Vệ Sĩ

Chương 52: Gói sốt vị dấm chua

Hai người đang lái xe chạy với tốc độ cao, Lâm Tuấn nhìn vào gương chiếu hậu, đột nhiên cảnh giác: “Có người theo chúng ta.”

Sở Tuần nhíu mày: “Ai?”

Lâm Tuấn đáp: “Không phải Tiểu Hoắc, biển số xe không biết.”

Sở Tuần không quá để ý, mặt không chút thay đổi: “Cắt đuôi nó.”

Lâm Tuấn nhấn ga tăng tốc, chiếc xe phía sau cách đó không xa cũng tăng tốc.

Lâm Tuấn đổi làn đường, phóng trên một làn khác, chiếc xe phía sau cũng theo sát.

Sở Tuần không quay đầu lại, nương theo ánh sáng hôn ám của gương chiếu hậu cố nhìn, thoáng giật mình: “Người này ai a!”

Truy đuổi bọn họ chính là chiếc xe thể thao đẹp lóa mắt, tính năng tốt, tốc độ xe cực nhanh, người đang lái xe như bão táp rõ ràng là Thang thiếu gia.

Sở Tuần trong lòng lộp bộp một chút: Thang Gia Hạo sao lại ở đây? Sao lại bị tên này theo dõi chứ?

Sở đại tá lần này hành động tuyệt mật, nguyên bản không có người ngoài biết, nhưng nếu có người cố ý theo sát cậu, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người cậu, tổng sẽ có biện pháp theo dõi được hành trình của cậu. Huống chi Sở Tuần mỗi lần xuất nhập cảnh đều dùng thân phận thật, hộ chiếu của bản thân, từ công ty hàng không cũng có thể tra được hành tung của cậu.

Thang Gia Hạo là một người bướng bỉnh lại si tình, hơn nữa tính cách nóng nảy lại cố chấp. Thiếu gia xuất thân phú gia, từ nhỏ hận không thể ở trong nhà kính ngâm mình trong bồn sữa lớn, ngậm thìa vàng lớn lên, cậu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cậu nào thiếu thốn cái gì? Thiếu gia muốn cái gì mà không có được?

Không chiếm được ta dùng tiền mua, mua không được, ta dùng chân tình đổi.

Thang Gia Hạo đối với Sở công tử là tiền tiêu đúng chỗ, một tấm chân tình không hề che lấp bày ra trước mặt đối phương, kết quả là phát hiện mình bị người ta đùa giỡn! Vì cậu ở Đại Lục không làm việc đàng hoàng, đại đổng Thịnh Cơ, cũng chính là cha ruột của Thang thiếu gia, đem mấy phần sản nghiệp trọng yếu phân biệt chuyển cho con trai trưởng và con gái lớn, Thang Gia Hạo kế thừa cổ phiếu ít nhất, bị đẩy ra sát rìa hội đồng quản trị. Sản nghiệp thất thoát, người yêu cũng không có, một cọng lông đuôi cũng không nhổ được, anh Tuần của cậu không phải là trong nhà giới thiệu bạn gái, căn bản không có vị hôn thê nào, anh Tuần của cậu ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm chơi bời đến vui vẻ, lăn lộn cùng đàn ông không đứng đắn!

Anh chơi, tôi cho anh chơi đủ, bổn thiếu gia hôm nay bắt gian các người……

Lấy tâm tư đơn thuần cùng lối suy nghĩ hạn chế của Thang thiếu gia, cậu không nhìn thấu Sở Tuần, cũng không nhìn ra được người bạn kêu Jim kia có tâm tư gì. Jim ngầm giựt giây, nói ra nói vào nhóm lên ngọn lửa trong cậu, rốt cuộc có tâm tư gì, cùng Sở công tử lại có ân oán gì…… Thang Gia Hạo khi đó quả thật chẳng hay biết gì cả. Cậu một đường theo dõi Sở Tuần cùng Lâm Tuấn, mắt nhìn hai người kia vô cùng thân thiết ngồi xe dạo thành đêm, rõ ràng là một đôi tình lữ dị quốc thâu hoan. Cậu biết Tiểu Lâm, lái xe của Sở công tử, không phải là người đàn ông trong ảnh chụp ở nhà tắm, xem ra bên cạnh Sở Tuần còn không chỉ một người Bàng gia.

Thang thiếu gia vừa lái xe vừa cuồng gọi Sở Tuần.

Di động Sở Tuần đô đô phiền toái vang lên. Cậu trấn định phân phó lái xe: “Cắt đuôi cậu ta, đừng để Tiểu Thang gây rối.”

