Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 68: Bồi thường đến từ thượng đế

Lucifiel thức tỉnh trong mùi hoa.

Bên môi bị đồ vật mềm mại đυ.ng vào, mùi hoa nhàn nhạt, khiến hắn liên tưởng đến hoa thủy tinh mà thượng đế thích. Trong lòng bàn tay của hắn cũng có thêm một vật cứng, bảo thạch hình tròn cộm tay, hình dạng và độ lớn đều khiến hắn có chút ngây ngẩn cả người.

Bảo thạch của hắn…

Thứ này không phải bị thần hủy rồi sao?

Lực lượng tiêu hao đã khôi phục không ít, Lucifiel ở trên giường nhìn bốn phía, liếc mắt một cái liền xác nhận nơi này là đại thánh đường mới xây. Bản vẽ đại thánh đường là hắn tự tay vẽ, đối với một gạch một ngói ở nơi này hắn đều rõ ràng vô cùng. Tẩm điện bố trí tinh xảo thanh lịch, nơi chốn thể hiện ra phong cách nghệ thuật của thiên đường, đem hoàn cảnh cư trú của thần linh thăng cấp một bậc lớn.

Thần linh hắn kính yêu, từ nay về sau đều sẽ ở nơi này.

Cho nên hắn trả giá lực lượng cực lớn, chính là để xây dựng ra một đại thánh đường vừa lòng.

“Là thần khôi phục bảo thạch sao?” Lucifiel ôm đầu gối ngồi dậy, đặt bảo thạch tới trước mắt xem xét, bảo thạch tinh xảo lóe ra ánh sáng ấm áp, đại biểu cho tình cảm chân thành tha thiết tốt đẹp và kỳ nguyện của hắn với thần linh.

Nhất thời quá mức chú ý tới bảo thạch, hắn xem nhẹ hoa trên người, phát hiện bên môi rơi xuống một đóa hoa, hắn ngẩn người, lại sờ bên tai, hắn lại lấy được một đóa hoa thủy tinh mềm mại ướŧ áŧ, xuyên thấu qua đóa hoa còn có thể nhìn thấy ngón tay.

Lucifiel cúi đầu nhìn, trên giường đều là hoa thủy tinh, hắn hệt như ngủ trên một cái giường hoa xinh đẹp.

Hoa thuần trắng không tỳ vết.

“…”

Ngô thần, sinh linh tử vong ở nhân gian, mới có thể bị bày hoa như vậy.

Đột nhiên nghĩ đến việc mình còn chưa tắm rửa, đã nằm ở trên giường mới, thân thể Lucifiel cứng đờ. Sau đó hắn tựa như không có việc gì đi xuống giường, lại nhìn thấy mình ngay cả giày cũng còn mang, càng vô cùng thê thảm, trên khăn trải giường tuyết trắng nhiều ra vài vết màu xám.

Sau khi hủy thi diệt tích cái giường, Lucifiel đi ra khỏi tẩm điện, thỉnh tội với thượng đế đang ở trên ngự tọa đùa chim.

“Ngô thần, ta làm dơ giường của ngài.” Giọng điệu của hắn suy sụp hơn rất nhiều.

“Không sao.” Dù sao ngô cũng không ngủ.

“Ta sẽ đi đặt một cái giường mới, không biết ngài còn cần thêm vật phẩm gì ở đại thánh đường?” Lucifiel tự nhận chưa bao giờ thiếu thủy tinh tệ, muốn cho thượng đế hưởng thụ được vật chất tốt nhất.

Cánh tay thượng đế nắm chim nhỏ khựng lại, nghĩ nghĩ, “Không thiếu gì.”

Lucifiel càng cảm thấy bất đắc dĩ.

Đại thánh đường đã đổi mới, vẫn cứ vắng vắng vẻ vẻ, thượng đế từ đầu đến cuối đều chưa từng suy xét về vật bên ngoài.

“Thần, cần giá sách không? Trên đó có thể bày đầy sách, tùy thời thay đổi.” Lucifiel điều chỉnh tâm tình, nhẹ nhàng đưa ra đề nghị, “Bên cạnh đại thánh trì còn có thể xây một cái suối phun, phun ra dòng nước vàng kim, hình thành cảnh sắc xinh đẹp, cũng có thể đặc biệt xây một cái tổ chim cho chim nhỏ, bày ở một vị trí nào đó…”

Lời hắn nói bất tri bất giác hấp dẫn lực chú ý của thượng đế.

Nhưng mà hắn đến chỗ liền dừng, khom lưng xuống, nhẹ nhàng vuốt ve chim nhỏ trong tay thượng đế, “Ngô thần, ta muốn đi về tắm rửa đã, mới có thể chuẩn bị mấy thứ đó cho ngài.”

Thượng đế tiện tay chỉ đại thánh trì ở một bên, “Ngươi có thể tắm rửa.” Y lại bổ sung, “Rất sạch sẽ, ngươi tự thiết kế, bên phía tẩm điện còn có một thánh trì để tắm.”

Lucifiel ho nhẹ một tiếng, “Cái đó… không tốt lắm…”

Thượng đế lạnh nhạt nói: “Nên nhìn ngô đã sớm nhìn rồi.”

