Edit: Đậu Đỏ
Ngô Thắng Vũ nhanh chóng đâm loạn trong cơ thể Dương Uấn Chi, hương vị tao lãng phía dưới làm hắn không cần cúi xuống cũng biết cậu bị hắn thao bắn nướ© ŧıểυ. Tao động sau cao trào gắt gao kẹp chặt, hắn cũng sắp bắn nhưng lần bắn tinh này hắn không có tiếp tục thọc vào tử ©υиɠ nữa mà rút ra. Huyệt động không có côn th*t chặn lại, dâʍ ɖị©ɧ như thủy triều dậy sóng tràn nước ra ngoài.
Hắn lật người dưới thân hai mắt đã vô thần lại, cả người cậu đã mồ hôi đầm đìa, đặt qυყ đầυ trước cánh môi đang nhếch lên, thẳng lưng bắn vào.
“A… Ưm…” Đột nhiên bị bắn vào miệng làm Dương Uấn Chi suýt chút sặc, qυყ đầυ Ngô Thắng Vũ đều là hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ mằn mặc trộn lẫn với d*m thủy, trong nhát mắt liền tràn ngập khoang miệng. Dù cậu đã nỗ lực nuốt xuống nhưng vẫn có không ít dịch men theo khóe miệng chảy xuống, cậu đành phải vươn lưỡi luyến tiếc liếʍ về. Hắn bắn tinh xong cũng không có lập tức rút côn th*t ra mà là chậm rãi phác họa các đường nét gương mặt cậu.
“Tiểu tao hóa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Chồng có ngon không?”
Dương Uấn Chi tựa hồ vẫn chưa có hoàn hồn, từ gò má thẳng xuống vành tai đã hồng nhuận, nuốt xong tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng còn lưu luyến liếʍ sạch khóe môi, vô thức liếʍ lên qυყ đầυ đang rong chơi trên mặt, cảm giác được gậy bổng thô to bên miệng lại cứng lên.
Ngô Thắng Vũ dứt khoát cắm vào miệng cậu, quấy loạn bên trong. Cậu lần đầu tiên ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, loại đồ tanh nồng này lại được cậu trân trọng như mỹ vị nhân gian, một giọt chảy xuống cũng không nỡ buông tha, cũng may hắn bắn rất nhiều, uy bụng nhỏ của cậu ăn đến no căng.
Ráp trải giường dưới thân đã giống như vở bài tập trên bàn vừa ướt vừa nhăn. Cậu biết mình đã làm dơ ráp giường nhưng cậu không thấy hối hận, nghĩ đến một người đã từng nói, nếu trên giường của người yêu có hương vị của mình thì mỗi đêm người đó đều sẽ nghĩ đến mình, mơ thấy mình. Chỉ tưởng tượng đến khung cảnh đó cũng làm Dương Uấn Chi cậu hạnh phúc, cất giấu tâm tư không thể cho ai biết làm cậu cảm thấy trận tình ái này kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn rất nhiều.
Hắn trừu sáp trong miệng cậu vài cái, chờ côn th*t nở lớn không thể đâm vào nữa mới không nỡ rút ra, lấy gối đệm của mình lót dưới eo cậu, nắm hai chân cậu dạng rộng, đâm vào hậu huyệt.
Huyệt động lầy lội bị dị vật mạnh mẽ tiến công làm d*m thủy văng lên, men theo rãnh mông chảy xuống giường.
“A a…… Chồng… Thật trướng.” Dương Uấn Chi nhắm hai mắt, tay bấu lấy ráp giường, cánh môi đỏ bừng còn vương lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, thời điểm lãnh đạm lại anh tuấn mà lúc động tình lại có một loại xinh đẹp mê hoặc lòng người
Ngô Thắng Vũ cúi đầu hôn cậu, ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn liều mạng liếʍ mυ'ŧ, hút đến khi đầu lưỡi kia ngứa ngáy ngọ ngoạy, liếʍ nhẹ mặt lưỡi lại cảm nhận được người trong lòng run rẩy. Hắn đổi góc độ hôn cậu, nước bọt thấm ướt chiếc gối đầu còn lại, tay không biết từ lúc nào đã ôm lấy cổ hắn, hai chân cũng vòng lấy eo hắn, quấn chặt vào nhau làm gậy bổng của hắn đi vào càng sâu.
“Chồng… A ân… Bên trái đi…… A ha… Thật thoải mái…. Đâm thêm mấy lần đi…. A a…” Dương Uấn Chi lung tung đáp lại nụ hôn của hắn, cọ cọ trong ngực Ngô Thắng Vũ
Ngô Thắng Vũ biết mèo nhỏ ngạo kiều lạnh lùng của hắn đã gỡ lớp phòng bị thật dày xuống, bắt đầu làm nũng với hắn, một tay đỡ đầu Dương Uấn Chi tiếp tục hôn cậu, một tay vuốt ve lưng cậu làm cậu thoải mái hơn.
