Nửa canh giờ xem như rất dài, tiểu đạo cô đưa ghế ra cho Tạ thị ngồi.
Tạ thị quan tâm nữ nhi, ngồi dưới mái hiên. Đầu hè lại là buổi trưa,
Hạ ma ma sao có thể để phu nhân bị nắng phơi, kéo khăn ở trên đầu Tạ thị ra che, không để nắng chiếu tới trên mặt Tạ thị.
Đổi mấy lần nước trà, bên trong tiếng Diệu Thiện niệm kinh rốt cuộc dừng lại.
Tạ thị khẩn trương đứng lên.
Cửa công đường mở ra, Diệu Thiện sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nói:
"Bần đạo thể lực không chống đỡ nổi, đi trước một bước." Được tiểu đạo
cô đỡ lấy thất tha thất thểu đi.
Tạ thị không quản nàng, kéo cánh tay nữ nhi, đi ra ngoài nhỏ giọng hỏi: "Oản Oản cảm thấy thân thể như thế nào?"
Thôi Oản trên đầu mang mũ che như cũ, Tạ thị cẩn thận nhìn, không phát hiện cái gì khác thường.
Thôi Oản lại như cái xác không hồn, buổi trưa dù nóng cũng không xua
tan được hàn ý khắp người, nhưng nàng không thể để cho mẫu thân phát
giác, không thể để cho nữ nhân ngu xuẩn tự mình đẩy nàng vào vực thẳm
phát giác, cũng không muốn tiếp tục nghe bà lải nhải dông dài, cắn môi,
đè xuống hận ý nói: "Ra rất nhiều mồ hôi, đạo cô nói là trừ độc, chỉ là
ta thân thể mệt mỏi, muốn lập tức nghỉ một lát."
Tạ thị vội nói: "Tốt, có tác dụng là tốt, một lát lên xe ngươi nằm
trên đùi nương ngủ, nương để xa phu chậm chút, bảo đảm không lắc lư
ngươi."
Trong mắt Thôi Oản phút chốc rơi lệ, bị nàng mau chóng lau đi.
Một đường này, nàng nằm ở trên đùi mẫu thân chợp mắt, lại căn bản không ngủ, trong đầu các loại tình cảnh hiện lên.
Bác đối đãi nàng như con gái ruột, Lục ca thanh mai trúc mã đem nàng
nâng niu trong lòng bàn tay. Ngay cả Tứ ca lạnh lùng đối với nàng, trước kia cũng không phải như vậy. Hắn đem nàng làm muội muội, mỗi năm đều sẽ đưa lễ vật sinh nhật.
Nhưng Tứ ca chẳng biết tại sao không thích nàng, sau đó nàng làm
chuyện sai, bị Tứ ca hoài nghi, rốt cuộc không thể quay đầu lại. Chẳng
sợ Tứ ca không đối phó nàng, Thôi Oản vẫn sợ hãi, sợ hãi hôm nào bị Tứ
ca tìm được chứng cớ, sợ hãi Tứ ca sẽ muốn mạng của nàng, cho nên nàng
bức thiết muốn có đứa trẻ củng cố địa vị chính mình. Có đứa nhỏ, nhìn
phân thượng cháu ruột, Tứ ca có lẽ sẽ buông tha nàng.
Hiện giờ nàng không có đứa nhỏ, lại tiến vào hang sói.
Tỉnh lại rồi, cảnh Thành vương đối với nàng làm hết thảy, rõ mồn một
trước mắt, bức thiết hoặc ôn nhu, Lục ca đối với nàng làm, nàng ngượng
ngùng vui mừng, đổi là Thành vương, nàng ghê tởm, hận không thể gϊếŧ
hắn!
Nhưng nàng gϊếŧ hắn không được.
Nói cho Lục ca sao?
Thôi Oản không dám. Tính tình Lục ca vốn đơn giản xúc động. Hắn có
bao nhiêu để ý nàng, biết Thành vương hại nàng rồi sẽ có bao nhiêu hận.
