Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 32: Muốn có Ꮯôn Ŧhịt̠ thật lớn thao Đáy Huyệt

Edit: Đậu Đỏ

“A a… Ông xã… Thật là nhột… Nha nha nha…”

“Bảo bối, em ngứa chỗ nào?” Ngô Thắng Vũ hôn đôi môi không thể khống chế rêи ɾỉ được nữa của Dương Uấn Chi, hàm răng cắn phiến môi hồng nhuận, sau đó liếʍ liếʍ, ngữ khí ôn nhu.

“Ân a… Nơi đó…” côn th*t hắn trong cơ thể cậu cứ chậm rãi mài, mỗi lần đỉnh sẽ đi sâu thêm một chút, đồ vật ở hoa huy*t cũng cùng hắn đâm vào một ít. Dương Uấn Chi khóc lóc muốn dùng tay vói xuống miệng huyệt móc củ từ đã hoàn toàn đi vào cơ thể mình ra.

Ngô Thắng Vũ biết da cậu rất mẫn cảm nên mới cắm củ từ vào. Bởi vì ngứa nên hoa huy*t không ngừng phun nước, liều mạng co rút, muốn gia tăng lực ma sát để giảm bớt nhưng trái lại càng ngứa hơn.

Cậu thử mấy mấy lần vẫn không thể móc ra, có chút tự giận mình, thút thít vịn vào vai hắn chuyển động. Ngứa quá… Vẫn nên đâm loạn… côn th*t dù mỗi lúc một sâu nhưng vẫn không đâm đến nơi cậu thích nhất, dù có thể đâm đến tử ©υиɠ nhưng người này lại… Dương Uấn Chi vừa khóc vừa nghĩ, cảm giác thật khó chịu, mình sắp hỏng mất. Mặt sâu bị dương cụ nhồi đầy, mỗi một nhịp đều đâm vào điểm nhạy cảm làm cậu thư thái, hai miệng huyệt chỉ cách nhau một vách màng mỏng nhưng lại như hai thế giới, phía trước ngứa ngáy phía sau thư thái làm cả ngưởi cậu phiêu phiêu, da đầu tê rần, không bao lâu trụ thịt của cậu liền bắn ra. Nhưng lần này không làm cậu đến thoả mãn, hoa huy*t càng lúc càng ngứa làm cho cậu mỗi lần đều hung hăng ngồi xuống, “Hức hức… Không đủ… Còn chưa đủ… Thắng Vũ… Thật là nhột… Aha…”

“Có muốn chồng giúp em lấy ra không?” Ngô Thắng Vũ nhân lúc Dương Uấn Chi ngồi xuống, trong nháy mắt thịt heo bổng hung hăng đâm vào, “phụt” một tiếng d*m thủy phun lên túi ngủ của hai người.

“Dạ muốn…”

“Vậy Tiểu Chi có phải nên thể hiện một chút không?”

Nghe hắn muốn cậu thể hiện, Dương Uấn Chi xưa nay luôn thanh lãnh thật không biết phải làm sao. Bộ dáng phóng đãng trên giường gì gì đó đều là vì bị tìиɧ ɖu͙© khống chế. Trầm lặng một chút, cậu không thể làm gì khác hơn ôm lấy cổ Ngô Thắng Vũ, tựa vào ngực hắn cà cà, âm thanh mềm mại làm nũng, “Chồng… Giúp em lấy ra đi mà… Đại dương v*t của chồng làm làm mới thoải mái… Hức hức… Em không muốn cái này… Thật là ngứa lại không đâm tới tử ©υиɠ… côn th*t của anh có thể đi vào sâu lắm.”

“Tao hóa.” Nhìn tiểu yêu tinh làm nũng vừa đáng yêu vừa dâʍ đãиɠ, hắn hoàn toàn thỏa mãn, vói tay xuống tiểu huyệt cậu vẫn luôn kêu ngứa, nắm lấy củ từ đã bị da^ʍ thuỷ rửa sạch chuẩn bị kéo ra ngoài.

“Bảo bối đừng cắn chặt như vậy, bằng không không lấy ra được đâu.”

“A a… Thật thoải mái…” Dương Uấn Chi híp mắt, bàn tay Ngô Thắng Vũ lớn hơn cậu, hoa huy*t ngứa ngáy chỉ cần một ngón tay của hắn liền thoải mái hơn hẳn.

“Chỉ có như vậy đã thoả mãn sao?” Hắn buồn cười hôn cậu một cái sau đó kéo đồ vật trơn trượt kia ra ngoài, “Em kiên nhẫn một chút, đừng kêu lớn tiếng quá.”

