Phó Dung không rõ Từ Hạo bên bờ Hoàng Hà gặp phải phiền toái gì, mấy
ngày kế tiếp Từ Tấn không còn cau chặt đôi lông mày, nàng cũng không
thèm nghĩ nữa.
Giữa tháng Cảnh Dương Hầu phủ truyền đến tin vui, Hàn Ngọc Châu thê tử Phó Hựu sinh được một cậu nhóc mập mạp, mẫu tử bình an.
Ăn mừng 3 ngày, Phó Dung mang theo Trăn ca nhi trở về nhà mẹ đẻ, Hứa
Linh tự mình đỡ nàng xuống xe ngựa, lo sợ nàng xảy ra một chút chuyện.
Phó Dung ngược lại không có cẩn thận như lúc mang thai Trăn ca nhi.
Đời trước nàng chưa từng hoài đứa nhỏ, đời này Phó Uyển có trước, Phó
Dung không dám dựa vào tỷ tỷ quá gần, chỉ sợ chính mình không cẩn thận
đυ.ng phải tỷ tỷ, Phó Uyển giải thích thế nào đi nữa Phó Dung cũng không
dám, đến khi chính mình có mang, mới biết quả thật không khoa trương như vậy, đặc biệt là trước 3 tháng, ngoại trừ nôn nghén lúc mang thai tất
nhiên có, cảm giác cùng lúc bình thường cũng không khác biệt lắm.
"Trăn ca nhi!"
Xuống xe thấy người nhà, thường ngày đều là Phó Tuyên hướng Phó Dung
cười, Phó Bảo cười chạy tới ôm Phó Dung, hiện tại lại thành Phó Bảo Phó
Tuyên cùng nhau cướp ngoại sanh. Trăn ca nhi đâu, đương nhiên thích nhất dì ruột, lon ton chạy đến phía trước người Phó Tuyên, vui vẻ ôm lấy đùi dì.
Tối hôm qua ở trong nhà ngoại tổ mẫu, Viện Viện ngoan ngoãn đi tới bên người Phó Dung, ngọt ngào gọi Tam di mẫu. Phó Uyển phỏng chừng cuối
tháng cũng sắp sinh rồi, hôm nay không tới đây.
Phó Dung sờ sờ đầu ngoại sanh nữ, lại trêu chọc Đại lang bên kia, đoàn người vào chính viện.
Đi trước nhìn Hàn Ngọc Châu, có Đại lang khởi đầu, nhi tử Phó Hựu liền trực tiếp kêu Nhị lang, đứa nhỏ mới sinh ra 3 ngày, mặt mày còn chưa
nẩy nở đâu, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ. Phó Dung cùng Hàn Ngọc Châu nói
chuyện thì Viện Viện, Đại lang, Trăn ca nhi ba chị em ở trước giường xếp thành một hàng, Viện Viện cướp nổi bật của Đại lang, đứng ở giữa hai đệ đệ nhỏ giọng giới thiệu cùng Trăn ca nhi: "Nhìn xem, đây là đệ đệ Nhị
lang, Nhị lang đang ngủ đâu, Trăn ca nhi đừng dùng sức ấn, chỉ có thể sờ nhẹ nhàng."
Túm lấy tay nhỏ Trăn ca nhi đặt lên trên người Nhị lang, muốn dạy đệ đệ.
Trăn ca nhi lắc đầu, dùng sức giãy trở về, trốn đến bên người mẫu
thân, mắt phượng ở trên người mẫu tử Hàn Ngọc Châu đảo quanh, mím môi
thật chặt.
Hàn Ngọc Châu cười hỏi Trăn ca nhi: "Có phải cảm thấy bộ dạng Nhị lang đệ đệ không dễ coi hay không a? Trăn ca nhi đừng chê chúng ta xấu,
tháng sau Trăn ca nhi lại đến, Nhị lang đệ đệ sẽ dễ nhìn, không tin
ngươi hỏi nương ngươi?"
Trăn ca nhi ngửa đầu nhìn mẫu thân.
Phó Dung điểm điểm cái mũi tiểu tử: "Trăn ca nhi vừa sinh ra cũng như vậy, càng ngày càng đẹp."
Hắn mới không xấu như vậy.
Trăn ca nhi lại nhìn về phía tiểu oa oa trên giường, lần đầu tiên không quá tin tưởng lời nói mẫu thân.
