Sau một ngày vất vả, Mễ Ly nằm ườn trên giường, trong lòng nghĩ ngợi đủ thứ. Về cái chuyện của Trình Tố Ninh, tuy Trình Tố Tố đã nói như thế nhưng làm sao cô có thể tha thứ được chứ? Người đàn bà đó đã gϊếŧ chết mẹ của cô, còn lừa ba cô biết bao nhiêu chuyện, sao cô có thể cho qua dễ dàng như thế được?
Nghĩ đến chuyện này cô vội đứng dậy, chạy xuống tầng. Đúng lúc có một người đang dọn dẹp, cô hỏi:
"Đồ của Trình Tố Ninh đâu rồi?"
"Vì tiểu thư hay giám đốc đều không quan tâm đến chúng nên tất cả đều đang ở nhà kho ạ."
Cô nói cảm ơn rồi mở cửa sau để vào nhà kho.
Nhà kho luôn được dọn dẹp gọn gàng nên cô không hề khó khăn để tìm đồ của Trình Tố Ninh. Nhưng tại sao cái két sắt lại không có ở đây chứ?
Mễ Ly bực bội đá vào một cái hộp,
sau đó cô đau đớn ôm chân.
Cái quái gì vậy chứ?
Cô mở cái hộp đó ra. Đúng như các tình tiết trong phim, đó chính là cái két sắt bí mật của Trình Tố Ninh.
Mễ Ly vội vang xem xét cái két sắt, nó đúng là phải mở bằng giấy vân tay. Nhưng mà không sao, cô nhất định sẽ có cách để phá cái két sắt này, lấy bằng chứng Trình Tố Ninh đã gϊếŧ mẹ cô!
Vì là két sắt mini nên cô bê rất dễ dàng. Sau khi xác nhận không có ai cô mới bước vào nhà.
Két sắt vân tay sẽ rất khó để bẻ khóa, chỉ có cách là đập bể nó.
Cô vội chạy đi tìm cái búa.
Cầm búa trên tay, Mễ Ly có chút sợ hãi. Nếu như cách này không thành công thì sao? Nhưng phải thử thì mới biết được!
Mễ Ly nhắm mắt, giơ tay cao sau đó hạ xuống. Một tiếng Cộp vang lên. Mễ Ly mở mắt ra, nó chỉ mới bị nứt thôi. Nhưng điều đó có nghĩa là nó chắc chắn sẽ bị vỡ.
Mễ Ly dùng sức mạnh hơn nữa.
Cái két sắt vỡ ra, Mễ Ly vội thả cây búa ra, tìm những thứ có thể làm bằng chứng buộc tội Trình Tố Ninh.
Ở đó cũng chỉ có một cuốn sổ, một vài tờ giấy, mấy bức ảnh.
Cô xem từng cái, sắc mặt tái nhợt...
.
Ở nhà tù:
"Trình Tố Ninh, mời bà đi theo tôi đến phòng thẩm vấn."
Trình Tố Ninh không biết chuyện gì xảy ra, hỏi:
"Như vậy là như thế nào? Sao lại đến phòng thẩm vấn? Tôi có làm chuyện gì đâu?"
Cảnh sát không trả lời câu hỏi của bà ta, trực tiếp dẫn đi luôn.
Trình Tố Ninh hét:
"Mấy người làm vậy là sao chứ? Tôi phải gọi cho con gái tôi. Buông tôi ra..."
Tròng phòng thẩm vấn:
"Bà Trình, bà có thể giải thích cho tôi xem đây là cái gì?" Người hỏi là một viên cảnh sát nam trung niên họ Trương, gương mặt rất nghiêm túc.
Trình Tố Ninh tỏ ra vẻ mặt chán ghét, cầm những thứ mà ông ta vừa bỏ xuống bàn.
Mới nhìn cái đầu tiên, sắc mặt bà ta đã lộ ra vẻ hốt hoảng nhưng vẫn ra vẻ nói:
"Mấy cái này là gì sao tôi biết được? Mà chẳng phải chỉ là mấy bức ảnh, mấy dòng chữ thôi sao? Có thế mà cũng bắt tôi đến đây? Mấy người rảnh thật." Bây giờ trong đầu bà ta vô cùng rối ren, sao cảnh sát lại có thể tìm được những thứ này chứ?
Bà ta đã nhờ Tố Tố giấu đi rồi cơ mà...
Cảnh sát Trương nhếch môi, nói:
"Vô ích thôi, con gái bà đã khai tất cả rồi. Bây giờ bà có chối tội cũng không có ích gì đâu."
Trình Tố Ninh hốt hoảng nói:
"Không được, sao con gái tôi có thể biết chuyện tôi thuê người gϊếŧ Hạ Mỹ Yên được chứ?" Sau đó mới nhận ra mình đã quá lời vội lấy tay che miệng mình.
Cảnh sát Thẩm cười: "Bà Trình, cuộc nói chuyện đó đã được quay phim, ghi âm lại, tuy bà chỉ buột miệng mình nói ra nhưng điều đó cũng chứng tỏ bà đã thuê người gϊếŧ Hà Mỹ Yên."
Trình Tố Ninh đứng dậy hét:
"Không có, tôi chỉ nói thế thôi." Sau đó nghĩ lại cái gì, cười lớn: "Các ông cũng không thể chỉ dựa vào một câu nói của tôi mà buộc tội tôi biết người được. Các người có bằng chứng không?"
Cảnh sát Thẩm cười:
"Nếu không có bằng chứng thì sao chúng tôi có thể buộc tội bà được chứ? Những bức ảnh bà chụp khi theo dõi, những quyển nhật kí hối lỗi, bản hợp đồng bà thuê một người đàn ông họ Lý để cắt phanh xe của Hạ Mỹ Yên. Và quan trọng hơn là chúng tôi đã tìm ra người đàn ông họ Lý kia, ông ta đã thú nhận tất cả rồi. Bây giờ tôi tuyên bố: Trình Tố Ninh chính thức bị phạt thêm 12 năm tù giam. Nếu bà có gì thắc mắc, chúng tôi sẵn sàng ra tòa!" Nói xong, có 2 cảnh sát nữ kéo bà ta đi nơi khác.
Kiều Tôn, Kiều Mễ Ly, Kiều Thiên Ý đứng ở ngoài quan sát, đều hả hê cho cái kết của bà ta.
Trong lòng Kiều Tôn đau đớn, người vợ mà ông yêu thương nhất lại bị người đàn bà đó gϊếŧ, người đàn bà đó chiếm lấy cái danh phu nhân của vợ mình, lại còn ở trong nhà suốt bao nhiêu năm trời.
Kiều Thiên Ý thấy em trai mình như thế vỗ vỗ vai nó nói:
"Đừng đau buồn nữa, chúng ta mau ra mộ của Tiểu Yên, nói là hung thủ gϊếŧ nó đã bị bắt, nó có thể yên nghỉ được rồi."
Cả 3 người đến mộ của Hạ Mỹ Yên, phần mộ được mộ được bố trí riêng biệt, không khi ở đây rất trong lành, nơi này cũng ít người biết tới nên rất yên tĩnh. Đó là lí do ba Kiều chọn nơi này làm mộ cho vợ mình.
Đến trước mộ, ba Kiều không nhịn được mà khóc, từ khi đến đây, cô chưa bao giờ thấy ba khóc cả, lúc nào cũng tưởng người ba này rất mạnh mẽ, không ngờ cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Tối đó, Mễ Ly nằm mơ thấy có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nói cảm ơn mình...
Sắp đến đoạn cuối rồi!!!