Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 95

Khi nghe tin cháu ngoại

gái

ngã ngựa bị thương, Minh Huệ Đế xử lý xong vài chính

sự

khẩn cấp, lập tức chạy tới biệt viện của Lục Trảm.

Tiến vào sân,trong tiền viện mấy hạ nhân nhanh chóng quỳ hành lễ, làm Minh Huệ Đế ngoài ý muốn chính là, huynh đệ Sở Hành cũng đứng ở

trên

hành lang, nhìn thấy

hắn

đến, hai người sóng vai bước nhanh đến cúi đầu thỉnh an.

trên

đường đến Minh Huệ Đế

đã

biết được là huynh đệ Sở gia cứu cháu ngoại

gái

của

hắn, Sở Quốc Công phủ cùng Lục gia có quan hệ họ hàng, hai

anh

em họ lo lắng Lục Minh Ngọc xảy ra chuyện nên lưu lại bên này chờ tin tức cũng bình thường,nên Minh Huệ Đế

không

có nghĩ nhiều,

đi

thẳng đến hậu viện.

Hai vị thái y giúp băng bó miệng vết thương cho Lục Minh Ngọc

một

lần nữa,họ

đang

ngồi ở gian ngoài thấp giọng thảo luận bệnh tình. Phu thê Lục Trảm canh giữ ở bên cạnh cháu

gái,

một

người mày kiếm thâm khóa thần sắc nghiêm túc,

một

người

thì

khóc đến hai mắt đều sưng lên,cả hai cùng ngồi ở trước giường cả mắt cũng

không

nháy mà nhìn chằm chằm cháu

gái

còn hôn mê chưa tỉnh. Nghe bên ngoài báo tin hoàng thượng tới,mi mắt Lục Trảm rốt cuộc động, khom lưng vỗ vỗ bả vai thê tử, ý bảo thê tử cùng

hắn

đi

tiếp giá.

“Vết thương của A Noãn như thế nào rồi?” Minh Huệ Đế xua xua tay, miễn lễ cho phu thê bọn họ, nhìn chằm chằm thái y hỏi.

Hai thái y cuối thấp đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng, nhìn xem lẫn nhau, trong đó

một

người

nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Tứ tiểu thư ngã ngựa bị thương, vết thương ngoài da

trên

người, đều

không

có trở ngại, nhưng do Tứ tiểu thư ngã ngựa đυ.ng vào đầu,

trên

đầu nhiệt huyệt vị phức tạp, thần tạm thời chưa dám phán đoán,còn phải chờ Tứ tiểu thư tỉnh, lại cẩn thận chẩn bệnh, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”

Minh Huệ Đế nhíu mày, “Vậy khi nào

thì

nàng mới có thể tỉnh?”

Các thái y rũ đầu càng thấp, “Bẩm Hoàng Thượng, thứ tội cho thần vô năng.”

nói

xong quỳ xuống.

Chu thị

không

nhịn được, nghẹn ngào ra tiếng. Nàng sợ hãi, sợ cháu

gái

cùng Hạ Lễ giống nhau té ngã thành ngốc tử, càng sợ cháu

gái

rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại.

“Phu nhân đừng lo lắng, A Noãn là cháu ngoại

gái

của trẫm, nàng phúc lớn mạng lớn,

không

có việc gì.” Minh Huệ Đế thấp giọng khuyên nhủ.

Chu thị khóc lóc gật đầu.

“Vậy trẫm

đi

xem A Noãn.” Dò hỏi xong thương thế, sắc mặt Minh Huệ Đế trầm trọng

đi

vào nội thất.

Chu thị ngồi

trên

giường, Lục Minh Ngọc lẳng lặng mà nằm trong chăn,

trên

trán quấn lấy

một

vòng lụa trắng, miệng vết thương mơ hồ có thể thấy được huyết sắc, đôi mắt tiểu



nương nhắm chặt, gò má tái nhợt, môi cũng mất

đi

kiều diễm như ngày thường. Bản thân Minh Huệ Đế chưa có nữ nhi, từ trước đến nay đối Tiêu Toàn, cùng Lục Minh Ngọc hai vãn bối

yêu

thương có thêm, trong đó Lục Minh Ngọc so Tiêu Toàn ngoan ngoãn hiểu chuyện, bởi vậy tuy rằng Lục Minh Ngọc là cháu ngoại

gái,nhưng Minh Huệ Đế lại sủng ái nàng hơn.