Bồi Hàn Ngọc Châu ngồi một lát, ba tỷ muội Phó Bảo dẫn bọn nhỏ đi ra
ngoài chơi, Phó Dung cùng Kiều thị Lâm thị đợi trưởng bối ở trong khách
sảnh nói chuyện phiếm.
Từ khi Thái Tử bị phế, thái độ Lâm thị đối với Phó Dung so với trước
kia càng thêm hòa khí, cũng không phải tận lực lấy lòng, nhưng quả thật
có biến hóa rõ ràng. Phó Dung hiểu được, Lâm thị cũng đem Từ Tấn nhìn
thành chuẩn Thái Tử, trong lòng hẳn là ngóng trông tương lai vợ chồng
bọn họ đối xử rộng lượng vớ 3 mẹ con Phó Ninh đâu.
Cái này, Phó Dung thật sự không dám cam đoan.
Cùng Từ Tấn ở bên nhau lâu như vậy, đặc biệt là năm nay, Phó Dung phát hiện nàng cùng Từ Tấn ngấm ngầm ở chung thân mật khăng khít, Từ Tấn đối với nàng cũng vô cùng dung túng ôn nhu. Nhưng trong bản chất Từ Tấn
chảy dòng máu hoàng gia, hắn làm cái gì đều xuất phát từ đại cục. Ban
đêm nói chuyện phiếm, Phó Dung cũng hỏi tương lai Chương ca nhi, Hủ ca
nhi sẽ như thế nào, Từ Tấn nói, hắn sẽ không bạc đãi hai cháu, nhưng
cũng sẽ không để bọn họ trở thành uy hϊếp của Trăn ca nhi.
Bởi vậy Phó Dung biết, Từ Tấn còn rất rộng tâm, nhưng nàng không biết
hai đứa bé kia tương lai sẽ biến thành dạng gì. Hiện tại bọn họ đều là
đứa nhỏ đáng thương khiến người ta thương yêu, chờ bọn họ trưởng thành,
chính là mặt khác hai nam nhân hoàng gia giống như Từ Tấn.
Không thể cam đoan, Phó Dung không cho Lâm thị ăn thêm an thần hoàn,
chỉ đem chuyện chính mình lần trước tiến cung nhìn thấy nói cho Lâm thị. Gia Hòa đế thật sự không giận chó đánh mèo ba đứa nhỏ, mỗi ngày đều sẽ
để nhũ mẫu đem ba đứa nhỏ đưa tới Sùng Chính điện, hoặc là kiểm tra bài
tập của Chương ca nhi Hủ ca nhi, hoặc là trêu chọc Nguyệt tỷ nhi mới
bắt đầu mọc răng.
Lâm thị gần như tham lam nghe Phó Dung miêu tả cháu ngoại, cháu ngoại
nữ, vô cùng may mắn chính mình không có bởi vì đố kỵ làm ra việc ngốc,
cũng may mắn Kiều thị dạy nữ nhi Phó Dung có phúc khí tốt như vậy. Phó
Dung thiện lương, nhìn tình cảm hai nhà, Lâm thị chỉ biết Phó Dung ít
nhất sẽ không khắt khe một đôi trai gái của đại tỷ tỷ. Thêm nữa, Phó
Dung không có cách nào làm chủ, bà cũng không mong muốn xa vời.
Nói xong với đại phòng, Phó Dung nhìn về phía Tam phu nhân, "Nghe
nương ta nói năm nay người hỏi cưới Ngũ muội muội càng thêm nhiều, Tam
thẩm đã nhìn trúng ai chưa?"
Đời trước Phó Mật thời điểm này đã đính hôn, nhà trai là Tam công tử
Tư gia Quan Dương bá phủ, Phó Dung chưa từng thấy, chỉ nghe nói là người học thức uyên bác. Hai người hôn kỳ định vào tháng 11, mà vị Tam công
tử này cũng không biết bị mắc bệnh gì, tháng 10 đột nhiên về chầu trời.
Phó Dung nói chuyện với Phó Mật không nhiều, hai tỷ muội không có tình cảm gì, thậm chí còn có chút ân oán. Ban đầu nghe mẫu thân nói có người đến nhà hỏi cưới Phó Mật thì Phó Dung nghĩ đến điểm này, còn do dự
muốn giúp Phó Mật một lần hay không. Đời trước bởi vì Tam công tử Tư gia chết trước đại hôn, thanh danh Phó Mật trong kinh thành có tiếng khắc
phu, cứng rắn làm cho Phó Mật biến thành gái lỡ thì, Phó Dung từ Túc
vương phủ trở về, Phó Mật còn chưa gả người đâu.
