tốn ôn nhuận, mà Diêu Ký Đình đều có thể đáp ứng được nhiều

yêu

cầu này.

Nhưng Diêu Ký Đình đối với tiểu



thế nào đây?

hiện

tại Tiêu thị cùng trượng phu nùng tình mật ý, nàng biết khi nam nhân

thật

tâm thích

một

nữ nhân

sẽ

như thế nào. Nếu nàng muốn

đi

dâng hương mà

không

có nữ quyến khác

đi

cùng, trượng phu nhất định

sẽ

theo nàng. Nếu nàng gầy yếu tiều tụy, trượng phu nhất định

sẽ

là người phát

hiện

đầu tiên. Nhìn tiểu



bệnh nặng đến hôn mê, hôm nay nàng và nữ nhi mới gặp tiểu



một

lúc

không

phát

hiện

ra, vậy Diêu Ký Đình đâu?

hắn

vì sao

không

biết? Hơn nữa hôm nay triều đình quan viên hưu mộc, Diêu Ký Đình

đi

đâu rồi? Tiểu



nói

hắn

có việc, Diêu Ký Đình rốt cuộc là có việc gì?

Nếu Diêu Ký Đình đối với tiểu



không

tốt như bọn họ vẫn nghĩ, nếu

hiện

giờ cuộc sống của tiểu



không

được vui vẻ......

Vậy

thì, đều là lỗi của nàng và trượng phu!

“A Quân, muội mau tỉnh lại a, đừng dọa tẩu mà.” Tiêu thị nước mắt rơi như mưa, năm đó nàng dù có bị trượng phu ủy khuất cũng

không

khóc, nhưng tiểu



và nữ nhi của nàng cùng nhau lớn lên. Nay tiểu



gặp chuyện

không

may, Tiêu thị so với

sự

tình phát sinh

trên

người mình còn đau lòng hơn.

“Nương,





làm sao vậy?” Lục Minh Ngọc nghe được động tĩnh, cùng Sở Hành chạy đến, nhìn thấy Minh Huệ đế ôm



cô, Lục Minh Ngọc đầu tiên là khϊếp sợ, nhưng ngay lập tức nàng phát

hiện





nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, nhất thời cũng đau đến chảy lệ.

Sở Hành tỉnh táo nhất, xác nhận Lục Quân

đang

hôn mê,

hắn

nhanh chóng nhảy xuống đỉnh Quan

âm, lệnh cho người hầu Lục gia

đang

ở xa xa hầu lập tức an bài kiệu leo núi lại đây.

Bên kia Minh Huệ đế ngồi

trên

chiếu, tuy rằng đau lòng Lục Quân, nhưng

hắn

cũng đủ bình tĩnh, trước hết chú ý tới mi mắt Lục Quân

đang

nằm trong lòng

không

ngừng run rẩy.

hắn

khẩn trương, thử thấp giọng gọi nàng,“A Quân?”

Lục Quân chậm rãi mở mắt, đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của Minh Huệ đế, trong tròng mắt đen trắng



ràng chưá đầy

sự

thân thiết. Nàng mờ mịt nhìn

hắn, thẳng đến khi thoáng nhìn sang bên cạnh thấy thần sắc lo lắng của tẩu tử và chất nữ, Lục Quân mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vã giãy dụa. Trời còn sáng tỏ thế kia mà nàng như thế nào có thể làm cho nam nhân khác ôm?

Nàng vừa tỉnh liền vội ngồi dậy, Minh Huệ đế trong mắt bay nhanh xẹt qua vẻ lúng túng, lúc này cũng ý thức được chính mình hành động

không

hợp quy củ.

“Ngươi vừa mới té xỉu, thử nhìn

một

chút có thể tự mình đứng lên

không.” Minh Huệ đế đơn giản giải thích, sau đó ý bảo Tiêu thị, Lục Minh Ngọc giúp đỡ Lục Quân.

