Sau khi Lucifiel đặt hàng xong, cùng Michael đi ra khỏi tiệm may.
Ánh mắt Michael u oán, hiển nhiên cảm thấy tiếc nuối vì không có giúp Lucifiel đo người. Tuy rằng lấy ánh mắt và kinh nghiệm của hắn ta, nhìn ra eo và mông không khó, nhưng mà chỗ bí ẩn nào đó, hắn ta vẫn hữu tâm vô lực.
Đi ra khỏi phố mua bán, Lucifiel đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn ta.
Michael nghiêm mặt, “Điện hạ, làm sao vậy?”
Lucifiel buồn cười nói rằng: “Thu hồi oán khí của ngươi lại cho ta, giống cái dạng gì chứ.”
Michael ủ rũ theo thủ trưởng trở lại khu vực tập trung nơi làm việc. Hiện tại đã qua giờ tan tầm, bên trong an an tĩnh tĩnh, đèn đường sáng ngời, trải một lớp màu ấm trên con đường thuần trắng.
Michael nhìn Lucifiel điện hạ phía trước, có một loại cảm giác nhìn thấy ánh sáng dẫn đường.
Điện hạ nhà mình xinh đẹp nhất!
Mấy mị ma gì đó được xưng là mê người nhất, ngay cả xách giày cho điện hạ cũng không xứng!
Ở trong lòng Michael lau lau nước miếng, viết sách nhiều năm như vậy, một lần hắn ta cũng không dám miêu tả Lucifiel điện hạ, chính là sợ bút lực của mình không đủ, không viết ra được cái loại lực uy hϊếp của ngôi sao sáng ấy. Hắn ta xem xét hai chân thon dài của điện hạ khi đi lại, dáng vẻ hoàn mỹ phối hợp với khí chất cao quý, quả thực khiến tất cả thiên sứ phải quỳ bái.
“Điện hạ, ngô thần thật hiểu viết về ngài.”
“…”
“Ngài nói xem bộ dạng thần thế nào?”
“Cấm ngôn.”
“Được rồi, cái gì ta cũng không hỏi, ngủ ngon, điện hạ.”
Sau khi để phó quan tự động trở về, Lucifiel đi vào cung điện của mình, chút tâm tình khác thường kia mới tràn ngập trong lòng.
Thượng đế đương nhiên hiểu biết hắn.
Hắn là thiên sứ thần sáng tạo, làm sao có thể không biết mỗi một phân mỗi một hào trên thân thể hắn.
Nghĩ đến ánh mắt của tất cả các thiên sứ khi mua đồ hôm nay, Lucifiel vô cùng may mắn vì kéo một Michael da mặt dày đi, cứ như vậy tầm mắt quỷ dị của mọi người liền tập trung trên người phó quan, trái lại sẽ không nghĩ là hắn muốn mua.
Ngày hôm sau, hắn nhận được hộp quà đóng gói tinh mỹ, đồ bên trong không cần nói cũng biết.
Hắn ôm vào tẩm điện, nhét vào trong tủ quần áo.
Lucifiel nghĩ tới một vấn đề khiến hắn nhíu mày —— quần áo có thể để trí thiên sứ giặt, nhưng mà qυầи ɭóŧ thì sao?
Nếu hắn là thiên sứ bình thường, qυầи ɭóŧ trực tiếp gom chung với những quần áo khác cầm đến nơi chuyên vệ sinh quần áo, có ma pháp chuyên môn khôi phục sự sạch sẽ của quần áo. Nhưng hắn là sí thiên sứ trưởng, lấy thanh danh của hắn ở thiên đường, nếu đưa loại quần áo tư mật này ra, hắn cam đoan không có một trí thiên sứ nào có thể an phận thủ thường không chạm vào.
Sau khi chạm vào rồi lại mặc, hắn không thể chịu đựng được.
Cuối cùng Lucifiel quyết định trường kỳ đặt may, xa xỉ thì xa xỉ một chút, ít nhất có thể giữ được sạch sẽ.
