Trình Dực Hạo đã bặt vô âm tín hai tuần, làm Anh Húc Kì rơi vào một loại khủng hoảng không tên.
Cậu thật vất vả mới phát hiện mình có tâm ý với Trình Dực Hạo, nhưng sao Trình Dực Hạo lại biến mất hả? Không ai biết hắn đi đâu, ngay cả điện thoại cũng trong trạng thái tắt máy, điều này làm cho cậu cực kỳ bất an, cậu rất lo lắng có phải Trình Dực Hạo xảy ra chuyện gì?
Lại nói, ngay từ đầu Trình Dực Hạo cũng chỉ đang trêu cợt cậu mà thôi? Cho nên khi hắn phát hiện cậu có tình cảm với hắn, liền phủi mông một cái, không nói một tiếng rời đi?
Nhưng... Đây là chuyện không thể a? Cậu không cảm thấy Trình Dực Hạo sẽ là người như vậy a...
Nhưng nếu đúng vậy, khả năng duy nhất còn sót lại là hắn đang gặp chuyện?
Anh Húc Kì nghĩ hồi lâu, cảm thấy khả năng là cao nhất, rất có thể liên quan tới Ám. Trình Dực Hạo đã từng nói, hắn có thể bình an rời khỏi Ám cảm thấy khó mà tin nổi, hắn rất nghi ngờ...
Chẳng lẽ, hắn bị người của tổ chức hạ độc thủ sao?!
Khĩ tới khả năng này Anh Húc Kì không khỏi hoảng sợ, không thể như vậy a! Thật vất vả cậu với Trình Dực Hạo mới bên nhau, hơn nữa cậu còn chưa nói thích hắn a, bọn họ sao có thể kết thúc như vậy?!
Nhưng mà... Giờ cậu nên làm gì? Phải đi chỗ nào tìm Trình Dực Hạo? Cậu không thể biết hắn đang ở đâu a?
Đột nhiên, cậu nhớ tới một người, Tần Hiên Tần! Nói không chừng... Hắn sẽ biết...?
Anh Húc Kì đi tới Ám, cậu nhờ người giúp tra xét địa điểm rồi đi tới đó, biết là rất nguy hiểm, nhưng cậu không thể nhìn được nhiều hơn, nếu như Trình Dực Hạo thật sự có nguy hiểm gì, thì một giây cũng không thể lãng phí.
Ôm tâm tình bất an lên lầu, sau đó cậu được sắp xếp vào một gian phòng chờ Tần Hiên Tần.
Nói thật, cậu không thể yêu thích nổi không khí gian phòng này đem tới, ngoại trừ sự quỷ dị làm người ta không thoải mái ra, cậu còn thấy trên cổ áo nhân viên có dính máu, mà ngay cả căn phòng này cũng có.
Tuy hơi nhạt, nhưng cậu vẫn cảm giác được.
Không lâu sau, Tần Hiên Tần đến.
“Đúng là cậu? Nghe thuộc hạ báo cáo tôi còn đang suy nghĩ làm sao có khả năng này...” Tần Hiên Tần hoàn toàn không ngờ Anh Húc Kì sẽ đến tìm y, dụng ý của cậu cũng có thể biết được, điều này chứng tỏ... Anh Húc Kì là thật lòng với Trình Dực Hạo? Nếu như vậy, y càng không thể tác thành cho bọn hắn.
“Tôi tới là muốn hỏi anh một ít chuyện.” Anh Húc Kì không thích Tần Hiên Tần, nếu như không phải muốn nghe tin tức của Trình Dực Hạo, cậu hoàn toàn không muốn cùng tên này chạm mặt.
“Ác? Cậu muốn hỏi tôi cái gì?” Tần Hiên Tần nói.
“Dực Hạo... Anh biết Dực Hạo ở đâu không?” Anh Húc Kì hỏi.
“Dực Hạo? Ha ha... Cậu không khỏi buồn cười đi... Hắn đã không phải người của tôi... Làm sao tôi biết hắn ở đâu...?” Tần Hiên Tần nói dối như thật, với y mà nói, nói dối là tuyệt chiêu cơ bản, y nói xuôi tai không kẽ hở.
“Có đúng không...? Anh thật sự không gạt tôi đi...?” Anh Húc Kì biết mình hỏi như vậy rất buồn cười, nhưng không biết tại sao, khi nghe Tần Hiên Tần trả lời, trực giác mach cho cậu biết đối phương đang che giấu cái gì!
“Tôi lừa cậu thì có lợi gì?” Ngược lại, y càng không thể để Trình Dực Hạo gặp nhau.
Hắn không thể để cậu trở lại dao động Trình Dực Hạo, chỉ cần qua một thời gian, để Trình Dực Hạo quên Anh Húc Kì, hắn sẽ là bé ngoan hồi phục thành con rối nghe lời trước đây.