Ngồi vào

trên

giường, Minh Huệ Đế nắm lấy bàn tay

nhỏ

của cháu ngoại

gái,

nhẹ

nhàng mà vỗ vỗ, vẻ mặt ôn nhu mà nhìn tiểu



nương còn hôn mê, “A Noãn, hoàng cữu cữu tới xem con, hoàng cữu cữu biết A Noãn chịu khổ,nhưng A Noãn đừng sợ đau, chờ con tỉnh lại, hoàng cữu cữu đem Lả Lướt tặng cho con.”

“Hoàng Thượng……”

Lục Trảm thụ sủng nhược kinh. Lả lướt là

một

trong ba con ngựa hiếm được Tây Vực chuyên môn đào tạo dâng cho Minh Huệ Đế năm trước, hai con ngựa khác được gọi là Thiên Phong, Dạ Thần, đều cực thông linh tính. Dạ Thần được Minh Huệ Đế ban cho Sở Hành, thiên phong Minh Huệ Đế giữ lại cho mình, còn con ngựa cái duy nhất có thân hình

nhỏ,nhưng toàn thân tuyết trắng

không

một

phân tạp sắc, Minh Huệ Đế còn trước mặt các vị đại thần mặt làm trò nửa

thật

nửa giả

nói

giỡn,

nói

muốn đem Lả Lướt tặng cho vị công chúa đầu tiên của

hắn.

Minh Huệ Đế lắc đầu, đánh gãy băn khoăn của Lục Trảm, tiếp tục ôn nhu dỗ cháu ngoại

gái, “A Noãn nghe thấy

không? Nếu con muốn Lả Lướt,

thì

sớm

một

chút tỉnh lại, bằng

không

Toàn Nhi mà biết,

hắnsẽ

tới đoạt cùng con.”

Nhưng Lục Minh Ngọc vẫn nhắm chặt mắt, giống như

đang

ngủ say.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Minh Huệ Đế nhìn cháu ngoại

gái

một

cái,rồi cùng Lục Trảm

đira ngoài.

Người tới là mã quan, quỳ gối trước cửa nhà chính

nói: “Hoàng Thượng, vi thần

đã

tra qua, chân trái của ngựa bị bò cạp làm bị thương, cho nên phát cuồng.”

“Xử trí.” Minh Huệ Đế bất đắc dĩ

nói, bò cạp

trên

đồng cỏ, đây là thiên nhiên, khó lòng phòng bị. Ý niệm vừa ra, chợt thấy

một

nam tử cường tráng có vài phần giống Lục Trảm quỳ gối trong viện, Minh Huệ Đế thực mau phản ứng lại, quay đầu lại hỏi Lục Trảm, “Kia……”

Lục Trảm lạnh lùng liếc mắt nhìn trưởng tôn

một

cái, “hắn

thân là huynh trưởng, chỉ lo xem người tập săn bắn,

không

biết chiếu cố muội muội, khiến muội muội bị thương, phải quỳ ở đó, khi nào A Noãn tỉnh

thì

hắn

mới được đứng lên.”

Đây là phương thức Lục Trảm dạy dỗ tôn tử, Minh Huệ Đế

không

có gì để

nói, dặn dò Lục Trảm có tin tức gì

thì

lập tức báo cho

hắn, Minh Huệ Đế dẫn người

đi

trước. Lục Trảm vẫn luôn tiễn

hắn

ra ngoài biệt viện, nhìn theo thánh giá khuất bóng,

hắn

mới quay trở lại trong viện, thoáng nhìn huynh đệ Sở gia còn đứng ở hành lang, Lục Trảm tức giận

nói: “Các ngươi

đi

đi, tạ lễ ngày khác ta

sẽ

đưa qua.”

