Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 31: “Song long” nhập động

Edit: Đậu Đỏ

Nhìn người dưới thân cuối đầu giữa bụi cỏ rậm rạp màu đen của mình, một bên liếʍ côn th*t, một bên phát ra tiếng nước chảy bị âm thanh đùa giỡn bên ngoài che lấp đi, làn da trắng nõn kết hợp với nơi riêng tư u tối của hắn tạo nên hình ảnh tương phản cuốn hút. Cánh môi bởi vì chưa kịp khép lại mà chảy nước miếng, dáng vẻ vô cùng mê người. Lúc ở trên xe vì quá bất ngờ, Ngô Thắng Vũ không kịp phản ứng, bây giờ nghĩ đến học sinh xuất xắc Dương Uấn Chi khẩu giao cho mình, cảm giác sung sướиɠ đắc ý đến ngủ cũng cười tỉnh. Đại khái vì khác biệt quá lớn nên hắn càng muốn sủng cậu, có lúc hắn cũng không biết hành vi của mình như thế nào, dứt khoát không nghĩ nữa.

“Tiểu tao hóa, ăn ngon không?”

Dương Uấn Chi liếʍ cây gậy mình yêu đã lâu, miệng bị nó nhồi không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể dùng mũi hừ hừ, lại sợ tiếng động quá lớn người ngoài sẽ nghe được. Cậu đã quên bàn tay bị bỏng, vươn tay chạm lấy phần thân còn lộ ra ngoài của người kia, băng gạc thô ráp với phân thân mẫn cảm làm chủ nhân của nó càng thêm hưng phấn, vì vậy Dương Uấn Chi dùng tay này ma sát.

Tuy rằng rất thoải mái nhưng hắn vẫn không yên lòng với tay cậu, đứng dậy nhẹ nhàng lấy tay đó ra, “Ngoan, nghe lời anh đừng dùng tay bị thương. Tiểu tao hóa, chỉ em một cách thoải mái hơn, đưa mông về phía anh, sau đó tiếp tục liếʍ.”

Ngô Thắng Vũ quan tâm làm Dương Uấn Chi ấm áp, uỷ khuất ban nãy cũng tiêu tán không ít. Tuy rằng cảm thấy tư thế kia có chút mắc cỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn vểnh mông đối mặt hắn.

Hắn vỗ nhẹ lên phần mông trắng nõn cong vểnh, “Mẹ nó, tao hóa, da^ʍ thuỷ của cưng chảy vào miệng anh rồi.”

Cậu biết hạ thân mình có thể chảy nước, đặc biệt là khi nhìn thấy hắn, phảng phất giống như bị hắn làm, cho dù kẹp chặt cũng không thể chặn cho nước đừng thấm ra ngoài. Bây giờ thân thiết như vậy, dâʍ ɖị©ɧ tất nhiên thật nhiều, trực tiếp nhiễu lên miệng hắn làm cậu cắn chặt môi thầm mắng mình.

Ngô Thắng Vũ liếʍ vệt nước vệt nước, sau đó cầm mật ong bên cạnh. Đột nhiên cảm thấy nơi riêng tư lành lạnh, Dương Uấn Chi nhịn không được rên lên, lại bị hắn tét mông một cái.

“Bảo bối nhỏ giọng một chút, em muốn mọi người đều nghe hay sao?” Sau khi đánh xong Ngô Thắng Vũ lại nhẹ nhàng xoa, giống như xoa bột làm cậu đỏ mặt. Hắn nhìn lớp mật ong vàng rực lóng lánh phủ lên mị huyệt hồng nhạt, thè lưỡi liếʍ cúc huyệt xinh đẹp.

“Ân a…”

“Yêu tinh dâʍ đãиɠ, quả nhiên phối với mật ong là đúng, ăn thật ngon.” Hắn không ngừng hút thứ nước ngọt ngào, một tay trượt xuống bộ ngực của cậu, vo lấy đầu nhũ xoa nắn vài cái, sau đó kẹp trong tay đùa bỡn. Hương vị tao lãng hậu huyệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ngô Thắng Vũ, địa phương bị khai phá rất nhanh mềm mại, đầu lưỡi hắn dễ dàng chuôi vào. Dương Uấn Chi bị liếʍ mông thịt suýt chút nữa ngồi lên mặt hắn, may là có tay hắn chống đỡ, càng thuật tiện để Ngô Thắng Vũ liếʍ láp.

“Ân a… A…” Dương Uấn Chi phun đồ vật trong miệng ra thở hổn hển, cảm nhận được hơi thở nóng rực, cậu chỉ cần bị hắn liếʍ một cái liền mềm nhũn, hận không thể xoay eo cùng hắn thao làm nhưng Ngô Thắng Vũ lại không có như vậy, chỉ liếʍ hậu huyệt mình, cũng không có chăm sóc phía trước, làm cho cậu có chút bất mãn.

“Thắng Vũ, a… Không muốn chỉ liếʍ mặt sau… Phía trước cũng phải…”

Ngô Thắng Vũ nghe vậy chỉ dùng đầu lưỡi qua loa quét qua phía ngoài âm thần, không có luồn vào, “Muốn?”

“Ừm… Chồng… Muốn làm…” Cậu lúc làm nũng thanh âm sẽ rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không có dáng dấp của bông hoa cao lãnh lúc bình thường.

Ngô Thắng Vũ luôn chống đỡ không nổi trước sức hấp dẫn của tao hoá này, thật ra mấy ngày trước hắn có nghiên cứu một ít phim cấm, vẫn luôn muốn thực hành với cậu. Nghĩ tới dã ngoại lần này mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Ngô Thắng Vũ đặt mông Dương Uấn Chi xuống, lật lật túi xách bên cạnh, đột nhiên thấy được củ từ không biết tên ngốc nào đi nướng BBQ còn mang theo, gọi đi phần vỏ, nhìn củ từ trơn trượt trong tay, đột nhiên nảy ra chủ ý.