Không chỉ sí thiên sứ trưởng nghĩ tới loại phiền toái này, Michael cũng nghĩ tới, ngày thứ ba khi mệnh lệnh ban xuống, hắn ta vẻ mặt đau khổ nói rằng: “Điện hạ, đây là một khoản chi không nhỏ đâu.”
Mỗi ngày đều mua một cái mới, ném cái cũ.
Tuy rằng hắn ta không có sắc đẹp hấp dẫn như Lucifiel điện hạ, nhưng mà đều là sí thiên sứ, nhất định phải cẩn thận mấy thiên sứ cuồng nhiệt đó. Những thiên sứ đó hận không thể thu thập mỗi sợi lông chim, tách trà, bút, còn có các loại chữ kí tên mà bọn họ vứt đi.
Lucifiel nói ra chân tướng, “Là ngô thần mệnh lệnh, không phải ta.”
Biểu tình rối rắm của Michael liền biến thành nghiêm túc.
“Ta nhất định chấp hành thật tốt!”
Gần đây thần làm sao vậy, tất cả trọng điểm chú ý đều trên quần áo của thiên sứ?
Lucifiel không nói gì nữa, viết ra mệnh lệnh nhằm vào chín tầng thiên đường, hạ xuống cho tất cả thiên sứ trưởng.
Trong nháy mắt thiên đường đều nổ tung.
Cái gì, mỗi thiên sứ đều phải mặc qυầи ɭóŧ ư, bọn họ còn chưa có!
Cứu mạng nhanh đi mua!
Lucifiel cho thời hạn là bảy ngày, mà trước một ngày hắn đã nói với tất cả các tiệm may, bảo bọn họ nhanh chóng chế tạo ra một đám quần áo sử dụng lâm thời, cung cấp cho nhu cầu của thiên sứ.
Đáng tiếc cho dù là như vậy, thời gian vẫn rất vội vàng.
Chín tầng thiên đường có tổng cộng gần mười triệu thiên sứ, trí thiên sứ số lượng ít nhất cũng có hai triệu, số lượng khổng lồ như vậy cũng không phải thứ mà số tiệm may vốn đã rất thưa thớt có thể thừa nhận. Nhóm thiên sứ trưởng nhận được mệnh lệnh, cao từ trí thiên sứ trưởng Metatron, thấp đến đại thiên sứ trưởng Gabriel đều lộ ra biểu tình đau đầu, chỉ có sí thiên sứ trưởng và sí thiên sứ phó có thể không đếm xỉa đến chuyện này.
Dù sao thì Lucifiel cần quản chỉ có gia cấp sí thiên sứ, còn lại… hắn chỉ nhìn kết quả, không nhúng tay vào quá trình.
Michael một lần nữa thấy may mắn vì mình lăn lộn đến vị trí sí thiên sứ phó.
Không thì mỗi ngày tự hỏi làm thế nào làm ra được qυầи ɭóŧ, hắn ta cảm thấy mình sẽ cạn lời mà chết.
Nhìn Beelzebub sẽ biết.
Mỗi ngày hắn đều sắc mặt đỏ bừng, thống kê số lượng của các tiệm may.
Thiên sứ phái nữ của thiên đường đều không chút hoang mang chuẩn bị đầy đủ hết, cười nhìn các nam thiên sứ luống cuống tay chân. Thậm chí còn có nam thiên sứ không biết mặc qυầи ɭóŧ, bọn họ xấu hổ đỏ mặt, ăn nói khép nép đi hỏi nữ thiên sứ. Sau đó bọn họ nhận được đáp án —— mặc như quần bình thường, nhưng phải chú ý bao bọc chỗ tư mật.
Bảy ngày sau, mỗi một thiên sứ mặc qυầи ɭóŧ đều sắc mặt quái quái. Phần lớn bọn họ đều là lâm thời mua về, căn bản không có thời gian đo đạc đặt may, điều này làm cho bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy không phải chỗ nào đó bị chật, thì chính là chỗ nào đó cộm đến thịt.