Lucifiel hơi hơi mở miệng, có chút nghẹn họng nhìn trân trối, lời thần nói không phải ý mà hắn hiểu chứ!

Trên thực tế —— phải.

Mỗi một sí thiên sứ ra đời đều là trần trụi thuần khiết, ban đầu không có bất cứ suy nghĩ “xấu hổ” gì.

Ánh mắt đầu tiên bọn họ nhìn thấy thần, ngưỡng mộ thần.

Lucifiel là thiên sứ thứ nhất thượng đế sáng tạo, tự nhiên không ngoại lệ. Hắn vừa sinh ra liền xuất hiện trước mặt thượng đế, tóc vàng da trắng, cả người không có bất cứ quần áo gì, từ đầu tới đuôi đều bị thượng đế nhìn sạch trơn. Giống như lần trước trong tiệm đặt may, mặc kệ là chỗ nào trên thân thể Lucifiel, thượng đế nhắm mắt lại cũng có thể báo ra số liệu.

Dưới sự thúc giục của cảm xúc khó hiểu nào đó, Lucifiel đi tới bên cạnh đại thánh trì.

Mặt nước lân lân gợn sóng.

Phản chiếu nơi đáy mắt, cũng lấp lấp lóe lóe.

Hắn cởi bỏ quần áo của mình, quần áo phát ra tiếng sàn sạt, rút ra từ trên làn da bóng loáng. Trang sức trên mái tóc vàng cũng đều bỏ ở trên mặt đất, vật phẩm trang sức tinh xảo và quần áo đặt chỉnh tề.

Thượng đế ghé mắt, lại rất nhanh thu hồi tầm mắt, không nhìn Luci.

Y cũng không phải mặt hắc ám.

Không cần làm loại chuyện rình coi.

Lucifiel nhếch môi cười, chỉ cầm một khối bảo thạch, đi vào đại thánh trì.

Chim nhỏ bị thượng đế đặt ở trên tay vịn, hai tay thượng đế tựa như vô ý mà đặt trên bìa sách Sáng Thế, chặn phần lớn tầm mắt của sách Sáng Thế. Nội tâm sách Sáng Thế chảy cả máu, muốn tránh thoát sự khống chế của thượng đế, đáng tiếc không có bất cứ hiệu quả gì. Thượng đế không muốn nhìn thì thôi, mắc cái giống gì mà còn cấm nó nhìn hả!

Đại thánh trì sâu không thấy đáy, sau khi tiến vào tựa như ấm áp đến tận linh hồn.

Đây là quang minh và tín ngưỡng thuần khiết nhất.

Lucifiel tóc vàng giống như hòa hợp thành một thể với thánh trì, thân thể đắm chìm trong thánh trì, dơ bẩn tức khắc được vệ sinh sạch sẽ. Khi hắn mở mắt ra, phạm vi tầm mắt đều là biển vàng kim, đại thánh đường đã nhìn không thấy.

Thế giới rộng lớn mà thần bí, giống như mở ra cánh cửa vì hắn.

Tín ngưỡng vô biên vô hạn…

Lucifiel nắm bảo thạch, bảo thạch dưới lực tín ngưỡng bao vây, ánh sáng chói lòa.

Hắn vứt bỏ tạp niệm, tự hỏi tình cảm của mình đối với thần linh.

Là thích sao?

Là yêu sao?

Màu sắc bảo thạch thay đổi, có phải ý nghĩa là hắn không có tình cảm kiên định với thần hay không?

Đại thánh đường ở phía trên, thượng đế không chút nào cảm giác được mờ mịt của Lucifiel, “Không nên nhìn thì đừng nhìn.”

Sách Sáng Thế vô lực với lời y nói.

Mình chỉ là quyển sách, phòng nó còn không bằng phòng mặt hắc ám!

Mở trang sách ra, sách Sáng Thế viết: “Khi nào mặt hắc ám tỉnh lại? Ngài chuẩn bị kỹ càng chưa?” Chuyện này trực tiếp chọt đến chỗ đau trong lòng thượng đế, thượng đế sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt xuyên qua hư không giống như có thể nhìn thẳng tới mặt hắc ám ngủ say.

“Rất đơn giản, chặt đứt liên hệ giữa địa ngục và mặt hắc ám.”

Mặt hắc ám sau khi suy yếu lực lượng, không phải là đối thủ của y, cũng sẽ không phải đối thủ của Lucifiel.

Sách Sáng Thế kinh hãi.

Thật ác độc!

Phế đi tính phúc của mình không nói, còn không cho mặt hắc ám có được lực lượng áp đảo. Nó nhanh chóng viết: “Như vậy sẽ không ảnh hưởng địa ngục chứ, địa ngục ở thế giới này rất quan trọng, không thể tùy tiện hủy diệt.”

Thượng đế thản nhiên nói rằng: “Ngô biết.”

Nhường nhịn cho tới nay, chính là vì thế giới này.

Sau khi thương lượng với thần về mặt hắc ám xong, sách Sáng Thế bỡn cợt viết: “Thượng đế, ngài muốn tắm rửa không?”