Thôi Oản không dám cam đoan chính mình nhất định có thể thuyết phục Lục ca bình tĩnh. Một khi hắn tức giận bốc lên đầu, đi tìm Thành vương tính sổ, nàng cũng xong rồi. Bị Gia Hòa đế biết, Thành vương không tốt,
nàng hồng nhan họa thủy cũng nhất định phải chết.
Khỏi nói đến Lục ca sau khi trở về, Thành vương hiện tại bức bách
nàng, muốn nàng ngày mai đi mua nha hoàn, mua nha hoàn hắn đã sớm đã
chuẩn bị tốt, đặt ở bên cạnh nàng, giám thị nàng, thay hai người chuyển
lời. Thôi Oản không muốn, nhưng nàng có thể không cần sao? Không cần,
người Thủy Từ am đều bị Thành vương khống chế, nàng không nghe lời Thành vương, Thành vương lập tức sẽ sai khiến đám người Diệu Thiện gièm pha
tố giác nàng. Khi đó nàng không có bằng chứng, muốn chỉ ra và xác nhận
Thành vương cũng không được. Thành vương bên kia lại bắt được nhược điểm mẫu thân lưu lại. Thậm chí mẫu tử nông phụ đều có khả năng trở thành
nhân chứng của đối phương.
Thôi Oản không nhìn thấy một điểm hi vọng.
Hoặc là chết, hoặc là...
Thôi Oản không muốn nghĩ tiếp.
Buổi tối hôm đó, Thôi Oản nói mình muốn nuôi chó, ngày hôm sau quản
sự ma ma tìm mấy con chó nhỏ màu lông tuyết trắng tới. Thôi Oản chọn
một con, lại bảo đi mời người dẫn mối, chọn nha hoàn nuôi chó. Buổi
chiều, bên người Thôi Oản có thêm một người tên là Bách Linh làm nha
hoàn nuôi chó, bộ dáng trung đẳng, miệng ngọt lanh lợi.
Hai ngày sau Thôi Oản lại ra khỏi thành, đi thôn trang là đồ cưới của nàng, đến nơi, nàng dẫn Bách Linh đi rừng trúc bên cạnh ngắm cảnh.
Trong rừng trúc có tòa lâu nhỏ.
Bách Linh thức thời dừng ở cửa phòng.
Thôi Oản do dự một chút, đi vào.
Thành vương thích ý tựa vào lò sưởi đầu giường đọc sách đâu, thấy Thôi Oản tiến vào, hắn cẩn thận quan sát nàng, đưa tay cho nàng: "Suy nghĩ
rõ ràng sao?"
Thôi Oản oán hận trừng hắn.
Thành vương ngượng ngập cười, buông sách xuống, chân trần đi tới bên
người Thôi Oản, vươn tay muốn ôm nàng. Thôi Oản bản năng lùi về sau,
ánh mắt Thành vương chợt lóe lên, tiến lên trước một bước, thoáng qua
đem Thôi Oản ôm vào trong ngực. Thành vương không ngốc, Thôi Oản hôm
đó không khóc nháo tìm chết, lại thu nha hoàn của hắn, lại đến nơi hẹn,
nhất định là có quyết đoán, chỉ là nữ nhân da mặt mỏng, được hắn cho bậc thang, hai người thân mật mới nói chuyện được.
Hắn đem Thôi Oản đặt lên giường, cúi đầu hôn nàng, "Oản Oản, mấy ngày nay ta đều nhớ nàng..."
Thôi Oản nhắm mắt trốn.
Đối mặt với mĩ nhân số một số hai kinh thành, Thành vương sao có thể
không có một chút tâm tư hoa hoa, cũng không cậy mạnh, chỉ ôm chặt
người nói lời ngon tiếng ngọt, lúc nói thỉnh thoảng chiếm chút tiện
nghi. Dần dần lời càng ngày càng ít, tiện nghi càng chiếm càng nhiều,
Thành vương lại không muốn nhịn, đem Thôi Oản áp lên giường, bừa bãi mà trìu mến tiến lên.
Thành vương không phải là thiếu niên vô tri mới ra đời, trước khi
thành thân cùng Lý Hoa Dung đã ở chỗ tối cùng vài cung nữ tẩm cung qua
lại, giấu kín nghiêm nghiêm thực thực không để Lý Hoa Dung biết được.