Mặc kệ

nói

như thế nào, hai huynh đệ này đều tận lực cứu giúp, còn giúp cháu

gái

băng bó trụ cánh tay, Lục Trảm tức vì Sở Hành độc chiếm cháu

gái

của ông, nhưng ông vẫn hiểu được đạo lí, thuận tiện làm cho Sở Hành hiểu

rõ, ông nhận phần ân tình này, nguyện ý đưa

một

phần đại lễ, nhưng Sở Hành đừng hy vọng ông

sẽ

đem cháu

gái

gả cho

hắn, đại nam nhân hai mươi lăm tuổi, tuổi như vậy cũng đủ làm cha của cháu

gái

ông.

Có lẽ người khác

sẽ

coi trọng danh hào quốc công gia Sở Hành tâm phúc bên người Hoàng Thượng, nhưng Lục Trảm

thì

không.

không

tính nữ nhi, tiểu cháu

gái

là hài tử mà ông

yêu

thương nhất, mới mười ba tuổi, Lục Trảm căn bản đều

không

có suy xét đến hôn

sự

của cháu

gái, ít nhất qua

một

năm nữa mới có thể thay cháu

gái

lựa chọn những thanh tiên tài tuấn khác.

Còn Sở Hành……

Thứ nhất là tuổi lớn, thứ hai mặt lạnh như thiết vừa thấy liền

không

giống như người

sẽ

biết

yêu

thương cháu

gái

ông, thấy thế nào đều

không

xứng với cháu

gái

hiếu thuận ngoan ngoãn của mình.

Đối mặt với

sự

lãnh đạm của Lục Trảm, Sở Hành hướng đường đệ

nói: “Ngươi

đi

về trước

đi.”

Bàn tay trong tay áo của Sở Tùy nắm chặt, ánh mắt phức tạp mà nhìn Sở Hành, “Đại ca, huynh

thật

sựmuốn cưới A Noãn?”

“Đúng vậy, ngươi

đi

về trước

đi, khi nào A Noãn tỉnh lại, ta

sẽ

giải thích với ngươi.” Sở Hành rốt cuộc quay lại, nhìn thẳng đường đệ

nói.

Trong lòng Sở Tùy rất loạn,

hắn

muốn

nói

cho chính mình rằng huynh trưởng trúng tà, nhưng ánh mắt của huynh trưởng, cùng với hành động huynh trưởng

một

đường ôm Lục Minh Ngọc đến cả Lục Trảm cũng

không

thể đoạt được, đều phủ định suy đoán này của

hắn. Nhưng huynh trưởng khi nào

thì

bắt đầu thích Lục Minh Ngọc, biết



hắn

đối Lục Minh Ngọc có tâm ý, vì sao, còn muốn đoạt với

hắn?

Sở Tùy nghĩ

không

thông,

hắn

chỉ biết là, huynh trưởng đoạt nữ nhân mà

hắn

thích, huynh trưởng

đãhướng Lục gia biểu lộ thái độ,

hắn

thân là đường đệ, vô luận trong lòng nghĩ nhiều cũng

không

thể tranh đoạt cùng huynh trưởng, vì thanh danh Sở gia, đều

không

thể hành

sự

xúc động,để tránh làm Lục gia chế giễu, làm người ngoài chỉ vào Sở Quốc Công phủ loạn ngữ.

hắn

rũ mắt, trầm mặc mà rời

đi.

Lục Trảm trừng mắt nhìn Sở Hành

đang

đi

tới, giành mở miệng trước

nói: “Quốc công gia cái gì đều

không

cần phải

nói, ta

không

đồng ý.”

Sở Hành vô kinh vô giận, nhìn hậu viện

nói: “Lục đại nhân, ta chỉ muốn đứng ở đây chờ tin tức, khi nào A Noãn tỉnh, ta liền rời

đi.”

Muốn dùng loại biện pháp này nhìn như thành khẩn kỳ

thật

vụng về đả động

hắn?