Cách xe Thang thiếu gia cùng hai chiếc xe khác, Sở Tuần từ kính chiếu hậu trông thấy một chiếc xe jeep tối màu ở xa.

Sở Tuần qua ống nghe điện thoại phân phó: “Hàng ăn vào ‘tiêu hóa’ kỹ, đừng dẫn người chú ý, tìm cơ hội trốn chạy.”

Hoắc Truyền Võ “Ừ” một tiếng.

Lâm Tuấn vững vàng lái xe, dưới tình huống cơ hồ không có góc quẹo, đột nhiên quay ngang xe. Săm lốp ở trên mặt đường ma xát “Kétttttt”, di chuyển nghiêng về một bên, trượt qua đường phụ, vòng xe vượt đèn đỏ, nhanh như chớp sẽ không thấy bóng!

Tiểu Lâm đi chuyến này, làm vệ sĩ cho người ta, vào thời khắc quan trọng một phải có thể đánh, hai phải biết chạy. Lái xe là cách trốn chạy thành thạo nhất trong các kỹ năng thường dùng, bởi vậy Lâm Tuấn lái xe vô cùng tốt, nên ổn liền ổn, nên nhanh liền nhanh, kỹ thuật vững vàng lại thực dụng.

Lâm Tuấn là đặc công, nhưng Thang thiếu gia không phải. Bình thường đều là lái xe tư gia đưa đón, Thang tiểu thiếu gia làm sao biết chiêu này, nhất thời choáng váng.

Đèn xe trước mắt Thang Gia Hạo nhoáng lên một cái, chiếc xe của hai người đằng trước quỷ mị phiêu khỏi tầm nhìn. Cậu muốn đổi hướng đuổi cũng không còn kịp, bị chiếc xe bên cạnh ép lại, hai chiếc xe đương trường va chạm, phát ra một chuỗi ma sát “Kéttttttt” kinh tâm động phách, sợ tới mức cậu phát ra tiếng thét chói tai!

Hoắc Truyền Võ lái xe jeep từ phía sau xẹt qua, chạy tới một ngã ba hội họp với đồng nghiệp.

Truyền Võ lướt nhanh qua xe Thang thiếu gia, theo bản năng nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn tên không hay ho kia, tầm mắt đằng sau kính râm lớn che gần hết khuôn mặt không hề có sắc thái tình cảm. Anh nhận ra Thang thiếu rất có đặc điểm của một tiểu bạch kiểm non mềm này, chính là tiểu tử bên đường Trường An ôm Sở Tuần gặm một mặt đầy nước miếng.

Chỉ liếc mắt một cái, Thang Gia Hạo trùng hợp ngẩng đầu, cùng Hoắc Truyền Võ vừa vặn đối nhau, kinh ngạc. Cậu có cảm giác cậu cũng nhận ra gương mặt đeo kính râm lạnh lùng không giống người thường này, người nọ là người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đặt trên người Sở Tuần trong ảnh chụp ở nhà tắm!

Bốn người, một người cũng không thiếu, tất cả đều chạm mặt ở đây.

Màn đêm buông xuống, hai chiếc xe ở một thành nhỏ dọc bờ biển miền Bắc California hội họp.

Lâm Tuấn cùng Sở Tuần đem xe quang minh chính đại đỗ vào bãi đỗ xe của khách sạn.

Xe của Hoắc Truyền Võ đậu ở chỗ bí mật trên sườn núi phía sau khách sạn.

Lâm Tuấn quẹt thẻ ở quầy lễ tân, thuê phòng, Sở công tử hai tay đút túi, ở đại sảnh thoải mái huýt sáo, làm như không có việc gì qua ống nghe điện thoại nói nhỏ với người nào đó, cho biết số phòng.

Cùng lúc đó, Truyền Võ đeo súng trên vai, đi vào thông đạo phòng cháy trong khách sạn, lặng lẽ lách mình tiến vào phòng. Anh không thể bại lộ thân phận dưới ánh mặt trời, phải đem bản thân ẩn trong bóng của Sở Tuần……

Sở Tuần ở trong toilet rửa mặt rửa tay, nhìn gương sửa sang lại kiểu tóc kiểu cọ của cậu. Rèm trong phòng khép kín, hai vệ sĩ của cậu lặng yên nhanh chóng sờ soạng tìm tòi ở bốn vách tường, góc tường, xác nhận trong phòng không bị động tay động chân.

Đồng chí Tiểu Hoắc giao hàng đã ăn cho Sở Tuần nghiệm xem. Sở Tuần lấy ngón tay thật cẩn thận vuốt ve cuộn phim mini trong gói sốt, lắc đầu thở dài: “Người này, lợi hại, thông minh, ông ấy sao mà nghĩ đến đem hàng giấu ở đây nhỉ, tôi thật nghĩ không ra!”