Nói xong Ngô Thắng Vũ thừa thế xông lên, rút củ từ ra để sang bên cạnh, đồ vật đáng ghét cuối cùng cũng được lấy đi như nguyện nhưng Dương Uấn Chi lại thấy không thoải mái, không có đồ vật lấp kín tiểu huyệt liền giống như bị hàng ngàn con kiến bò loạn, ngứa ngáy làm cậu hận không thể đem bàn tay đi vào bắt nó.

“Ngứa… Chồng ơi… Nhanh lên một chút, muốn có đại dương vậy thao phía trước em… Không được… Thật là nhột…”

Ngô Thắng Vũ cũng không nỡ bắt nạt Dương Uấn Chi nữa, để cậu nằm nhoài trên túi ngủ, sau đó rút côn th*t từ hậu huyệy đâm vào hoa huy*t, một nhấp đâm vào tận cùng. Cậu bị xuyên đến cảm giác toàn thế giới đều chấn động, trời đất quay cuồng, hai tay quơ quào tìm quần Ngô Thắng Vũ cắn vào nỗ lực nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn thét lên, hoa huy*t ngứa ngáy được gậy bổng nhồi đầy, tiếc là bên ngoài đã dần dần yên tĩnh lại, không ít bạn học đã vào lều ngủ nên không thể kêu lớn, mà hắn sau khi hung hăng đâm vào là bắt đầu điên cuồng đánh động.

Địa phương khát khao rất lâu cuối cùng cũng nếm được vị thịt, Dương Uấn Chi giống như con mèo nhỏ khom lưng, ngón chân co ro phát ra tiếng rên thoải mái.

Hắn lưu luyến hôn lên sống lưng hoàn mỹ, hạ thân giống như máy đóng cọc cứ mạnh mẽ đi vào giúp cậu “gãi ngứa”. Da dẻ hắn không có non mịn, cũng không có mẫn cảm như cậu nhưng dương v*t với những xúc cảm nhạy bén giống như cũng bị củ từ làm cho ngứa ngáy nên Ngô Thắng Vũ so với ngày thưởng càng dùng sức thao lộng.

Eo thon của cậu giãy dụa theo từng nhịp đánh của hắn, bàn tay không bị thương chủ động tách âm thần ra để hắn làm càng sâu hơn, hận không thể nhét hai túi tinh nặng trịch kia vào luôn. Nếu nó có thể nhét vào thì thật tốt, cậu sẽ không chảy dịch nữa. Trước thật sự quá trống trải, cậu chưa từng được hưởng qua cảm giác thư thái này, côn th*t Ngô Thắng Vũ lại đủ lớn, mỗi lần thọc vào đều lấp đầy không còn khe hở gì, không buông tha cho bất kì một tấc đất nào trong hoa huy*t dâʍ ɭσạи của cậu. Không thể phân biệt rõ là nước mắt hay nước bọt, Dương Uấn Chi vùi đầu vào quần Ngô Thắng Vũ, vừa vặn đối diện vị trí hạ bộ của hắn, mơ hồ thoang thoảng hương vị của da^ʍ thuỷ pha trộn với một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ ban sáng làm cho toàn thân cậu nóng lên. Lè lưỡi liếʍ lên bộ vị trẻn quần, tưởng tượng mình đang ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn, Dương Uấn Chi ý loạn tình mê.

Không thể kêu lên, nhẫn nhịn lại thật khổ sở, lần sau nhất định phải làm ở chỗ chỉ có hai người, để cậu có thể vừa rêи ɾỉ vừa bị làm đến thần hồn điên đảo. Dương Uấn Chi đang mơ mơ màng màng đột nhiên nắm chặt túi ngủ dưới thân, tới rồi.

Tay cậu căn bản không thể vói đến tử ©υиɠ, bên trong không biết có thứ gì, sao hôm nay lại ngứa như vậy. Cậu liều mạng khóc cầu muốn hắn đi vào sâu hơn, làm chết cậu đi, cậu thích bị thọc vào đó, mỗi lần đỉnh đến đểu thấy mình giống như bị chết đuối, không thể thoát ra, chỉ có thể trầm luân trong biển kɧoáı ©ảʍ, mặc nó nhấn chìm.

“Tiểu tao hóa, còn ngứa sao?” Ngô Thắng Vũ nhìn mị thịt được kéo ra, phía trên phủ một lớp dâʍ ɖị©ɧ màu trắng dính lên miệng huyệt đã sưng tấy và âm mao, nơi kết hợp đã sớm ẩm ướt không thôi.

“A a… Chồng… Ngứa… Muốn bị xuyên tử ©υиɠ… Còn muốn…” Dương Uấn Chi nâng mông lên, quần đã sớm ướt một mảng lớn, tiểu huyệt dâʍ đãиɠ tham lam vẫn luôn kêu gào nhiều hơn.

Xem bộ dáng động dục của cậu, Ngô Thắng Vũ cậu sắl lên cao trào, nắm lấy bàn tay đang cầm chặt túi ngủ, lại bắt đầu một vòng trầm luân.