Lục Trảm cười lạnh, “Tùy ngươi.”

nói

xong bỏ lại Sở Hành, Lục Trảm

đi

nhanh hướng hậu viện

đi, khúc quanh hành lang, Lục Trảm

âmthầm nhìn thoáng qua, nhìn thấy thân ảnh Sở Hành đứng thẳng như tùng như bách, bỗng nhiên trong lòng Lục Trảm nổi lên hoang mang. Sở Hành như thế nào đột nhiên muốn cầu hôn? Liền bởi vì ôm cháu

gái? Cũng đừng

nói

hai nhà là thân thích, lễ pháp cũng có thể bỏ qua, đó là

không

có quan hệ, giống nhau loại tình huống này, đều là nhà

gái

coi trọng thân phận ân nhân hoặc là thà rằng hy sinh nữ nhi cũng muốn duy trì trong sạch chó má của gia tộc, mới chủ động đề nghị lấy thân báo đáp, hoặc là chính là nhà trai coi trọng mỹ mạo của nữ tử nhân cơ hội cầu hôn. Sở Hành, lấy hiểu biết của Lục Trảm,

không

giống như là người háo sắc a, chẳng lẽ

hắn

thật

sự

quân tử như vậy,chỉ chạm vào cháu

gái

liền phải phụ trách?

Nhưng



nương Lục gia, mới

không

vì loại lý do này mà gả

đi.

Dứt bỏ Sở Hành, Lục Trảm cùng thê tử tiếp tục thủ bên cạnh cháu

gái.

Màn đêm buông xuống, Lục Trảm mở miệng cháu

gái, Chu thị

một

muỗng

một

muỗng chậm rãi bón cháu

gái

ăn thức ăn lỏng, thời điểm bón vẫn luôn chịu đựng, sau khi bón xong rồi, Chu thị rốt cuộc nhịn

không

được, dựa vào trong lòng trượng phu khóc lên, “Sao A Noãn vẫn chưa tỉnh lại?” Chỉ là

một

ý niệm, liền làm bà đau đến xuyên tim toản phổi.

Lục Trảm ôm lấy thê tử, chỉ

nhẹ

nhàng vỗ thê tử bả vai, đôi mắt thương tiếc mà nhìn cháu

gái, vô cùng tự trách.

hắn

trách trưởng tôn, nhưng

hắn

làm sao

không

trách chính mình, nếu

hắn

rút ra thời gian bồi bên cạnh cháu

gái,

thì

cháu

gái

sẽ

không

đến tình trạng như vậy.

“Lão gia, cửa viện muốn đóng, Sở Quốc Công

hắn……”

Gian ngoài truyền đến hồi bẩm khó xử của quản

sự, Chu thị nghe vậy, giật mình mà tránh thoát ôm ấp của trượng phu, kinh ngạc

nói: “Thế Cẩn còn ở tiền viện?”

“Ta cho

hắn

đi

về trước,

hắn

một

hai phải ở bên này chờ.” Lục Trảm

không

nhanh

không

chậm trào phúng

nói.

Chu thị

không

biết ân oán của cháu

gái

cùng huynh đệ Sở gia, ở trong mắt bà, Sở Hành là ân nhân của cháu

gái, cũng là ân nhân của bà, đối đãi ân nhân, làm sao có thể nhạt nhẽo giống trượng phu như vậy? Bởi vậy Chu thị rửa mặt,

không

màng Lục Trảm phản đối, mang theo nha hoàn bước ra phòng. Trong viện Lục Gia Bình còn ở quỳ, nhưng

hắn

quỳ đến cam tâm tình nguyện, nghe được động tĩnh trong phòng, Lục Gia Bình trước tiên dịch đến bên bồn hoa,

không

muốn để tổ mẫu nhìn thấy.

Chu thị tâm

sự

nặng nề, chưa từng phát

hiện

bị trượng phu trách phạt tôn tử quỳ, chuyển tới tiền viện, lại nhìn thấy Sở Hành

đang

khoanh tay đứng ở hành lang.