Lục Quân quá yếu ớt, cả người toàn là mồ hôi, chỉ có thể dựa vào tẩu tử đứng, nhưng ý thức nàng khôi phục

một

chút, nhắm mắt lại hướng Minh Huệ Hoàng đế đa tạ, “Đa tạ Hoàng thượng......” Mơ mơ màng màng cũng quên luôn Minh Huệ đế

đang

cải trang vi hành.

Minh Huệ đế

không

nói

gì chỉ nhíu mày hỏi Tiêu thị chuyện gì.

Tiêu thị cũng

không



ràng, xem bộ dáng của tiểu



cũng

không

thể hỏi thêm gì. Bên kia hai kiệu phu khiêng kiệu leo núi chạy vội tới, Tiêu thị hướng Minh Huệ đế gật gật đầu, cùng nữ nhi đỡ tiểu



qua. Sở Hành, Minh Huệ đế lo lắng theo ở phía sau, hai nhóm người

đi

thẳng

một

đường xuống núi, cho đến khi ba người Tiêu thị lên xe ngựa, Minh Huệ đế, Sở Hành mới dừng lại.

Vì tị hiềm, bọn họ

không

thể cùng nữ quyến Lục gia đồng thời hồi kinh.

Nhìn xe ngựa

đi

xa, Minh Huệ đế ý vị thâm trường

nói

với Sở Hành:“Thế Cẩn, A Noãn là ngoại sinh nữ duy nhất của trẫm, ngươi nên đối xử tốt với nàng.” Chỉ

một

việc

đã

có thể thấy được toàn bộ câu chuyện. Lục Quân đến để cầu con nối dõi cho Diêu gia nhưng

đi

theo nàng chỉ có người nhà mẹ đẻ, Lục Quân còn lệ rơi đầy mặt. Minh Huệ đế liền có thể đoán được, Lục Quân ở Diêu gia khẳng định là

không

tốt.

Sở Hành lúc này quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm túc cam đoan

nói:“Thất gia yên tâm, thần tuyệt

không

để A Noãn chịu ủy khuất như vậy.”

Minh Huệ đế gật đầu, nâng

hắn

đứng lên, cặp mắt như hồ sâu

không

gợn sóng, bình tĩnh vô ba

không

biết

đang

suy nghĩ cái gì.

~

Hôm nay mồng mười, cả nhà Lục Trảm đều hưu mộc ở nhà, Lục Vanh đợi ở tam phòng, kiểm tra công khóa của hai con trai. Lục Trảm cũng

khôngnhàn rỗi, tự mình dạy Sùng ca nhi học công phu, hai phụ tử ở trong sân chốc lát ngồi trung bình tấn,chốc lát luyện quyền, Chu thị ngồi ở hành lang chỉ im lặng cười xem.

một

nhà ba người ấm áp hòa thuận, thẳng đến khi Triệu Võ sải bước chạy tới, xa xa hồi bẩm:“Lão gia, phu nhân, Tam phu nhân các nàng

đã

trở lại,

cônãi nãi bị bệnh, Tam phu nhân trực tiếp mang



nãi nãi

đi

Lan viên......”

Lan viên là sân việnLục Quân ở trư ớc khi lấy chồng.

Nữ nhi bị bệnh?

Chu thị vội đứng lên, mà Lục Trảm đảo mắt

đã

bước đến hành lang dẫn ra cổng viện, bỏ lại thê tử, trầm mặt

đi

trước xem nữ nhi.

Lục Quân được bà tử cõng vào trong phòng, khuôn mặt trắng bệnh nằm im

trên

giường

không

nhúc nhích, cả người

không

ngừng đổ mồ hôi. Tiêu thị tự mình chăm sóc, nước mắt lung tròng,

không

biết tiểu



rốt cuộc bị bệnh gì mà dọa người như vậy.

“A Quân làm sao vậy?” Lục Trảm bước vào nhanh như gió, vừa vào nhà

đã

nhìn thấy cháu

gái

đứng ở bên giường gạt lệ, Lục Trảm sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, ba bước thành hai bước

đi

tới bên giường.