Bất quá không đợi Phó Dung quyết định chủ ý, ngoài ý muốn từ trong
miệng Tần nhị phu nhân biết được Tam công tử Tư gia đã cùng một vị biểu
muội của hắn đính hôn.
Đời này quá nhiều việc không giống với kiếp trước, xuất hiện một khác biệt nhỏ nhặt như vậy, Phó Dung không để trong lòng.
Tam phu nhân nói: "Có hai đám cảm thấy không sai, mời đại bá phụ đại
bá mẫu ngươi giúp hỏi thăm đâu, đợi có tin chính xác, Tam thẩm lại nói
cho ngươi biết."
Năm sau người đến Hầu phủ hỏi cưới quả thật nối liền không dứt, bất
quá đa số đều là đến Phó Tuyên của Nhị phòng. Tam phu nhân cũng không đố kỵ, nữ nhi của mình mặc dù là đích tử đích nữ, nhưng cha đẻ chết sớm,
ngay cả đích tôn cũng bị Nhị phòng đè xuống, bọn họ Tam phòng càng không được. Đây là gia thế, riêng luận ngôn hành cử chỉ khí độ, nữ nhi cũng
thua xa Phó Tuyên, bởi vậy có thể tìm con rể tốt, có gia thế đơn giản,
biết bổn phận làm người, Tam phu nhân cũng đã hài lòng rồi.
Phó Dung cười nói: "Vậy ta chờ tin tức tốt của Ngũ muội muội."
nhân duyên Phó Mật kiếp này Phó Dung không thèm để ý, nàng tin tưởng đại bá phụ sẽ không chọn lầm người.
Buổi trưa tàn tiệc, Phó Dung theo mẫu thân trở về Đông viện Nhị phòng.
Trăn ca nhi, Viện Viện buổi sáng chơi quá nhiều, lúc này đều mệt nhọc, Kiều thị tự mình đem 2 cháu dỗ ngủ, cho bọn họ ngủ ở chính phòng, Xảo
Hạnh Hứa Linh ở bên trong nhìn trông chừng, mẹ con các nàng ở gian ngoài nói chuyện.
Phó Dung làm bộ làm tịch kiểm tra công khóa của Quan ca nhi.
Quan ca ngược lại đọc trôi chảy, cướp lấy sách, ngược lại để vào lưng Phó Dung.
Phó Dung sao có thể a, gõ đầu đệ đệ một chút, nghiêm mặt khiển trách
hắn: "Nghe nói ngươi chạy đi Như Ý trai giúp người tính sổ sách?"
Quan ca nhi mờ mịt nhìn tỷ tỷ: "Ai nói? Ta là muốn mua chiếc vòng cho ngoại sanh, ngoại sanh nữ..."
"Chiếc vòng đâu?" Phó Dung hướng hắn đưa tay.
"Ta đây liền đi lấy." Quan ca nhi lập tức nhảy xuống, nhanh chóng chạy đi.
Phó Dung khϊếp sợ nhìn rèm châu còn đang lắc lư, hỏi mẹ: "Đệ đệ mua thật?"
Kiều thị hừ hừ, điểm điểm ngồi cùng một chỗ với hai nữ nhi: "Còn không phải là do các ngươi chiều, mỗi năm cho hắn nhiều tiền mừng tuổi như
vậy, hắn hiện tại có tiền." Bởi vì trong tay có tiền, mới luôn lấy danh
nghĩa mua đồ cho ngoại sanh, ngoại sanh nữ đi các loại cửa hàng lắc lư,
bị nàng bắt được nhiều lần rồi.
Mẫu thân phát sầu, Phó Dung cũng phát sầu, nhìn đệ đệ tư thế này, thật tính toán làm ăn buôn bán?
Như thế sao được, phụ thân sẽ không đáp ứng đầu tiên!
"Sang năm ta bảo vương gia cho ít chút." Phó Dung tạm thời chỉ nghĩ được một biện pháp này.
Phó Tuyên cúi đầu cười, "Việc này tỷ phu sẽ nghe lời của ngươi?"
Phó Dung thở dài: "Đúng vậy, tỷ tỷ ngươi không có bản lĩnh, không quản được tỷ phu ngươi. Tuyên Tuyên lợi hại như vậy, tương lai nhất định có
thể đem muội phu thu thập dễ bảo đi? Đúng rồi nương, ngươi cùng phụ thân đến cùng có nhìn trúng ai hay không... Tuyên Tuyên ngươi như thế nào
rồi?"