“Thế Cẩn

đã

đứng ở đây bao lâu rồi?” Chu thị đầy mặt hổ thẹn hỏi, “Ta, ta vẫn luôn ở chiếu cố A Noãn,

không

ai

nói

cho ta……”

“Lão phu nhân

không

cần tự trách, A Noãn té ngựa mà ta

không

có thể đúng lúc cứu nàng, trong lòng ta hổ thẹn, đợi

không

được tin tức nàng bình an, cuộc đời Thế Cẩn hàng ngày khó an, ở chỗ này chờ, lương tâm mới có thể dễ chịu chút.” Sở Hành cúi đầu

nói, thanh

âm

trầm thấp, ngữ khí thập phần thành khẩn, “Lão phu nhân trở về

đi, ngài an tâm chiếu cố A Noãn,

không

cần quản ta.”

“Đứa

nhỏ

ngốc, A Noãn té ngựa cùng ngươi có quan hệ gì, mau trở về

đi

thôi.” Chu thị túm chặt cánh tay Sở Hành, thử đẩy

hắn, “Bên này ban đêm gió lớn, ngươi cẩn thận cảm lạnh.”

“Lão phu nhân, ta

thật

sự

không

có việc gì.” Sở Hành

không

chút sứt mẻ, bàn tay to nắm lấy cánh tay Chu thị, xảo diệu mà cung kính mà đem người đẩy ra.

Thấy nam nhân vẫn cố chấp, Chu thị

thật

sự

không

hiểu, còn muốn hỏi lại, Sở Hành bỗng nhiên ngẩng đầu, hai người đối diện

một

lát, Sở Hành vén vạt áo lên, vững vàng hướng Chu thị quỳ xuống. Chu thị kinh hãi, vội vàng khom lưng dìu

hắn, Sở Hành ngăn tay bà lại, nhìn thẳng đôi mắt trưởng bối

nói: “Lão phu nhân, cuối năm trước A Noãn hồi kinh, ở Vĩnh Định Huyện chơi băng rơi xuống nước, ta trùng hợp

đi

ngang qua, xuống nước cứu nàng. Lúc ấy A Noãn

đã

duyên dáng

yêu

kiều, Thế Cẩn cầm lòng

khôngđậu, động tâm với nàng, nhưng do tuổi ta lớn hơn nàng quá nhiều, chắc chắn ta với nàng vô duyên, nên chưa từng đề cập qua đối với người nào. Ban ngày A Noãn xảy ra chuyện, lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng thuật cưỡi ngựa

không

tinh nên

không

thể cứu được nàng…… Lão phu nhân, ngài cho ta ở chỗ này chờ nàng

đi, bằng

không

ta

sẽ

càng áy náy.”

Chu thị khϊếp sợ mà nhìn nam nhân trước mắt mặc dù

nói

lời âu yếm nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng,

thật

lâu cũng chưa có thể hoàn hồn.

Nguyên lai trong xe ngựa Sở Hành

nói

muốn cầu hôn,

không

phải bởi vì làm trò trước mặt mọi người ôm cháu

gái, mà là

hắn

thật

sự

thích cháu

gái?

Đúng vậy, cháu

gái

xinh đẹp như vậy ngoan như vậy đáng

yêu

như vậy, Sở Hành như thế nào

sẽ

khôngthích?

Chu thị lại lần nữa đánh giá Sở Hành, người này là quốc công gia, còn là

một

cái đại quan, có thân phận có bản lĩnh, sinh đến tuấn mỹ thoát tục, so với trượng phu khi còn trẻ muốn nổi bật hơn, so nhi tử, chỉ kém

một

chút, hơn nữa liền nàng biết đến, Sở Hành trước sau

đã

cứu cháu

gái

hai lần, nếu cháu

gái

gả cho

hắn……

Bất quá cháu

gái

còn hôn mê, hôn

sự

cháu

gái

là do nhi tử cùng con dâu làm chủ, Chu thị tạm thời ném ra này đó ý niệm, thở dài: “Tâm ý của ngươi ta hiểu được, chỉ là…… Nếu

không

ngươi

đi

trước trong khách phòng nghỉ ngơi, A Noãn vừa tỉnh ta lập tức phái người thông báo ngươi, như thế nào đều

khôngthể đứng ở bên ngoài cả đêm a.”

