Edit: Đậu Đỏ
Không nghĩ tới tao hóa này bị thao cả đêm vẫn còn thấy chưa đủ, còn muốn hắn cắm ngủ, Ngô Thắng Vũ cười cười, lúc này Dương Uấn Chi đã cầm gậy bổng dù mềm xuống nhưng phân lượng cũng không nhỏ nhét vào hoa huy*t đã không thể khép lại trong thời gian ngắn.
“Tao hóa của tôi ơi, cưng cứ vuốt như vậy anh sẽ cứng đó.”
Dương Uấn Chi căn bản không để ý tới hắn, thân thể trầm xuống nuốt cả cây gậy bổng vào, thỏa mãn thở ra một hơi, “Không cho làm, chỉ được cắm vào thôi.”
Ngô Thắng Vũ thầm than khổ, cắm trong tao động thoải mái vừa mềm vừa ấm mà lại không được làm…. Nhìn khuôn mặt lạnh băng của người yêu, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng, không dám lộn xộn, hắn cũng biết lăn lộn cả đêm, cậu hẳn cũng rất mệt, cho nên nhanh chóng giơ tay tắt đèn, ôm người yêu thật chặt, “Ngủ đi.”
Thật sự mệt mỏi, hai người ôm nhau, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng đẹp.
※
Buổi sáng Dương Uấn Chi cảm thấy có thứ gì cứ chạm vào miệng cậu, làm cậu có chút ngứa, trong lúc ngủ mơ cho rằng mình vẫn đang ở nhà, duỗi tay vỗ một cái, kết quả vừa vặn vỗ trúng đầu Ngô Thắng Vũ.
“Bảo bối, sáng sớm đã sinh long hoạt hổ* như vậy nha.”
*Sinh long hoạt hổ là cụm từ thể hiện tinh thần và khí thế hào hùng của dân tộc Trung Hoa.
Cậu mở mắt ra mới phát hiện thì ra là hắn đang hôn cậu. Lúc thức dậy thân thể bủn rủn mềm yếu, là minh chứng rõ ràng cho một đêm vô cùng phóng túng của hai người. Đại bảo bối của hắn còn chôn trong huyệt động của cậu đã cương lên, cự bổng to lớn lấp đầy tiểu huyệt đến không còn kẻ hở. Hai người nằm nghiêng, hắn nhẹ nhàng trừu sáp ra ra vào vào, không có thoải mái kịch liệt mà chỉ có kɧoáı ©ảʍ triều miên sâu lắng làm cậu thoải mái duỗi thẳng người.
“Ân A…. Mấy giờ rồi?” Thanh âm vừa tỉnh ngủ còn mang theo một ít lười biếng, giống một con mèo nhỏ khẽ cào vào lòng Ngô Thắng Vũ.
“10 giờ rưỡi.” Hắn nâng một chân Dương Uấn Chi lên, đâm một phần ba côn th*t còn lộ ra ngoài vào.
“A ha. Ngủ lâu như vậy…… A……” Cậu bị cắm đến run lên một chút, không nghĩ thoắt một cái đã trễ thế này, giống như chỉ cần ở cùng với với hắn cậu luôn có thể ngủ thật sâu.
“Đợi lát nữa anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, sẵn tiện đi dạo phố luôn.”
“Dạ được…. Ân a… Thật thoải mái……” Cậu lười biếng dựa vào l*иg ngực hắn, mặc hắn nâng chân thao làm.
Ngô Thắng Vũ làm đến khi cả hai cùng bắn nhưng lại không có rút ra ngay, côn th*t vẫn còn cứng rắn thọc vào rút ra, Dương Uấn Chi có chút kỳ quái.
“Ủa chồng…. A…… Không phải bắn xong rồi sao…… Sao còn cứng như vậy …… A a……” Bụng nhỏ ăn được ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ thỏa mãn trương lê, cậu cảm thấy tử ©υиɠ của mình lại được lấp đầy.
“Bảo bối, thiệt ra…” Hắn nâng hai đùi cậu áp trước ngực mình, từ chính diện làm cậu, “Anh muốn đi tiểu…”
Cậu vừa nghe mặt liền đen xuống, “A ha…… Đi ra ngoài!”
Hắn cười xấu xa, “Tiểu yêu tinh, chồng thao em đến bắn nướ© ŧıểυ mấy lần, bây giờ lại không cho phép anh tiểu một chút sao?”
Nghe hắn nói, cậu giãy giụa muốn trốn nhưng thân thể lại hưng phấn chống lại cậu, nướ© ŧıểυ nhiều gấp mấy lần tϊиɧ ɖϊ©h͙, nếu bắn vào nhất định sẽ căng chết luôn. Kháng cự cùng thẹn thùng làm cậu khóc lên, đáng chết sao mình lại có chút chờ mong vậy nè. Cậu liều mạng lắc dầu, giống như mèo nhỏ bị kẹp đuôi, một bên hung hăng tạc mao, một bên kinh hoảng thất thố muốn chạy trốn lại bị chủ nhân gắt gao túm trong tay.