Đến bây giờ thành thân bốn năm cùng Lý Hoa Dung, đối với việc này sớm đã thành thạo, đặc biệt là đối phó với người như Thôi Oản, trong lòng
đồng ý ngươi nhưng như cũ cố kỵ người, hắn càng ra hết thủ đoạn, bức đến Thôi Oản cũng không còn cách nào bảo trì đoan trang của nữ tử thế gia, mở miệng muốn cầu, quan hệ của hai người nháy mắt kéo gần, hắn mới
chuyên tâm hưởng thụ.
động tĩnh giữa phu thê, kéo dài trọn vẹn nửa canh giờ.
Nghỉ ngơi rồi, Thành vương ôm Thôi Oản ôn tồn: "Oản Oản thật tốt,
nàng yên tâm, chỉ cần giúp ta, ta nhất định sẽ không cô phụ nàng, ta
cũng luyến tiếc cô phụ a, hận không thể đêm đêm cùng nàng một chỗ."
bộ dáng bất kham nhất đã bị hắn thấy qua, Thôi Oản chôn trong ngực
hắn một lát, tự giễu nói: "Vương gia đừng có lừa ta nữa, ngươi cho là ta không biết? Ta thật giúp ngươi, vương gia quay đầu liền sẽ gϊếŧ ta diệt khẩu, vương gia đối với Lý Hoa Dung có thể lạnh tình như thế, sao có
thể đối với ta động lòng thật?"
Thành vương cười cười, xoay người áp lên người nàng, nhìn mắt nàng
nói: "Vừa rồi ta đối Oản Oản còn gọi là lạnh? Ta cùng người khác cũng
không có vui sướиɠ qua như vậy. Oản Oản, sớm biết hôm nay, lúc trước
đã cướp nàng đi từ sớm..."
Thôi Oản che miệng hắn, bình tĩnh nhìn lại: "Vương gia không cần nói
những lời này nữa, ta sẽ không tin. Dù sao đã thành người của vương gia, vương gia muốn ta, ta phản đối cũng không được, nhưng ta có nghi vấn.
Vương gia cảm thấy ta làm thế nào mới có thể khiến cho huynh đệ bọn họ
tàn sát lẫn nhau, về sau lại có thể bảo vệ Thôi gia, bảo vệ ta? Nếu như
không có kế sách hoàn hảo, ta thà rằng chết, cũng sẽ không làm quỷ chết
oan."
Không ai có thể biến nàng thành ngốc tử.
Thành vương ngơ ngác, sau đó cười khổ, một lần nữa đổi lại nằm thẳng,
đem Thôi Oản nằm trên l*иg ngực hắn, vừa vuốt ve sống lưng nàng vừa thở dài: "Nhìn ta, trước khi chạm vào nàng, chỉ muốn đem nàng kéo tới bên
cạnh ta mưu đồ đại sự. Chạm nàng rồi, ngập trong lòng đầy trong đầu ta
đều là nàng, còn chưa kịp tính toán tương lai đâu. Oản Oản yên tâm, ta nhất định sẽ tìm sách lược song toàn, nàng thì sao, có chủ ý gì tốt
không?"
Thôi Oản dán ở l*иg ngực hắn, nhìn bức tường đối diện nói: "Vương gia hỏi ta làm gì? Ta bị bức bách, bất đắc dĩ không thể không theo vương
gia, vương gia để ta làm như thế nào, ta liền làm như thế đó, nhưng
ngươi để ta chủ động mưu hại hai biểu ca, ta làm không được."
Thành vương "Ân" một tiếng: "Cũng đúng, nàng là một nữ nhân, thôi,
Oản Oản an tâm chờ, ta có biện pháp sẽ báo cho nàng, chúng ta cùng
nhau thương lượng, cần phải cam đoan không có bất kỳ chỗ sơ suất."