“Phụ thân......” Lục Quân miễn cưỡng cười vui, mắt hoa đào sáng nay trước khi

đi

bái Quan

âm

còn sáng ngời như thu thủy, lúc này lại giống

khôngcòn chút sinh khí, giống như người chết.

Lục Trảm đau như mất nửa cái mạng, bất chấp duy trì dáng vẻ uy nghiêm ở trước mặt con dâu, cháu

gái, thân thể cao lớn uy vũ đột nhiên liền thấp

đi, ngồi xổm trước giường, khẩn trương hỏi nữ nhi,“A Quân

không

thoải mái chỗ nào?” Hỏi xong mới nhớ tới cái gì, hổ mâu quét về phía con dâu,“Thỉnh lang trung chưa?”

Tiêu thị gật đầu, cúi đầu

nói:“Cũng sắp đến.” Chỉ cảm thấy thẹn với cha chồng.

Lục Trảm

một

lần nữa xem nữ nhi, mắt thấy con dâu vừa dùng khăn tay lau qua, trán nữ nhi lại xuất

hiện

một

tầng mồ hôi, Lục Trảm lại đau lòng lại sốt ruột, phẫn nộ đứng mạnh lên,

không

để ý tới thê tử và người Tam phòng

đang

bước vào, Lục Trảm mặt mày lạnh lùng bước ra sân, lớn tiếng hỏi Chu ma ma

đang

quỳ gối “cô

nãi nãi bệnh thành như vậy, vì sao trước đây

không

hồi bẩm!



gia các ngươi đâu!”

Trán Chu ma ma gần như chạm đất, cả người lạnh run, thanh

âm

giống như bị gió thổi nát đứt quãng

nói:“Phu nhân, phu nhân nàng đột nhiên bệnh, trước kia

một

chút dấu hiệu cũng

không

có......



gia,



gia lúc trước đáp ứng bồi phu nhân

đi

dâng hương, nhưng hôm nay là sinh nhật của công tử nhà Hộ bộ Lang trung Dương đại nhân,



gia

đi

dự tiệc......”

Lục Trảm lập tức nghĩ tới ngày đó ở trong cung, con rể có

nói

với

hắn.

Làm quan phải xã giao, lúc ấy Lục Trảm còn cảm thấy con rể có lòng cầu tiến, nhưng

hắn

không

biết con rể vì kết giao với giới thượng lưu quý tộc, dám



phụ nữ nhi,

nói

không

giữ lời! Nay nữ nhi bệnh thành như vậy, con rể vẫn còn ở chỗ cái yến hội đồ bỏ kia cùng người uống rượu mua vui?

“Triệu Võ!” thanh

âm

trung khí mười phần rống giận đột nhiên vang vọng cả tòa Lan viên.

Triệu Võ cả người tóc gáy đều dựng đứng, bao nhiêu năm rồi

không

thấy lão gia tức giận như thế?

hắn

dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, còn chưa tới trước mặt

đã

bị Lục Trảm nổi giận

nói: “đi

đem



gia về đây! Ta mặc kệ

hắn

đang

ở đâu làm gì, dù có lấy dây trói lại cũng phải đem người về cho ta!”

Hổ mâu trừng trừng, trong mắt Lục Trảm lộ hung quang, giống như muốn gϊếŧ người.

Triệu Võ lĩnh mệnh bước

đi.

Lục Trảm cúi đầu, nhìn về phía Chu ma ma,

đang

muốn xử lý, thoáng nhìn thấy lão lang trung nhà mình thường xem bệnh chạy đến, trong mắt Lục Trảm ánh sáng lạnh biến mất,

đi

trước vào phòng xem nữ nhi.

một

khắc sau, lão lang trung trầm ngâm buông cổ tay Lục Quân ra, ánh mắt nhất nhất đảo qua đám người

đang

vây quanh ở trước giường,

hắn

nghĩ nghĩ, thỉnh Lục Trảm dời bước

nói

chuyện.

“Nữ nhi của ta rốt cuộc bị gì?” đè nén cơn tức giận, Lục Trảm nhẫn nại hỏi.