Nhìn vật trắng trắng trong tay hắn, cậu lập tức đỏ mặt, hắn sẽ không phải…

Rất nhanh xác minh ý nghĩ của cậu, Ngô Thắng Vũ tách hai đùi cậu ra, Dương Uấn Chi cảm giác dương v*t ngạnh lên của mình đang run rẩy trong không khí.

Hắn xé màng bọc thực phẩm bọc lấy phần đầu củ từ, sau đó cầm vật thể tới trước hoa huy*t chưa được thỏa mãn, bởi vì trên xe đã làm một lần nên có chút sưng tấy.

“Đừng… Chồng … Đừng thả vào…” Bởi vì sợ người ngoài nghe được, cậu vẫn luôn hạ thấp giọng nói chuyện, nghẹn đến khuôn mặt đỏ rần, biểu tình xin tha không hề có bất kỳ tác dụng với hắn.

Chỉ thấy hắn tuốt tuốt trụ thể màu trắng, bàn tay dính chất lỏng trong suốt, cười sâu không lường được, “Bảo bối, để xem em và cái này, cái nào chảy nước nhiều hơn.”

Nói xong liền dùng củ từ tráng kiện cắm vào cơ thể Dương Uấn Chi, cửa động trơn trượt làm trụ thể dễ dàng đi vào sào huyệt đã lầy lội bất kham, không biết là do củ từ hay vẫn là hoa huy*t, trong nháy mắt củ từ cắm vào, da^ʍ thuỷ bắn lên tay hắn.

Ư a a a a! Cậu cắn bàn tay không có bị thương, đồ vật tiến vào một đoạn nhỏ liền lấp đầy cơ thể cậu, không giống với côn th*t Ngô Thắng Vũ, loại cảm giác cứng rắn làm cậu nhất thời không quá thích ứng.

“Tiểu bảo bối, thoải mái sao?” Hắn sợ vật này tổn thương Dương Uấn Chi nên thật không dám đâm quá sâu, hơn nữa động tác nhẹ nhàng, nắm chặt đoạn lộ ra bên ngoài chậm rãi trừu sáp.

“A… Lấy ra đi… Hức hức…” Dương Uấn Chi bị củ từ thao khóc lên, một loại cảm giác chưa từng có làm cậu hoang mang, rõ ràng rất xấu hổ, rồi lại rất thoải mái.

Ngô Thắng Vũ giúp cậu xoa âʍ ѵậŧ, nơi đó đã sảng khoái đến phồng lên, hắn đã tìm hiểu mới biết nơi này tụ hội rất nhiều dây thần kinh mang lại kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© mà cậu lại đặc biệt dễ dàng cao trào. Chỉ cần hắn sở âʍ ѵậŧ một cái sẽ làm cậu thích xụi lơ, bắt đầu phát tao. Nhìn người dưới thân cắn tay mình khó nhịn lắc lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn đau lòng, “Bảo bối, cắn anh nhéo anh, đánh anh đều được nhưng đừng cắn tay mình.”

Nói xong Ngô Thắng Vũ bế Dương Uấn Chi lên đùi đối mặt với hắn, trong nháy mắt làm củ từ đi vào càng sâu, cậu bị đỉnh co giật, cắn chặt vai hắn.

Hắn bị cậu cắn, đôi mắt rũ xuống đau đớn, cũng không nhẫn nại thêm du͙© vọиɠ của mình, trực tiếp cắm vào hậu huyệt Dương Uấn Chi.

A a a a! Chết mất! Cậu hét to trong lòng, hoảng sợ muốn chạy trốn lại bị hắn đè xuống, hai nơi đều bị hung hăng làm một trận. Nước mắt sinh lý lăn dạ, lần đầu tiên chơi “song long” làm cậu cảm thấy mình sắp bị đâm chết, cắn Ngô Thắng Vũ suýt chút rớt một tầng da.

“Thật trướng, lấy cái đằng trước ra đi… Chồng… Aha…”

“Chỉ một cái sao có thể thoả mãn tiểu tao hoá đây. Hôm nay cho em nếm thử cảm giác mới.” Ngô Thắng Vũ không rút củ từ phía trước ra bởi vì hắn muốn Dương Uấn Chi được nếm trải kɧoáı ©ảʍ chưa từng có.

Ngô Thắng Vũ làm mặt sau, hắn không nghĩ bảo bối của hắn có thể đồng thời chứa hai vật lớn, tuy ngoài miệng nói không muốn nhưng phía dưới lại tham lam hút. Tiểu côn th*t bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra.

Cậu bị hắn làm đến thất thần, hai cái huyệt động trước sau chỉ cách nhau một lớp màn, hơn nữa trong cơ thể rất nhanh dâng lên một cảm giác quái dị chưa từng có.

Bởi vì làn da mẫn cảm nên củ từ cắm vào không bao lâu liền ngứa lên, củ tử dễ kích ứng da, hơn nữa chỗ đó ngứa giống như bị hàng vạn con kiến bò lên, từ huyệt động bò đến bò vào tâm hồn, sau đó du nhập vào cốt tuỷ, lấy cắp lí trú của cậu. Mà “kẻ cầm đầu” càng ngày càng tiết ra niêm thuỷ gây ngứa, muốn đại dương v*t của hắn giải ngứa, muốn bị đâm đến chỗ sâu nhất kia, gãi ngứa từng tấc thịt mềm của cậu.

Dương Uấn Chi rốt cuộc bị dằn vặt tan rã, mất khống chế khóc lên.