Editor: Toujifuu
***
“Lăng Thiên, chúng ta cứ tiếp tục luyện như thế này không phải biện pháp a, người nhiều như vậy, quá không có hiệu suất, thế này thì luyện tới khi nào.”
Ta nhịn cả ngày, rốt cục nhịn không được nữa. Những người đó chịu những cao thủ trăm cấp kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tựa như bị điên một lòng một dạ luyện cấp muốn đi xông quan ải kia, hơn nữa càng là đẳng cấp cao càng điên cuồng. Người chơi hơn cấp chín mươi giống như chúng ta gϊếŧ đến mức mắt đều đỏ, hết thảy điểm luyện cấp thích hợp đều không có chỗ yên lặng, hoàn cảnh hiểm ác mức nào cũng có người hô lớn “Hết thảy vì kinh nghiệm!” xông vào.
Lăng Thiên bất đắc dĩ nhìn ta, hỏi:
“Vậy cậu nói xem làm sao giờ?”
Sờ sờ đầu, ta nhớ tới trước đây ở trong rừng rậm tinh linh vui sướиɠ biết bao, cả tòa rừng rậm chỉ có hai người chơi chúng ta, quái vật chỉ có gϊếŧ không xong, tuyệt không lo lắng không gϊếŧ được, nào như hiện tại.
“Nếu không chúng ta đổi địa phương khác đi.”
“Hiện tại đến nơi nào cũng đều như nhau thôi.”
Lăng Thiên lắc đầu.
“Người của yêu giới, hoặc là ma giới khẳng định sẽ không nhiều, người khẳng định ít hơn.”
“Thế nào có thể? Hai giới yêu ma mới mở, cho dù là người đi ngắm cảnh cũng không có khả năng ít được.”
“Chỉ cần người luyện cấp không nhiều là được. Người ngắm cảnh có nhiều thế nào, thế nhưng thực muốn nói đến luyện cấp, anh không cảm thấy đại đa số người đều sẽ lựa chọn địa phương bản thân quen thuộc sao? Đặc biệt là thời điểm hiện tại đều muốn xông cấp, quái quen thuộc khi gϊếŧ luôn luôn dùng ít sức hơn cũng chắc chắn hơn, vì vậy tôi nghĩ người chân chính tới đó gϊếŧ quái trái lại ít hơn.”
“Nói cũng có đạo lý. Đi, vậy chúng ta đi thôi. Nếu đã muốn đi, không bằng chúng ta đi ma giới đi, chưa từng đi qua, vừa vặn một bên luyện cấp một bên ngắm phong cảnh.”
“Được a.”
Nói đi là đi, chúng ta lập tức tới một chỗ khác thuộc địa đồ Đông đại lục. Cửa vào của yêu giới thiết lập tại Đông Long Thành thuộc phương đông. Vọng Tiên Môn của nhân tộc thiết lập tại Đăng Vân Sơn trong Thập Vạn Đại Sơn thuộc góc tây nam, cửa vào của ma giới lại ở trung tâm hoang mạc Lưỡi Mác thuộc phương bắc, tạo thành thế tam giác chân vạc.
Ngoại trừ yêu giới. Vô luận là đến Đăng Vân Sơn hay là đến hoang mạc Lưỡi Mác đều cần thông qua địa bàn quái vật. Đăng Vân Sơn thì dễ nói, quái xung quanh thông thường là trên dưới cấp bốn mươi. Thông qua tuyệt không trắc trở. Thế nhưng thông đạo đi đến ma giới lại chẳng thái bình, hoang mạc Lưỡi Mác nguyên bản chính là nơi hung hiểm nổi danh, sau khi thông đạo ma giới xuất hiện, quái nơi đó càng tựa như ăn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ thực lực tăng vọt một khúc. Giải thích hoa mỹ của nhà phát hành là: Chịu ma khí tập kích, nhưng trên thực tế trong lòng mọi người đều rõ ràng. Đây là cố tình khống chế “ma khẩu” lẩn vào ma giới tăng trưởng quá mức
(ng` ta có câu ‘nhân khẩu’, ở đây là ma nên thành ‘ma khẩu’ XD~). Về phần vì sao phải làm như vậy, ha ha a, đây không phải vấn đề tiểu nhân vật như chúng ta suy nghĩ.
Ta cùng Lăng Thiên đứng ở giáp giới hoang mạc Lưỡi Mác, trên đầu là mặt trời chói chang, trước mắt là sa mạc xám vàng vô biên.
“Lăng Thiên, anh thấy nơi đây có giống phong cảnh của cổ thành sa mạc mà chúng ta đã đi qua không?”
“Chỉ cần là sa mạc hẳn đều không khác bao nhiêu.”