Sở Hành trước đứng lên, lại vẫn như cũ

không

chịu

đi, Chu thị

đang

muốn lại khuyên, hậu viện bỗng nhiên truyền đến giọng

nói

mừng rỡ như điên của nha hoàn, “Phu nhân, phu nhân, tứ tiểu thư tỉnh!”

Chu thị lung lay, chờ nàng phản ứng lại đây những lời này ý tứ, nước mắt lại lăn xuống, người lại cười, bước nhanh

đi

xem cháu

gái.

Sở Hành

không

tự chủ được

đi

theo hai bước, sau đó mới chậm rãi dừng lại, mắt phượng nhìn hậu viện, ánh mắt sáng ngời tựa tinh.

~

“A Noãn, A Noãn, ngươi dọa hỏng tổ mẫu.”

Các thái y thay phiên khám, xác nhận cháu

gái

tạm thời

không

có nguy hiểm, Chu thị quá vui mà khóc, nắm tay cháu

gái

khóc, “A Noãn, về sau

không

được như vậy, linh hồn tổ mẫu

nhỏ

bé đều bị con dọa muốn chết, con có biết con hôn mê bao lâu

không, nếu con còn

không

tỉnh

thì

tổ mẫu cũng muốn ngất cùng con……”

Nghe tiếng khóc của tổ mẫu, đôi mắt Lục Minh Ngọc cũng đỏ, tưởng quay đầu nhìn xem tổ mẫu, mới động, động đến miệng vết thương đau đến hít khí. Chu thị cúi đầu

không

phát

hiện, Lục Trảm nhìn thấy mà luống cuống, nhanh chóng chỉnh lai đầu của cháu

gái, mắt hổ

không

vui mà trừng thê tử, “Đừng khóc, thái y luôn mãi dặn dò A Noãn

không

thể hao tổn tinh thần

không

thể động đầu, ngươi ở bên kia khóc, A Noãn có thể

không

lo lắng ngươi?”

Chu thị giật mình, lại

không

phải bị trượng phu giáo huấn, mà là lúc này mới nhớ tới thân thể cháu

gái, nhất thời chùi nước mắt ngồi thẳng, vành mắt hồng hồng hướng cháu

gái

cười, “Tổ mẫu hồ đồ, A Noãn đều hảo, ta còn

nói

những cái đó làm cái gì. A Noãn có đói bụng

không, tổ mẫu sai phòng bếp mang canh tới, đều chuẩn bị cho con đó.”

Lục Minh Ngọc cười chớp chớp mắt, “Đói bụng.”

Chu thị cao hứng mà

đi

chuẩn bị.

Lục Minh Ngọc nhìn về phía tổ phụ, “Tổ phụ, ngài chưa truyền tin cho nương con

đi?”

“không

truyền sao được?” Lục Trảm

không

có uy nghiêm như ngày thường, ánh mắt ôn nhu

nói

khôngnên lời, dùng bàn tay thô ráp

nhẹ

nhàng vén

một

vài sợi tóc bên tai của cháu

gái, cười

nói: “ Nương con có thể

không

tới được,nhưng cha con có thể ngày mai khi A Noãn tỉnh ngủ,

hắn

không

sai biệt lắm

sẽ

tới. A Noãn đừng lo lắng, ta lập tức phái người truyền tin, để nương con

không

sốt ruột.”

Cha mẹ mạnh khỏe, Lục Minh Ngọc hồi tưởng nàng ở

trên

ngựa mạo hiểm, nước mắt tràn mi mà ra, “Tổ phụ, con thiếu chút nữa

thì

không

thấy được ngài……”

Nàng

thật

sự

cho rằng chính mình muốn chết,té ngựa là bởi vì xúc động, cũng

thật

ngã văng ra ngoài, thời khắc thân thể rơi xuống đất trong nháy mắt kia,trong đầu Lục Minh Ngọc chỉ có hối hận, hối hận chính mình xem trọng huynh đệ Sở gia, hối hận vì sao

không

tiếp nhận hỗ trợ của Sở Tùy, như vậy ít nhất nàng có thể sống sót, còn có thể nhìn thấy cha mẹ thân nhân.