“A a a…… Không được…… Muốn bắn…… Thắng vũ…… Sờ sờ em đi…… A a……”
Cậu không ngừng cọ cọ nơi đã cứng đau lên bụng hắn, muốn được an ủi, người phía trên rốt cuộc cũng cầm trụ thịt của cậu tuốt động, bên trong không ngừng va chạm điểm mẫn cảm làm cậu kích động đến toàn thân run rẩy.
Dương Uấn Chi đã bắn mấy lần mà Ngô Thắng Vũ vẫn chưa có dấu hiệu sắp cao trào, tiếp tục đè cậu xuống thao làm. Người dưới thân bị thọc thay đổi vị trí, có mấy lần còn suýt chút đυ.ng đầu vào giường*, sau đó được Ngô Thắng Vũ kéo trở về. Ráp giường đã không còn một chút hình dáng ban đầu, hai người họ làʍ t̠ìиɦ trên giường, cậu vừa khóc vừa rên, giọng nói trong trẻo giờ đây đã khàn khàn vì phải hoạt động với công suất lớn. Cũng may vì Quốc Khánh là kỳ lễ lớn nên dì giúp việc cũng được nghỉ ngơi vài ngày nên cho dù cậu có thét lên cũng không cần lo lắng bị ai nghe được.
*giường ở đây là đầu giường nha tại ghi ra thì nó lặp ý 😞
Hai người cứ như vậy đến hai giờ sáng Ngô Thắng Vũ mới cảm thấy tận hứng, rút côn th*t đã ướt mềm ra, bế người dưới thân lên.
“Tiểu tao hóa, anh ôm em đi tắm.”
“A Ưʍ..” Dương Uấn Chi đã không còn sức lực nói chuyện, chỉ có thể hừ hừ, sau đó bị hắn ôm vào phòng tắm ngâm mình, mệt mỏi trên người ngay lập tức giảm hơn phân nửa, cậu thoải mái thở dài.
Hắn cũng vào cùng với cậu, bồn ngâm rất lớn nên dù hai nam nhân cùng nằm cũng không cần phải chen chúc, hắn dùng xà phòng kỳ cọ gội đầu cho cậu, sau đó lại dội nước một lần.
“Bảo bối, tách chân ra đi anh giúp em lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙.” Dương Uấn Chi mơ hồ tách hai chân ra để Ngô Thắng Vũ hầu hạ cho mình, lúc trước mỗi lần làm xong đều phải vội vội vàng vàng, nếu không phải lau chùi qua loa thì là cậu về nhà tự mình thanh tẩy, vẫn chưa từng được cùng hắn như thế này.
“Em là người đầu tiên dùng bồn tắm ngoài anh đó bảo bối.” Hắn luồn một ngón vào huyệt động chưa thể khép kín giúp cậu lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị mình bắn vào rất sâu ra.
‘Em không những muốn dùng bồn tắm của anh mà còn muốn dùng anh đó.’ Cậu thầm đối đáp, tất nhiên đó chỉ là ở trong lòng, không có nói ra.
Ngón tay trong cơ thể cậu của Ngô Thắng Vũ khéo léo quấy động, trong chốc lát Dương Uấn Chi lại có cảm giác.
“Lại muốn rồi?” Hắn cười nói, không tốn nhiều sức lại đâm cự bổng của mình vào.
“A… Ân a… Có nước……. Thật trướng…. A…….” Hơn nữa cũng thật ngứa.
“Không có chuyện gì, để chồng xem là nước bồn nhiều hay là dịch của tiểu tao hóa nhiều hơn.”
Nói xong Ngô Thắng Vũ áp Dương Uấn Chi lên thành bồn tắm lại làm một lần. Lần cuối cùng này hai người có chút tinh bì lực tẫn, hắn lột ráp giường đã bị dơ ném xuống đất, cũng lười quan tâm nữa, trải chiếc ráp mới ra sau đó bế cậu lên giường.
“Em muốn ngủ ráp giường của anh.” Dương Uấn Chi nhỏ giọng lẩm bẩm, cậu muốn ngủ ở nơi có hương vị của hắn.
“Đồ ngốc, cái này cũng là ráp giường của anh mà.” Hắn cười hôn nhẹ lên má cậu, cởi giày ra ôm người trên giường vào ngực. Hai người tắm rửa xong cũng không có mặc quần áo.
Không nghĩ tới tiểu bảo bối vừa nằm xuống lại vuốt ve côn th*t của mình, Ngô Thắng Vũ có chút kỳ quái, “Còn muốn làm?”
Dương Uấn Chi lắc đầu, nói một câu làm hắn suýt chút rớt cằm.
“Ngô Thắng Vũ, em muốn anh cắm ngủ.”