“Không giống a, nơi đây sa mạc là chủ, nơi đó cồn cát là chủ. Bất quá tôi cảm thấy loại khí thế bao la này ngược lại không khác bao nhiêu.”
“Được rồi, đừng cảm thán nữa. Cậu không phải vội vã luyện cấp sao? Thế nào hiện tại lại không vội nữa?”
Rất tốt, Lăng Thiên đại hiệp lại một lần nữa chứng minh anh ta xác thực không thích hợp làm những chuyện như ngóng cảnh than thở đối nguyệt cảm hoài.
“Đi thôi đi thôi, sớm một chút đến ma giới.”
Lăng đại hiệp một “báo” chạy đi hướng về trung tâm hoang mạc
(thường sẽ dùng từ ‘một người’, nhưng do Thiên ca đang cưỡi Ám Ảnh nên thành ‘một báo’ XD). Tiểu Hắc tự động tự phát theo ở phía sau.
Đường trên gò sa mạc khó đi, may mà Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh đều không phải là tọa kỵ bình thường, mới có thể mang theo chúng ta chạy như bay. Một đường đi tới chúng ta cũng không đa sự. Phàm gặp phải quái vật chặn đường, chúng ta có thể tránh liền tránh, tránh không khỏi liền tốc chiến tốc thắng không dây dưa. Ven đường nhìn thấy rất nhiều người ở nơi đây gϊếŧ quái, đại đa số đều là hợp tác tổ đội, phối hợp với nhau khăng khít, nhìn ra được là có chút thực lực. Cũng có cá biệt đơn luyện, đều là cao thủ xuất thủ bất phàm. Ngẫm lại cũng đúng, địa giới này hiện tại cũng không yên ổn, công phu không tốt không có khả năng đứng được ở chỗ này.
Chạy một đoạn thời gian, một tòa tháp đá màu đen cao vót xuất hiện trong đường nhìn xa xa.
“Nơi đó chính là cửa vào ma giới, quả nhiên khí thế bất phàm.”
Tháp đá đen cửa vào ma giới không chỉ toàn thân màu mực, ngay cả ánh sáng xung quanh nó cũng tựa hồ bị hút đi, có vẻ u ám hơn rất nhiều so với nơi khác, khiến cho trong hoang mạc mặt trời nhô cao chói chang này không duyên cớ hiện ra một vùng lạnh lẽo. Cùng nó so sánh, sự biến hoá thất thường của cửa vào yêu giới tại Đông Long Thành lại thiếu phần khí phách, sự hoa mỹ mờ ảo của Vọng Tiên Môn nơi Đăng Vân Sơn, lại thiếu chút dày nặng. Khó trách người ta có thể lấy lực một giới chống lại sự liên thủ của hai giới nhân, yêu nhiều năm như vậy mà không rơi vào hạ phong, chỉ một cánh cửa vào đã không đơn giản.
“Cẩn thận!”
Ta đang tán thưởng dưới đáy lòng, thình lình nghe thấy tiếng gió chợt đến phía sau, Lăng Thiên cũng nói cảnh báo, làm sao còn có thể không có phản ứng, nhào thẳng về phía trước, ngã lên trên lưng Tiểu Hắc. Tiểu Hắc cơ linh nằm xuống đất, vừa vặn né qua thanh phi đao bay tới. Ta xoay người xuống Tiểu Hắc, đồng thời cầm cung nơi tay thình lình xoay người lại, Lăng Thiên đang chiến đấu với một đại hán áo vàng kim.
Đại hán này là một kiếm sĩ, khẳng định sẽ không phải là chủ nhân của phi đao. Dư quang khóe mắt đảo qua, quả nhiên thấy được một thích khách áo bạc khác trên cồn cát cách không xa. Đó là một người chơi nữ, vóc người đầy đặn thon thả, trong tay cầm ngược hai thanh chủy thủ dài, lạnh lùng nhìn ta. Thú vị, một người quấn lấy Lăng Thiên, một người khác lại tới đối phó ta. Những người này thực thấy ta dễ khi dễ hay sao?
Thân thủ nữ áo bạc không tồi, rất không tồi, so với Nam Cực trước đây cũng không kém mấy. Nếu như là ta trước khi đi yêu giới gặp phải cô ta nói không chừng thực sự sẽ luống cuống tay chân. Bất quá, ta hiện tại theo sự tăng trưởng của đẳng cấp, thực lực đề cao cũng không phải một điểm nửa điểm, đặc biệt là sau khi có được xưng hào “Phong Hành Giả”, người chơi có thể cùng ta so tốc độ ít như lông phượng sừng lân. Mà một thích khách trong khi chính diện đối địch nếu như đã không có ưu thế tốc độ, trên cơ bản cũng không còn gì xem.