“Tôi không tin! Anh nhất định biết hắn ở đâu, nhanh giao hắn giao ra đây!” Tuy cậu không có chứng cứ có thể chứng minh Trình Dực Hạo ở đây, nhưng cậu biết Tần Hiên Tần đang nói dối! Sao y lại không biết? Nói không chừng còn đang đem hắn giấu đi!
“Đã nói rồi tôi không biết.”
“Anh hãy thành thật nói, có phải là anh đã làm gì hắn? Hay là anh ép hắn làm cái gì?! Hắn đã không phải người dưới trướng anh, tại sao anh còn tìm hắn gây sự?!”
“Thật buồn cười, tốt, tôi thừa nhận, không sai người đang ở chỗ tôi, nhưng thế thì sao? Hắn theo tôi quan hệ lẽ nào cậu còn không hiểu sao? Cậu cho rằng chỉ với cậu đòi chen vào giữa tôi với hắn?” Hừ, y không tin Anh Húc Kì có thể kiên trì lâu hơn, tùy ý nói mấy câu gây tổn thương để cậu ta biến đi là được.
“Tôi đương nhiên biết! Các ngươi đã không còn liên quan, bây giờ người cùng Dực Hạo có quan hệ là tôi!” Cậu thật sự chán ghét Tần Hiên Tần chết đi được, cũng đã chia tay còn cố gắng nói còn quan hệ, cậu cùng Trình Dực Hạo mới là chính thức được không!
“Đó là trên phương diện cậu nghĩ, tôi cũng không cho là thế, cậu căn bản không hiểu Hạo có bao nhiêu mê luyến với tôi. Chỉ có đi cùng với tôi... Mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ đàn ông của hắn, loại như cậu không có kỹ xảo lại không có kinh nghiệm ý hả... Ai, nói nhiều thế chỉ sợ cậu cũng không thể hiểu hết nhỉ?” Tần Hiên Tần khinh bỉ châm chọc cậu.
“Cho dù tôi không thể đại đại thỏa mãn Dực Hạo như anh, thế nhưng người Dực Hạo thích là tôi, Dực Hạo có nói thích với anh chưa?!” Anh Húc Kì không nhịn được đáp trả y.
Trình Dực Hạo đã nói, bọn họ chỉ duy trì quan hệ thân thể qua nhiều năm, nói đã vậy, Tần Hiên Tần cũng là loại có kỹ xảo tốt? Nhưng cậu không muốn chịu thua! Không muốn bại bởi Tần Hiên Tần! Cho dù kỹ xảo không bằng y, thế nhưng Trình Dực Hạo thích cậu là thật, cậu có tâm Trình Dực Hạo!!
“Cậu đừng để tôi cười chứ? Mọi người đều là đàn ông, không cần cái bọc tình yêu gì a, yêu, chỉ cần có nhục thể thỏa mãn lẫn nhau là tốt rồi, mà tôi và Hạo lại phù hợp nhau.”
Tần Hiên Tần vốn rất ghét cái gọi là thật lòng, lúc nghe Anh Húc Kì nói làm y rất mất hứng.
Gã đố kị Anh Húc Kì nắm giữ trái tim Trình Dực Hạo!
“Anh không biết là đang tự lừa mình dối người sao? Dực Hạo không thích anh, thì tại sao không thả hắn đi? Tại sao cứ giữ hắn, anh là cái thá gì mà đòi giữ hắn?!” Anh Húc Kì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát cáu, không chịu nổi nữa to tiếng lên.
Chát!
Tần Hiên Tần dùng sức tát Anh Húc Kì một cái, gã chán ghét loại người kiêu ngạo hung hăng! Nó cho rằng nó là ai, mà đòi dạy đời gã?
Chát!
Anh Húc Kì cũng đáp trả Tần Hiên Tần một cái tát! Đùa gì thế, cho là cậu dễ bị ức hϊếp hả? Lần trước đánh cậu, cậu còn chưa tìm gã tính sổ đây! Lại còn dám đánh cậu lần nữa?!
“Mày...” Tần Hiên Tần hoàn toàn bị cậu làm tức giận, gã tuyệt đối không buông tha cho Anh Húc Kì!
Tần Hiên Tần cười gằn, bất ngờ lấy từ bên hông một con dao găm, gần như sớm đoán được sẽ có cục diện này mà chuẩn bị.
Nhìn ánh mắt Tần Hiên Tần lộ vẻ máu tanh, Anh Húc Kì theo trực giác nhảy về sau một bước lớn, mới không bị gã chĩa dao đâm mình bị thương.
Thật nguy hiểm! Anh Húc Kì nghĩ thầm.
Tác gia:
* chung quy hai người này vẫn phải lngả bài...