Lão lang trung sờ sờ râu, giận dữ

nói:“cô

nãi nãi hẳn là

đã

dùng thuốc thúc có thai

đi? Nhưng thuốc có ba phần độc, dùng lâu,



nãi nãi...... Chuyện phòng the quá mức

sẽ

tổn hại thân thể, lại bị hiệu ứng của thuốc,

một

lần hai lần

không

có vấn đề gì. Nhưng về lâu dài

sẽ

tổn hao nguyên khí, cũng may còn chưa tổn hại vào căn bản,

hiện

tại bắt đầu điều trị còn kịp.”

Lục Trảm cúi mi mắt, mặt

không

chút thay đổi, thanh

âm

lại bình tĩnh lạ kỳ,“Thuốc thúc có thai?”

Lão lang trung gật gật đầu, nhíu mày

nói:“Lục đại nhân, lão phu nhớ

rõ, trước khi



nãi nãi lấy chồng, lão phu còn vì nàng chẩn qua

một

lần mạch,



nãi nãi thân thể khoẻ mạnh

không

vấn đề gì. Dùng thuốc bổ chỉ như cấp hoa cỏ tưới nước, hoa cỏ thiếu nước, đúng lúc chăm sóc là tốt rồi, nhưng nếu chăm sóc quá mức, lúc này lại tiếp tục tưới nước, tốt quá hoá hỏng, hoa cỏ ngược lại

sẽ

bị hao tổn. Người cũng như vậy, thân thể



nãi nãi, căn bản

không

cần uống thuốc bổ a. Nếu tiện, lão phu muốn nhìn chén thuốc thúc thai của



nãi nãi

một

chút, nhằm đưa phương thuốc điều trị thích hợp cho



nãi nãi.”

“Ngài chờ

một

chút để ta

đi

hỏi.” Lục Trảm khách khí

nói, thỉnh lão lang trung ngồi trước,

hắn

lại

đi

tìm Chu ma ma.

“Chén thuốc phu nhân nhà ngươi dùng đâu rồi?” Lúc trước nổi giận bao nhiêu

thì

lúc này ngữ khí của Lục Trảm có thể dùng bốn chữ để hình dung “gió êm sóng lặng”.

Chu ma ma tốt xấu cũng hầu hạ ở Lục gia nhiều năm như vậy,

đã

sớm biết tính tình lão gia nhà mình, càng bình tĩnh lại càng nguy hiểm, Chu ma ma bị dọa phát khóc, khóc rống

nói,“Lão gia, là, là thân gia Tổ mẫu, năm nay lúc ra giêng, thân gia Tổ mẫu liền mỗi ngày nhìn phu nhân uống thuốc,

mộtngày ba lần...... Lão nô đau lòng phu nhân, muốn trở về

nói

cho lão thái thái biết nhưng phu nhân

không

cho, phu nhân

nói

nàng cũng muốn sớm có đứa

nhỏ.”

“Ngươi cũng biết kia là chén thuốc thúc thai?” Lục Trảm nhắm mắt lại, trầm mặc

thật

lâu sau, mới hỏi.

Chu ma ma đáp:“Biết, lão nô lặng lẽ hỏi thăm, bất quá lão nô cũng có phái người kiểm tra thuốc kia

không

thành vấn đề, quả

thật

là thuốc bổ.”

Lục Trảm rốt cuộc

không

nhịn được nữa, khóe miệng xả ra

một

tia cười lạnh,“đi

đem phương thuốc viết ra.”

Chu ma ma tuy rằng trong lòng hoang mang, cũng

không

dám hỏi nhiều, đứng lên muốn

đi.

“Chậm

đã.” Lục Trảm đột nhiên kêu bà đứng lại,

âm

thanh lạnh lùng

nói:“Viết xong phương thuốc, ngươi phái người

đi

bốc thuốc, nấu thành canh bưng lên.”

Lão chủ chứa Diêu gia kia mỗi ngày buộc nữ nhi

hắn

uống,

hắn

cũng muốn nếm thử, rốt cuộc là cái đại bổ gì đây!