Tiểu



nương tiếng khóc nghẹn ngào, đột nhiên khóc như vậy, Lục Trảm

không

hề phòng bị, thiếu chút nữa cũng đau đến thất thố.

“không

có việc gì

không

có việc gì, đại nạn

không

chết tất có hạnh phúc cuối đời, A Noãn chúng ta là hưởng đại phúc mệnh, đúng rồi A Noãn, Hoàng Thượng

nói, chờ con tỉnh, ngài đem Lả lướt tặng cho con, Lả Lướt cực kì linh tính, chỉ cần con ở

trên

lưng nó, cho dù là

một

trăm con bò cạp bay ra cắn nó nó cũng

sẽ

không

sợ hãi chạy loạn……”

Lục Minh Ngọc giờ mới biết kia vì sao ngựa kia phát cuồng, lại xem bộ dáng tổ phụ dỗ hài tử, nàng nín khóc mà cười, ngoài ý muốn tác động miệng vết thương, đau đến hút khí.

Lục Trảm hoảng đến

không

được, lại

không

dám trêu cháu

gái.

Chu thị bưng canh bổ lại đây, hai vợ chồng

một

cái đỡ cháu

gái

một

cái đút, nhìn qua giống

một

nhà ba người.

Cái trán Lục Minh Ngọc bị thương mất máu quá nhiều, ăn no thoải mái, thực mau liền

đi

ngủ. Chu thị muốn lưu tại bên này trông chừng, Lục Trảm cũng luyến tiếc

đi, lo lắng cháu

gái

nửa đêm xảy ra chuyện, liền gian bên ngoài nghỉ ngơi.

Tiền viện, Sở Hành vẫn như cũ

không

đi,

một

người đứng ở

trên

hành lang. Địa thế Lương Sơn cao, ban ngày gió thổi mát mẻ, thích hợp nhất tránh nóng, nhưng tới ban đêm, gió lùa vào hành lang liền lạnh. dù gió rất lạnh,nhưng tâm Sở Hành lại ấm, bởi vì nàng tỉnh, bởi vì

hắn

còn có cơ hội đối với nàng tốt, còn có cơ hội đền bù hồ đồ lúc trước của

hắn.

Bầu trời

một

vòng trăng tròn, Sở Hành hơi hơi ngửa đầu, ánh trăng sáng tỏ, lại quá mấy ngày, chắc

sẽtròn.

Tâm là ấm, ánh trăng rơi vào trong mắt cũng ôn nhu, Sở Hành rũ xuống mi mắt, xoa bóp cánh tay chính mình hoàn hảo

không

tổn hao gì, trong lòng bỗng nhiên dâng lên

một

loại cảm giác mới lạ xưa nay chưa từng có. Kiếp trước

hắn

không

có cưới vợ, cũng

không

có thích người nào, sống lại

một

lần,

hắn

trước tiên gặp Lục Minh Ngọc, nhận thức

một

đệ muội so với



nương trong trí nhớ càng linh động,

hắn

động tâm, nhưng lý trí lại đem tâm động nháy mắt kia đè ép xuống,

hiện

giờ biết được nàng thà chết cũng

không

chịu cùng đường đệ tiếp tục tiền duyên, biết người nàng thích chính là

hắn,

hắn

liền

không

cần lại có bất luận băn khoăn gì.

Cũng chính là, đời này Sở Hành

hắn,

sẽ



một

thê tử.

Sở Hành

không

tự giác mà cười, rồi lại mờ mịt vô thố.

Phu thê, nên ở chung như thế nào?

Sở Hành thử tưởng tượng Lục Minh Ngọc ngồi trong phòng

hắn, cùng

hắn

ăn cơm, đọc sách,

đi

vào giấc ngủ……

Nhưng vô luận

hắn

nghĩ như thế nào, đều tưởng tượng

không

ra, ảo tưởng trong phòng chỉ có

mộtngười là

hắn, như thế nào đều

không

thể đem Lục Minh Ngọc thêm vào.

Có lẽ thành thân, thuận theo tự nhiên liền có thể?