Cuối cùng thiên đường cũng ngừng vụ rối loạn mấy ngày nay.
Nhóm thiên sứ trưởng mệt đến gục xuống.
Lucifiel căn cứ vào tình huống hoàn thành của mỗi tầng thiên đường, phát phần thưởng, xem như hoàn thành mệnh lệnh của thần.
Sau đó Lucifiel dẫn Michael đến đại thánh đường bẩm báo tình huống.
Sau khi thượng đế nghe xong, nói rằng: “Không tồi.”
Michael được khen đến mặt mày hớn hở.
Lucifiel nhìn thượng đế, muốn nói lại thôi, khiến thượng đế cảm thấy có chút kỳ quái.
“Luci, có vấn đề gì?”
“Ngô thần, ngài cần không?”
“…”
Đôi mắt vàng kim của thượng đế thẳng tắp nhìn Lucifiel, Lucifiel lộ ra nụ cười vô tội.
Michael thiếu chút nữa cười ra tiếng, cúi đầu làm đà điểu.
Điện hạ lợi hại!
Lại tính toán thông qua quy phạm lễ nghi này, khiến từ trên xuống dưới đều chấp hành!
Không chỉ Michael đáy lòng cười nở hoa, sách Sáng Thế cũng ở trên đầu gối thượng đế run run. Nó dám dùng số tiểu hoàng thư mình tồn trữ nhiều năm mà thề, thượng đế khẳng định không có mặc cái loại đồ vật không thoải mái đó bên dưới y bào! Phải biết thời kì hỗn độn không có quần áo và khái niệm xấu hổ, sau khi sáng thế vài năm, thượng đế dưới thánh quang đều là thân thể trần trụi!
Nếu không phải thượng đế thân cận Lucifiel, thường xuyên để Lucifiel tựa vào trên đầu gối y, chỉ sợ cũng sẽ không mặc quần áo đâu.
Đối mặt đề nghị của Lucifiel, thượng đế mặt không đổi sắc nói rằng: “Không cần.”
Lucifiel thất vọng.
Sách Sáng Thế nhanh chóng viết trên giấy: “Thượng đế, ngài không thể như vậy đâu!”
Thượng đế bình tĩnh xé nát tờ giấy đó.
Khi thượng đế cho rằng chuyện này dừng ở đây, Lucifiel cũng không nhắc lại. Qua một đoạn thời gian, y thức dậy vào ban ngày, phát hiện nửa người dưới cảm giác có chút quái quái, dùng tay đυ.ng vào, thế mà lại có thêm một cái qυầи ɭóŧ!
Y lập tức mở sách Sáng Thế ra.
Sách Sáng Thế ghi lại: “Mặt hắc ám bảo Lucifiel đưa cho y một cái.”
Thượng đế: “…”
Đáng sợ nhất chính là sách Sáng Thế lại bổ thêm cho y một đao.
“Màu đỏ.”
“Xoẹt —— ”
“A a a!” Sách Sáng Thế chịu độc thủ của chủ nhân.
Ngay cả thượng đế luôn mang tâm tình không buồn không vui, lúc này cũng nổ tung, có một loại xúc động muốn bùng nổ sát khí.
Pháp tắc tự do ở ngoài thế giới liếc mắt nhìn thần sáng thế một cái.
Dường như thần càng thêm “hoạt bát”.
Quả nhiên sau khi quang và ám thống nhất, thượng đế không còn là cái loại tính tình lạnh như băng đến cực điểm ấy nữa.
Trong đại thánh đường, thượng đế vội vàng đi vào hậu điện rất ít khi bước vào, thay cái thứ đồ mặc ở bên trong đi. Cái loại màu sắc và đồ vật mất mặt này, đời này y cũng không muốn nhìn thấy lại lần thứ hai!
Ban đêm, hắc thượng đế phát hiện tình huống nửa người dưới.