Nữ thích khách áo bạc bị ta lấy thủ pháp bắn tỉa tàn bạo chắn ở ngoài trăm bước có thừa. Vô luận cô ta đổi vị trí nhanh bao nhiêu, chung quy cũng nhanh không qua tiễn của ta. Biểu tình của thích khách rõ ràng mang theo không cam lòng, cô ta căm hận mắng to: “Đừng tưởng rằng ngươi rất lợi hại, nếu như không phải tại cái nơi một chỗ ẩn núp cũng không có này, ta khẳng định một đao đâm chết ngươi.”
(-_-||||)
Ta vô tội nghĩ, ta không có cảm thấy bản thân rất lợi hại a, bất quá giỏi hơn một chút so với nữ nhân nóng nảy này mà thôi. Hơn nữa nếu thật đổi địa phương khác cô ta có thể đối phó được ta sao? Không nhất định nga.
(-_-||||)
“Tôi thừa nhận so với tôi lợi hại hơn có rất nhiều, bất quá khẳng định sẽ không phải là cô. Vị tiểu thư này, nếu như đối tượng cô ám sát ngay cả đuổi cô cũng đuổi không kịp, cô thế nào có thể gϊếŧ được nha?”
“Đừng nói khoác, ngoại trừ Vô Ảnh, tốc độ của ta còn chưa từng bại bởi ai.”
“Nga, cô đã từng so qua với Vô Ảnh?”
Ta lại không cảm thấy Vô Ảnh sẽ có hứng thú so chiêu với nữ hỏa bạo như thế nha. Liếc mắt một cái, đại hán bên kia rõ ràng không phải đối thủ của Lăng Thiên, thế nhưng còn chưa chịu thua, chỉ là một mặt quấn chết lấy không cho Lăng Thiên thoát thân. Nữ nhân bên này lại bắt đầu rục rịch, sấc, còn chưa có chết tâm a?
“Như vậy đi, tôi không dùng tiễn, chỉ cần cô đuổi theo được tôi, tôi để cho cô gϊếŧ.”
Ta không kiên nhẫn nữa, chuẩn bị thuần thục giải quyết hai tên không hiểu đâu ra này. Nói xong, ta thu lại Thanh Lê Nhã Vận, hai tay trống trơn đứng, lãnh nhãn nhìn nữ thích khách. Nữ nhân kia tức giận đến cắn răng, dưới chân đạp một cái xông hướng ta.
Tốc độ của cô ta đích xác không chậm, bất quá so với Nam Cực vẫn kém một đường, đương nhiên so với Vô Ảnh lại càng không bằng. Cô tiến ta lui, chúng ta ở trên sa mạc không có nửa điểm che chắn ngươi truy ta đuổi, ta thực sự một tiễn cũng không phóng, thế nhưng nơi đây gió lớn, thổi đến mức không bến không bờ, ta mượn sức gió chạy càng thêm nhẹ nhàng thoải mái, cô ta liền đuổi không kịp.
“Như thế nào? Tôi đều đã nói với cô cô đuổi không kịp tôi rồi. Vẫn là nắm chắc thời gian đi luyện cấp đi, cô không cảm thấy cứ đuổi theo một người cô gϊếŧ không được như vậy, thực sự lãng phí thời gian sao?”
Nữ thích khách một bên thở phì phò một bên trừng ta, nơi kia Lăng Thiên cũng đã giải quyết xong đại hán đi đến chỗ chúng ta. Cô ta tự biết không có cơ hội nữa, thấp giọng mắng một câu, nói:
“Được, ngày hôm nay Hồ Điệp ta coi như thua. Bất quá Du Nhiên ngươi cũng đừng đắc ý, ta vẫn sẽ tìm đến ngươi, một ngày nào đó ta sẽ đem cái tên gọi là Huyễn Linh Cung ngươi gϊếŧ thành ánh sáng.”
Bỏ lại những lời này, cô ta thập phần dứt khoát chọn về thành. Đồng bạn của cô ta, đại hán bị Lăng Thiên chém ngã trên mặt đất cũng cùng theo cô ta rời khỏi. Chúng ta vô nguyên vô cớ đánh một hồi với người ta, còn không biết vì sao.
“Tiểu Du, cậu chừng nào thì trêu phải nữ nhân kia?”
“Tôi căn bản không quen biết cô ta, trời biết từ nơi nào chạy đến. Đừng nói nhảm nữa, đi thôi.”
Tâm tình ta khó chịu, gọi Tiểu Hắc tới chạy thẳng tắp hướng về tòa tháp đá đen.