Là hắn nghĩ quá đơn giản, chỉ muốn Từ Hạo si tình Thôi Oản, Thôi Oản chỉ cần đem Từ Tấn mời tới Hoài vương phủ, ở trong rượu hạ vài thứ, sau đó vu tội Từ Tấn khi dễ nàng, Từ Hạo kia manh động tất nhiên sẽ hướng
huynh trưởng xuống tay. Bách Linh lại nhân lúc Từ Hạo không chuẩn bị,
gϊếŧ Từ Hạo, Thôi Oản, tạo cảnh huynh đệ vì Thôi Oản tàn sát lẫn nhau, Thôi Oản không cam lòng chịu nhục, tự vận mà chết.
Kế hoạch không sai, đáng tiếc hắn đánh giá thấp Thôi Oản, đây cũng
không phải là một nữ nhân gan nhỏ, sợ phiền phức, chỉ biết đối với nam
nhân khúm núm, nàng nghĩ xong đường lui của nàng rồi. Hiểu được điểm
này, Thành vương như vậy muốn thông qua Thôi Oản chỉ dặn dò Bách Linh
nhân lúc Từ Tấn đi Hoài vương phủ thì âm thầm bỏ thuốc cũng không được,
bởi vì Thôi Oản nếu đã có phần tâm cơ này, khẳng định sẽ phòng bị Bách
Linh.
Cũng tức là, hắn phải mượn Thôi Oản được việc, còn không thể để Thôi Oản táng cùng.
Nữ nhân này, so với biểu muội hắn còn thông minh hơn.
Thành vương thích nữ nhân thông minh.
Thôi Oản thông minh như vậy, hắn còn sợ không làm được việc? Cho dù
mấy năm này không có cơ hội, đợi phụ hoàng băng hà, Từ Tấn đăng cơ,
ngược lại càng đơn giản, bởi vì khi đó huynh đệ Từ Tấn Từ Hạo chết rồi,
sẽ không có phụ hoàng truy cứu. Thôi Oản tùy tiện kéo ra thích khách
hoặc là sắp xếp cho Từ Hạo một thϊếp thất làm quỷ chết oan liền có thể
đem nàng đưa ra ngoài.
Vì đại sự, Thành vương chờ được.
L*иg ngực dâng lên hào hùng, thân thể cũng xúc động theo, Thành vương
bắt lấy mĩ nhân bởi vì khϊếp sợ muốn trốn, lại đè lên trên.
~
Vào tháng 5, Phó Dung dần dần phát hiện tâm tình Từ Tấn dường như
không tốt lắm, ban ngày ở tiền viện càng ngày càng lâu, ban đêm chở mình số lần đặc biệt nhiều, dường như có chuyện phiền lòng. Phó Dung hỏi
hắn, Từ Tấn không nói, kế tiếp cũng không xoay người, Phó Dung lại biết hắn vẫn không ngủ, chỉ là không muốn cho nàng biết thôi.
Hắn buồn lo cái gì đâu?
Gia Hòa đế thân thể khôi phục được không sai biệt lắm, tuy rằng thoạt
nhìn già đi mười mấy tuổi, Thôi hoàng hậu thân thể vẫn khoẻ mạnh, không
bệnh không họa. Trong nhà nàng cùng Trăn ca nhi cũng đều yên lành,
chẳng lẽ, hắn nhớ Lục đệ trên bờ Hoàng Hà?
trước Đoan ngọ một ngày, Phó Dung đem dây Trường Mệnh mới xâu đeo lên
trên cổ tay con trai, cho hắn điểm thêm một cái chuông đồng mạ vàng.
Trăn ca nhi cao hứng cực kỳ, sập tối phụ thân trở về khẩn cấp đi theo
phụ thân khoe khoang. Nhi tử hoạt bát đáng yêu, Từ Tấn tâm tình tốt một
chút, ngồi vào trên giường, từ trong lòng ngực lấy ra cái dây năm đó Phó Dung vì hắn xâu, cũng cùng nhi tử khoe khoang: "Mẫu thân cũng đưa cho
phụ thân."
Trăn ca nhi bắt lấy của phụ thân nhìn một chút, ngẩng đầu nói: "Không có chuông!"
Đại khái là cảm thấy của mình có chuông liền tỏ vẻ mẫu thân càng ưa
thích hắn một chút, Trăn ca nhi môi nhỏ mím lại, cười đến có chút đắc ý, mắt phượng híp lại, còn cho là mình không nhếch miệng cười người khác
sẽ đoán không ra tâm tư riêng của hắn đâu.