John White mạo hiểm phiêu lưu nhất định phải đưa tình báo này, thuyết minh nội dung trong đó cực kỳ quan trọng. Trận rung chuyển hơn mười năm trước, chấn động cùng lực ảnh hưởng lên tiền đồ phát triển của một quốc gia không nói cũng hiểu. Phong trào nhiệt huyết của lý tưởng chủ nghĩa đơn thuần cùng cuộc tranh đoạt quyền lực những người lãnh đạo thượng tầng đan xen phức tạp, lại bị thế lực bên ngoài kích động châm ngòi, cuối cùng gây thành quốc thù gia hận, trả giá bằng máu tươi của trăm ngàn sinh mệnh vô tội…… Khói đạn huyết sắc chôn ở chỗ sâu trong lòng người, không dễ quên đi như vậy, Sở Tuần cũng không quên. Cậu cũng muốn biết những tình tiết thật sự liên quan đến năm đó, tình báo nhất định phải nhanh chóng ổn thỏa đưa về nước.

Sở Tuần phân tích ngắn gọn rành mạch: “Thang Gia Hạo hẳn là không biết hành động của chúng ta, trùng hợp đuổi theo. Cậu ta là một biến số ngẫu nhiên, đừng để ý đến cậu ta, hết sức cắt đuôi.”

“Ngày mai giữ nguyên kế hoạch, hai chiếc xe, gặp nhau ở Quốc lộ 1 Los Angeles, lên máy bay.”

Lâm Tuấn mua thức ăn nhanh đơn giản kiểu Trung Quốc, cơm hộp, ba người vây quanh bàn trà phòng khách ăn cơm.

Sở Tuần ngồi xếp bằng trên sô pha. Lâm Tuấn cố ý ngồi ở một góc cách xa sô pha hai thước. Hoắc Truyền Võ trầm mặc không lên tiếng khẽ liếc mắt, cũng không ngồi ghế. Anh cởϊ áσ khoác, lộ ra áo ba lỗ màu xanh thẫm bó sát người, ngồi trên thảm, vùi đầu và cơm, kiểu ngồi và ăn cực có phong phạm người lính.

Hoắc gia đã đói bụng, quản gì người khác.

Ba người ở cùng một phòng, bầu không khí quạnh quẽ, ai cũng không nguyện đánh vỡ trầm mặc, có chút gượng gạo trong tình cảnh quen thuộc lẫn nhau còn cứng rắn phải coi trọng “Giải quyết việc chung”. Sở Tuần cho rằng, chuyện này một phần nhỏ là nhờ vào nhân viên của chú Hạ an bài, đại bộ phận cũng là bởi vì nhiệm vụ trọng yếu gian khổ, bất đắc dĩ lâm vào.

Nhiệm vụ gặp “Đại dứa” thu hoạch tình báo, trong vòng mười mấy năm, suốt từ lúc nằm vùng ở Bộ Tổng tham mưu Hoa Kỳ đến khi phụ trách cục trưởng cục tình báo đại khu Bắc Mĩ, liên lạc một chiều, tự mình liên hệ. Hai năm nay, liên lạc viên về nước giải nhiệm, đại khu Bắc Mĩ thay cục trưởng mới. Hạ Thành làm việc cẩn thận, ngay cả cục trưởng tân nhậm hắn cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm, không dám phó thác John White cho người ngoài. Hạ bộ trưởng chỉ tin cậy thân tín chính thống số lượng không nhiều lắm trong cao tầng Tổng tham, Sở Tuần là một trong số đó.

Hạ Thành bố trí cho Sở Tuần hai chiến tướng, một người ở ngoài sáng, đi theo bên cạnh, một người ở trong tối, bảo vệ phối hợp tác chiến, làm được vạn vô nhất thất.

Sở dĩ tình thế cấp bách lâm thời lựa chọn đồng chí Tiểu Hoắc, cũng là bởi vì bản lãnh của Hoắc Truyền Võ vượt qua thử thách, người đáng tin; quan trọng nhất là, Hoắc Truyền Võ biết tường tận về Sở Tuần, là người trong cuộc, anh đã bước một chân lên chiến thuyền trong mặt trận bí mật này, bụng làm dạ chịu. Không dùng Tiểu Hoắc, còn có thể dùng ai?

Sở Tuần không thích đồ ăn Trung Quốc kiểu Mỹ đầy mỡ lại toàn bột ngọt, ăn mấy miếng liền ngưng. Cậu ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, trông như ngồi thiền, trong đầu cân nhắc hành trình kế hoạch ngày mai, khóe miệng ngậm một cây tăm.