~

Trong kinh nghe tin nữ nhi ngã ngựa, Lục Vanh vội vàng về nhà trấn an thê tử, sau khi giao phó xong lập tức chạy tới Lương Sơn, ban đêm thấy

không

rõ,

hắn

liền

đi

chậm

một

chút,

một

nắng hai sương, rốt cuộc với sáng sớm liền đến hành cung biệt viện của phụ thân.

“Tam gia đừng nóng vội, tứ tiểu thư tối hôm qua mới tỉnh,

hiện

tại còn ngủ.” Quản

sự

thấy

hắn

thở hổn hển, chạy nhanh trước

nói

tin tức tốt.

Nữ nhi tỉnh, tâm Lục Vanh treo cao cuối cùng cũng có thể buông xuống, tiếp tục

đi

vào bên trong

đi, vừa nhấc đầu, lại thấy

một

thân ảnh cao nhất đứng trước cửa.

“Tam gia.” Sở Hành trắng đêm chưa ngủ, bị gió lạnh thổi cả đêm, dung nhan

không

thấy tiều tụy, mặt như lãnh ngọc, khí độ lỗi lạc.

“Thế Cẩn sao ở chỗ này?” Lục Vanh

không

thể

không

dừng lại, nghi hoặc mà nhìn

hắn.

đi

đến gần,Sở Hành thấy mắt

hắn

đầy tơ máu, biết Lục Vanh lo lắng cho nữ nhi,

hắn

nghiêng người nhường đường cho Lục Vanh, “Tam gia

đi

trước xem A Noãn

đi, tam gia rãnh rỗi, lại phái người kêu ta

một

tiếng.”

Lục Vanh bị

hắn

làm cho

không

hiểu ra sao, nhưng lúc này

hắn

thật

sự

không

có tâm tư khách khí cùng

hắn, mệnh quản

sự

thỉnh Sở Hành

đi

nhà chính phụng trà chiêu đãi,

hắn

trước chạy tới xem nữ nhi.

Lục Minh Ngọc còn chưa tỉnh,

một

đêm ngủ ngon, khuôn mặt rốt cuộc khôi phục chút huyết sắc, nhưng nhìn tội nghiệp như cũ.

Lục Vanh

thật

cẩn thận

đi

đến trước giường, nhìn thấy cái trán của nữ nhi lụa trắng tái nhợt khuôn mặt

nhỏ, thiếu chút nữa

không

nhịn được.

“Nương, các ngươi lại

đi

ngủ

một

lát, ta nhìn xem A Noãn.” Bình phục

một

lát, Lục Vanh

nói

khẽ với bên cạnh cha mẹ

nói, thanh

âm

có chút kiềm nén.

Phu thê Lục Trảm thức thời mà rời

đi

.

Lục Vanh uốn gối ngồi xổm trước giường, nhìn

không

chớp mắt mà xem nữ nhi, tưởng tượng nữ nhi hôm qua gặp được mạo hiểm,

hắn

nghĩ mà sợ đến cả người rét run.

một

bụng lời muốn

nói

cùng nữ nhi, Lục Minh Ngọc lại ngủ đến quá say,

không

biết khi nào mới có thể tỉnh.

“đi

trước ăn

một

chút gì

đi.” Chu thị đau lòng nhi tử, tiến vào kêu nhi tử

đi

ăn cơm.

Lục Vanh luyến tiếc

đi, nhưng suốt đêm

đi

đường nên rất đói, nếu bây giờ

không

ăn gì chỉ sợ sức lực

nóichuyện cùng nữ nhi đều

không

có, đành phải

đi

ra ngoài cùng mẫu thân trước,sau khi

đi

ra ngoài, Lục Vanh nhớ tới

một

chuyện, thấp giọng hỏi

nói: “Nương, sao Thế Cẩn mới sáng sớm

đã

đến rồi?”

Chu thị thở dài: “hắn

lo lắng A Noãn, tối hôm qua tại tiền viện thủ

một

đêm……”

Trong màn, Lục Minh Ngọc từ từ tỉnh lại, mở to mắt, nghe được câu đầu tiên lời

nói, đó là Sở Hành vì nàng thủ

một

đêm.

Đặng Gia