Thượng đế nói rằng: “Trên người ngô không tồn tại thứ dơ bẩn.”

Sách Sáng Thế nhịn không được phỉ báng, mặt hắc ám chính là thứ dơ nhất trên người ngươi rồi đó!

Bất đắc dĩ, sách Sáng Thế lấy ra một đòn sát thủ: “Ngài chưa bao giờ sử dụng lực tín ngưỡng, dẫn đến đại thánh trì tích lũy rất nhiều nước tín ngưỡng, tương liên với toàn bộ không gian Thủy Tinh thiên, ngài xác định Lucifiel điện hạ tìm được đường trở về ư? Nếu đi nhầm nơi, rất có khả năng không cẩn thận liền đến tiểu thánh đường ở hạ giới.”

Sợ thượng đế tình nguyện hao phí thời gian chờ đợi, ở chỗ kết thúc nó còn nhộn nhạo mà viết ra một chữ: “Trơn bóng.”

Lucifiel không mặc quần áo xuất hiện ở tiểu thánh đường, tuyệt đối là một tin tức bự.

Thượng đế rơi vào do dự.

Y đưa ánh mắt nhìn về phía chim tiểu Lục ngủ gà ngủ gật, đầu ngón tay điểm lên đầu nó, tìm được biện pháp giải quyết, “Ngô lưu lại ấn ký trên người ngươi, ngươi đi dắt Luci trở về, càng nhanh càng tốt.”

Chim nhỏ không kịp “chϊếp” một tiếng phát ra nghi hoặc, đã bày ra một đường parabol, rơi vào trong nước.

Thượng đế bình tĩnh thu hồi tay ném đồ.

Sách Sáng Thế: “…”

Tâm ngoan thủ lạt! Lãnh huyết vô tình! Đó là chim mà thiên sứ của ngài tặng ngài đó!

Chờ đến khi ánh mắt thượng đế nguy hiểm nhìn về phía nó, nó lập tức chân chó viết: “Ngài anh minh cơ trí như thế đấy.”

Cứu mạng, tác hợp bọn họ thiệt mệt mỏi quá.

Trên đại thánh trì náo loạn, may mà Lucifiel an toàn trở về, không có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà thượng đế không muốn nhìn thấy. Tiểu Lục cũng mệt đến ngất ngư, nổi lềnh phềnh trên mặt nước, sinh ra cảm giác sợ hãi bản năng với đáy nước.

Thật sâu!

Cánh tay Lucifiel từ trong nước vươn ra, dòng nước vàng kim từ trên da thịt tuyết trắng chảy xuống.

Thánh khiết mà mê hoặc.

Khi năm ngón tay phải thon dài bắt lấy mép ao, bị một cái tay khác nắm chặt.

Thượng đế dùng một chút lực, vớt Lucifiel từ đáy nước ra, thiên sứ ướt đẫm rơi vào trong ngực y, lập tức khiến quần áo thần linh cũng ướt đẫm một nửa. Lucifiel không để ý tình huống của mình, phát hiện thượng đế bị hắn liên lụy, tránh ra một hai bước, lấy ra hai bộ quần áo mới từ trong không gian trữ vật, “Ngô thần, xin lỗi, ta thay một bộ quần áo khác cho ngài.”

Thượng đế chớp chớp đôi mắt vàng kim, “không cần” còn chưa nói ra, đã bị Lucifiel chủ động thay đổi quần áo.

Một thân quần áo sạch sạch sẽ sẽ khiến thượng đế thư thái hơn một ít.

Sau khi giúp thần thay xong, Lucifiel mới bắt đầu mặc y phục của mình, tóc dài ướt dính trên da thịt, rất không tiện. Đột nhiên hắn cảm thấy tóc dài sau cổ bị vén lên, ngẩng đầu nhìn, là thượng đế giúp.

Lucifiel thản nhiên mỉm cười, mặc tốt quần áo.

“Ngô thần, ngày nghỉ của ta còn có bốn ngày, ngài đi với ta đến nơi khác du ngoạn không?”

“Đi nơi nào?”

“Ngài nhất định là đã nhìn thiên đường lâu, không ngại đến nhân gian đi.”

“…” Không muốn đi.

Thượng đế không có đem ý kiến nói ra khỏi miệng, ánh mắt thoáng nhìn Lucifiel đem bảo thạch để vào trong ống tay áo, thực quý trọng mà giấu đi. Bị hành động của Luci làm xúc động, thượng đế bắt đầu suy xét việc mình cự tuyệt, rốt cuộc khiến thiên sứ đau lòng bao nhiêu.

Bốn ngày mà thôi, đến nhân gian cũng không có gì.

Thượng đế hồn nhiên không phát hiện lúc đối mặt Lucifiel, mình sửa chủ ý sửa đến thật là nhanh.

“Có thể.”

Lucifiel có chút ngoài ý muốn, cũng hết sức vui mừng, “Trực tiếp đi đi.”

Lúc các thiên sứ hoàn toàn không biết gì cả, hai vị ở tầng cao nhất đã rời khỏi thiên đường, nói hoa mỹ là nghỉ phép.

Hết chương 68