Bộ dáng tự cho là thông minh giảo hoạt cực kỳ giống Phó Dung, Từ Tấn
thật lòng cười, giả bộ mất hứng hỏi Phó Dung: "Ta sao không có chuông?"
Khó được hắn như thế, Phó Dung đương nhiên muốn phối hợp, hướng Trăn
ca nhi nháy mắt nói: "Bởi vì ta thích nhất Trăn ca nhi a, cho nên đưa
Trăn ca nhi thứ tốt nhất."
Trăn ca nhi nhịn không nổi, cái miệng nhỏ mím thật chặt rốt cuộc toét ra, lộ ra hai hàng rang trắng nhỏ.
Mẫu thân quả nhiên thích nhất hắn!
Ban đêm nghỉ ngơi, Từ Tấn ôm thê tử động tay động chân.
Xác định hắn là thật sự khôi phục tâm trạng tốt, Phó Dung trước giúp
hắn một lần, sau đó nằm sấp ở l*иg ngực hắn, tròng mắt chăm chăm nhìn
hắn.
Mắt to ươn ướt, như muốn nói lại thôi.
Từ Tấn khó hiểu, xoa bóp cái mũi nàng: "Nhìn ta như vậy làm cái gì?"
Phó Dung cười: "Vương gia đẹp mắt a, ta thích nhìn."
Từ Tấn trong lòng hưởng thụ cực kỳ, nhưng cũng không hồ đồ, sờ sờ tóc nàng nói: "Nói đi, có phải muốn cầu cạnh ta hay không?"
Phó Dung trừng mắt nhìn hắn, quay người nằm lên gối đầu của mình, đưa
lưng về phía hắn: "vương gia đã nghĩ ta như vậy, ta không nhìn chàng nữa được chưa?"
Từ Tấn ha ha cười, đuổi tới, "Đừng đừng đừng, ta thích để Nùng Nùng
nhìn, lại đây, tiếp tục nhìn ta, ta cũng hảo hảo nhìn nàng."
Hai vợ chồng náo loạn một trận, Phó Dung thấy bầu không khí không sai
biệt lắm, từ trong ngực hắn ngẩng đầu, lo âu hỏi: "Vương gia gần đây
không sao chứ? Ta nhìn chàng mấy ngày hôm trước đều rầu rĩ không vui."
Từ Tấn trên mặt cười thoáng cái liền không còn.
Phó Dung thầm nói không xong, khẩn trươngrũ rèm mắt xuống.
Nàng cẩn thận như vậy, sợ hắn như vậy, Từ Tấn đột nhiên sinh ra một cỗ tự trách. Phó Dung sợ thành như vậy, có phải bởi vì kiếp trước hắn quá
lạnh hay không, vẫn luôn lấy thân phận vương gia đối xử với nàng, cho
nên đời này hắn cho dù tốt mấy, nàng đều không dám chỉ đem hắn làm
trượng phu bình thường?
Nhất thời nửa khắc Từ Tấn cũng không nghĩ được biện pháp triệt để bỏ
đi băn khoăn của nàng, vậy thì chỉ có thể không cho nàng lo lắng.
Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt ôn nhu: "Lục đệ kia gặp chút phiền
toái, hôm qua ta đã phái người đi, Nùng Nùng đừng lo lắng, không có việc gì."
Phó Dung nghiêm túc quan sát thần sắc hắn.
Từ Tấn đột nhiên lộ ra một nụ cười đắc ý: "Xem ra bản vương ngày càng đẹp mắt, mới để Nùng mê muội thành như vậy."
Phó Dung phi hắn: "Da mặt dày!"
Từ Tấn ôm chặt nàng không cho nàng chạy, ở bên tai nàng nói vô lại
lời: "Nùng Nùng quang minh chính đại nhìn chằm chằm vào bản vương, rốt
cuộc là ai không biết xấu hổ?"
Phó Dung lặng lẽ bĩu môi, nếu không phải là muốn dò xét tâm sự hắn, nàng mới sẽ không...
Ít nhất sẽ không nhìn lâu như vậy.