“A a a…… Không cần…… Ngô Thắng Vũ! Mau rút ra đi!” Thanh âm lạnh băng phối với khuôn mặt nức nở của Dương Uấn Chi căn bản không có nửa phần uy hϊếp, Ngô Thắng Vũ càng đỉnh càng sâu, mắt thấy chuẩn bị đỉnh vào tử ©υиɠ.
“A…. Sẽ chết đó….. Hức… Đừng tiểu bên trong mà…. A a a.” Toàn thân cậu căng cứng, kɧoáı ©ảʍ đánh úp làm cậu bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.. Hai chân bị hắn mạnh mẽ đè trước ngực, Dương Uấn Chi thậm chí còn nhìn thấy địa phương kết hợp kia, côn th*t thô to đỏ tím ra vào tao huyệt, d*m thủy bị hắn đánh cho văng tứ tung.
Ngô Thắng Vũ nghe một tiếng liền biết Dương Uấn Chi cũng thực hưởng thụ, cúi xuống liếʍ lỗ tai cùng sườn mặt cậu, liếʍ đi những hàng nước mắt đang lăn dài, nghĩ đến người này lúc làʍ t̠ìиɦ đều ngoan ngoãn gọi mình là chồng mà mình lại chưa từng xưng hô chữ kia với em ấy, liền quỷ sử thần sai* mở miệng, “Vợ, anh muốn tiểu vào.”
*Quỷ sử thần sai 鬼使神差 (hành vi không tự chủ)
“A a a a a….. Ngô Thắng Vũ! Đừng kêu….. A……Muốn…… Muốn cao trào……” Lần đầu tiên được nghe hắn gọi mình là vợ, thanh âm vì làʍ t̠ìиɦ nên trầm khàn gợi cảm hơn bình thường không biết bao nhiêu lần. Dương Uấn Chi phát ngốc, tiếng gào lớn đến mức sắp lật tung nóc nhà, hoa huy*t co giật phun nước, cao trào lần nữa.
Ngô Thắng Vũ cũng thuận thế đỉnh một cái thật sâu, từng luồng từng luồng nươc tiểu rót vào cơ thể cậu, chất lỏng nóng bỏng làm vách thịt không ngừng co rúm, tử ©υиɠ gắt gao xoắn lấy, nướ© ŧıểυ cùng dâʍ ɖị©ɧ phun mạnh làm bụng cậu căng lớn. Hai tay cậu nắm chặt ráp giường, côn th*t phía trước bắn ra một ít chất lỏng mỏng manh.
“A a a…. Nướ© ŧıểυ của chồng thiệt nhiều… Thật nóng…. Trướng muốn chết luôn… A a a.”
Nướ© ŧıểυ của hắn vừa nhiều vừa nồng, cậu nghe hương vị tanh nồng đó toàn thân lại nóng lên, trái tim nhảy thình thịch, thật sự quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ…. Thời điểm nghe hắn gọi cậu là vợ, lại bị nam nhân bắn nướ© ŧıểυ làm cho cao trào.
Lúc hắn rút côn th*t ra, dịch thể hạ thân cậu lập tức chảy ra như suối, chất lỏng màu vàng nhạt pha lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c làm khăn trải giường ướt một mảng lớn.
“A a a…” Bị bắn quá đầy, lúc hắn rút ra làm cậu có loại cảm giác mất khống chế, phía dưới không ngừng phun nước chất lỏng hỗn hợp thoạt nhìn như cậu tự mình tiết ra. Dương Uấn Chi khóc không còn sức lực, chỉ thút thít, bởi vì ảnh hưởng đến khí quản nên thậm chí còn bị nấc cụt.
Ngô Thắng Vũ nhìn bộ dáng đáng thương của cậu liền đau lòng, biết mình đã bắt nạt cậu nhiều, vội vàng ôm người vào ngực, ôn nhu xin lỗi, “Bảo bối, anh xin lỗi, lần này kích động quá, sau này sẽ không bắn nướ© ŧıểυ bên trong nữa.”
Dương Uấn Chi khóc trong chốc lát mới ngẩng khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt lên, đột nhiên trượt xuống cầm côn th*t sau khi tiểu cuối cùng cũng mềm xuống, mặc kệ phân thân vẫn còn dính đầy nướ© ŧıểυ, trực tiếp ngậm vào miệng.
Từ qυყ đầυ đến gốc rễ, thậm chí đến tinh hoàn đều liếʍ sạch sẽ, hương vị tanh nồng lấp đầy khoang miệng cậu cũng không thấy có gì ghê tởm, ngược lại ăn đến ngon lành, giống như trên đó không phải nướ© ŧıểυ mà là mật ong ngọt ngào của lần trước.
“Đại dương v*t của chồng là ngon nhất.” Cậu không buông côn th*t trong miệng ra nên giọng nói hơi mơ hồ.
Ngô Thắng Vũ có chút cảm động không nói thành lời, vốn tưởng rằng mình tiểu bên trong em ấy nhất định sẽ tức giận lại không ngờ bị hành động của bảo bối làm cho kinh hách. Nhưng dù rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn vẫn nhanh chóng kéo người dưới thân lên.
“Đừng, rất bẩn, vợ em đừng liếʍ.”