Phó Tuyên cũng không quay đầu lại đi ra phòng ngoài.
Phó Dung cười không ngừng.
Kiều thị lại cười không nổi. Người hỏi cưới thật nhiều, nhưng tìm
người thích hợp cũng không dễ dàng như vậy, không thiếu người vừa nhìn
đã biết ngay là hướng về quan hệ với con rể vương gia. Trượng phu nói,
vương gia hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, không thể có một điểm sai lầm, bởi vậy càng phải cẩn thận chọn lựa, thà rằng chậm trễ tới sang
năm cũng không thể gả sai.
Nhưng lời này không thích hợp nói cùng nữ nhi, Kiều thị liền nói: "Phụ thân, ca ca ngươi ánh mắt cao, đến bây giờ còn chưa có ngó tới, từ từ
rồi tính đi, không vội, ngươi cùng tỷ tỷ ngươi đều gả, Tuyên Tuyên ta
ước gì ở lâu thêm 2 năm."
Phó Dung mơ hồ ngóng trông Ngô Bạch Khởi thắng được tâm muội muội đâu, tạm thời cũng không sốt ruột, hỏi tới Tiết gia bên kia: "Thϊếp canh trả rồi, Tiết phu nhân có tới tìm mẫu thân nữa?"
Kiều thị lắc đầu: "Không có, lúc đoan ngọ ngược lại gặp một lần, khách khách khí khí..."
Đang nói, Quan ca nhi nâng hai cái hộp nhỏ trở lại.
Hai mẹ con ăn ý ngừng lời.
Buổi chiều Từ Tấn qua đón Phó Dung, nhìn thấy chiếc vòng mới trên cổ tay Trăn ca nhi, cười hỏi: "Ngoại tổ mẫu cho?"
Trăn ca nhi giòn giòn nói: "Tiểu cữu cữu cho, tỷ tỷ cũng có!"
Từ Tấn nâng tay nhi tử lên xem, thấy chiếc vòng kia khắc Kỳ Lân, trông rất sống động, hướng Phó Dung khen: "Quan ca nhi ánh mắt rất không
sai."
Phó Dung hừ nói: "Ánh mắt không tồi có hữu dụng gì, cả ngày nhớ thương sinh ý sổ sách, nương ta đã buồn đến bạc tóc."
Từ Tấn nhìn chiếc vòng trên tay nhi tử, thay cậu em vợ nói chuyện:
"Quan ca nhi còn nhỏ, có lẽ qua 2 năm nữa sẽ đổi hứng thú, mà ta thấy
tiểu tử kia thông minh, làm gì cũng sẽ có tiền đồ lớn, nàng cùng nhạc
mẫu không cần lo lắng không đâu."
Phó Dung không tiếp lời này, nghĩ thầm nếu là Từ Hạo một lòng cân nhắc buôn bán, Từ Tấn khẳng định không phải bộ dáng này.
Quá mấy ngày, Kiều thị dẫn Phó Tuyên đến vương phủ chơi, nói cho Phó
Dung hôn sự Phó Mật được định rồi, là một vị học chung trường với Phó
Hựu, họ Liễu tên Kiên, đã thi cử nhân, bởi vì thủ hiếu bỏ lỡ thi xuân
lần trước. Nhưng hắn có tài học, sang năm thi xuân mười phần có tám chín phần đậu Tiến sĩ. Trong nhà cha mẹ hắn đều đã mất, chỉ còn tổ phụ tổ
mẫu tuổi quá lục tuần, dân cư đơn giản, chính là thích hợp với Phó Mật
tính tình hướng nội.
Ban đêm Phó Dung đem việc này nói với Từ Tấn.
Từ Tấn ôm nàng nói: "Đại bá phụ nàng chọn người, Ngũ muội muội kia
tính tình cứng rắn mà vào cao môn, ngược lại dễ dàng xảy ra chuyện."
Phó Dung cũng nghĩ như vậy, thấy Từ Tấn có hứng thú nói chuyện, nàng
cười hỏi hắn: "kia vương gia nói một chút, ta thích hợp gả người gia
cảnh như thế nào?"
Từ Tấn nghe vậy, nửa áp tới trên người nàng, một bên động tay động
chân một bên cắn lỗ tai nàng: "Nùng Nùng mệnh quý, nhất định phải mẫu
nghi thiên hạ."