“Ngô cho ngươi mặt mũi, không có chọn màu đen, thế mà ngay cả màu đỏ ngươi cũng không tiếp nhận được.”
Sách Sáng Thế tiếp tục run rẩy.
Hắc thượng đế không có châm chọc thượng đế nữa, mà là lạnh nhạt nói rằng: “Y không cho ngô mặc, ngô để cho Lucifiel mặc.”
Sách Sáng Thế mơ hồ, cái quỷ gì?
Lucifiel ở tẩm điện muốn thay quần áo đi ngủ lại nhận được một mệnh lệnh, sắc mặt triệt để ửng đỏ. Hắn hoàn toàn không biết nên cự tuyệt như thế nào, mệnh lệnh này của thượng đế cũng không quá phận, cũng không cần hắn đi thị tẩm, nhưng mà… nhưng mà…
Mệnh lệnh của thượng đế là —— ngô muốn nhìn ngươi xinh đẹp, đừng mộc mạc như vậy.
Lucifiel chỉ có thể vứt hết mấy cái qυầи ɭóŧ thuần trắng đi, thay bằng màu rực rỡ, tinh xảo.
Sau khi mặc vào, Lucifiel cảm thấy mỗi ngày mình đều không ổn.
Rất mất mặt!
May mà chỉ cần có thời gian, chuyện không quen nữa cũng có thể biến thành thói quen, Lucifiel tận lực đi thích ứng. Nhưng mà một vấn đề nào đó vẫn xuất hiện, vải dệt quá mức sát người và tinh xảo ma sát ở nơi đó, Lucifiel vẫn có một chút phản ứng.
Ngay cả Michael cũng than thở: “Thật khó thích ứng.”
Lucifiel cúi đầu nhìn công vụ, không nhìn mấy cái chuyện hỗn loạn đó.
Thiên đường bởi vì các mệnh lệnh liên tiếp mà trở nên vô cùng náo nhiệt, để dời đi lực chú ý của các thiên sứ, trước tiên Lucifiel phúc đáp yêu cầu của Gabriel —— triệu tập và huấn luyện quân đoàn thiên sứ. Nhiệm vụ ”triệu tập” giao cho Gabriel giải quyết, “huấn luyện” do Michael tổ chức, phân công minh xác, hai sí thiên sứ đều thực vừa lòng.
Các thiên sứ tức khắc như bị tạt một chậu nước lạnh.
Trưởng học viện Neil rất quen thuộc với loại chuyện này, lén lút nói với Curtis: “Xem ra cách chiến tranh không xa.”
Curtis đẩy kính mắt, “Ngươi muốn đi kiếm quân công sao?”
Neil lắc đầu, “Ta đã đến chức trưởng học viện thiên sứ rồi, chức vụ đã tương đương với một sí thiên sứ, có lên nữa thì đã không có ý nghĩa, ngô thần không có khả năng đồng ý cho một trí thiên sứ thêm cánh trở thành sí thiên sứ.”
Curtis chậm rãi nói rằng: “Không thử, làm sao biết kết quả, thần là công bằng.”
Neil giật mình, “Công bằng à…”
Hắn nghĩ đến sí thiên sứ nhất phẩm mình hâm mộ, lại nghĩ đến vị sí thiên sứ trưởng tôn quý nhưng bận rộn kia.
“Đúng vậy, đều là công bằng.”
Có vị trí gì, gánh vác trách nhiệm đó, nếu hắn có thể tấn chức trở thành sí thiên sứ, phỏng chừng sẽ không có loại thời gian bình thường tản bộ uống trà nhàn nhã này.
Curtis thấy hắn nghĩ thông suốt, lại đắm chìm trong thế giới sách vở.
Neil thêm một tách trà cho hắn ta, ôn hòa cười.
“Cứ xem đi, lại ghi chép một kỷ lục chiến thắng cho thiên đường, đám ác ma đó…”
Đã định trước thất bại.
Thần đứng ở bên phía thiên đường, thiên đường vĩnh viễn không có khả năng thua.
Hết chương 41