Lâm Tuấn và cơm, thấy bộ dáng ăn không no của Sở Tuần, áy náy nói: “Vốn nghĩ làm cho cậu một bữa tiệc hải sản lớn, nhưng hải sản đều cho méo ăn hết rồi, ủy khuất dạ dày nhỏ của cậu?”

Sở Tuần dùng đầu lưỡi gảy cây tăm, không để ý: “Đi ra ngoài không tiện, bữa tiệc lớn miễn đi, về nước lại ăn.”

Lâm Tuấn xúc động: “Kia không giống, ở bên ngoài cùng ở nhà ý nghĩa bất đồng.”

Ánh mắt Lâm Tuấn thâm thúy, phiền muộn. Hắn lén giấu giấy tờ chẩn đoán bệnh ung thư của bệnh viện, tận sức che giấu thượng cấp, cũng gạt Sở Tuần. Hắn biết mà không báo, là nghiêm trọng trái với kỷ luật, theo lý thuyết ngay cả cơ hội đi làm nhiệm vụ ngay lúc này cũng không có. Độ tuổi của hắn, tình trạng sức khỏe, sắp đến lúc về hưu, lần này thực có thể là lần cuối cùng hắn làm bạn với Sở Tuần ở dị quốc tha hương, chấp hành nhiệm vụ tràn ngập gập ghềnh gian nguy. Lần này đối với hắn có ý nghĩa rất lớn, cho dù Sở Tuần vĩnh viễn không hiểu, không rõ, không tiếp thu……

Lâm Tuấn lấy ra mấy trái trứng gà mua ở tiệm ăn, dùng lò vi ba làm một chén canh trứng cho Sở Tuần.

Lâm Tuấn ôn nhu cười nói: “Miệng cậu thật khó hầu hạ, món này có ăn được không?”

Sở Tuần gật đầu: “Ai u, món này so với cơm hộp ăn ngon hơn!”

Hoắc Truyền Võ từ cà mèn nâng mắt lên, dùng sức nhấm nuốt, khóe miệng mím chặt. Nấu cơm anh quả thật không bằng anh Lâm, không có bản lĩnh kia. Hàng năm ẩn núp thâm sơn rừng già, ăn bánh bích quy nén, uống nước suối ở khe núi, đói quá thì đào côn trùng trong hốc cây, xâu vào khoan sắt, đốt lửa nướng, cũng là món mỹ vị. Hoắc gia tay ngốc, miệng cũng ngốc, tuyệt không đưa đẩy, cũng sẽ không làm canh trứng thơm ngào ngạt cho Tiểu Tuần.

Bằng không lần tới gia làm cho cậu “Mười tám xâu đồ nướng ngon lành”?

Sở Tuần có canh trứng ăn, đẩy hộp cơm trên bàn trà mình mới ăn hai miếng đi, không nghĩ ngợi, thuận miệng nói với Truyền Võ: “Không thể ăn, tôi không ăn, cậu giúp tôi ăn đi.”

Hoắc Truyền Võ cũng không nghĩ nhiều, yên lặng nhận hộp cơm của Sở Tuần, cũng không ghét bỏ nước miếng, từng miếng từng miếng ăn sạch, một người ăn hai phần.

Lâm Tuấn: “……”

Sở Tuần: “……”

Ở đại viện, trên bàn cơm Hoắc gia, Sở Tiểu Nhị gạt đồ ăn, ở trong bát chọn lựa, nhỏ giọng than thở: “Rau cần…… Không ăn, cậu giúp tôi ăn đi.”

Đưa cho Nhị Võ.

“Khổ qua…… Tôi không ăn cái này, đừng để mẹ cậu thấy, cậu mau giúp tôi ăn đi.”

Đưa cho Nhị Võ.

“Á, rau thơm?! Nôn ra tôi muốn nôn ra…… Cậu mau ăn hết cho tôi đi!!!”

Mười mấy năm không gặp vẫn sửa không được tật xấu này, cái này kêu là “Hai đứa nhỏ vô tư”.

Ánh mắt Lâm Tuấn ngượng ngùng, không vạch trần. Sở Hoắc hai người thậm chí không cần phải nói gì, không khí đối lưu giữa hai người đều ẩn ẩn bắn ra tia lửa, một phòng ba người, hắn là người dư thừa.

Trong phòng chỉ có Hoắc nhị gia là phản ứng trì độn nhất, hoàn toàn không phát giác hành vi rất bình thường của Sở Tuần đã bại lộ thân mật giữa hai người mà người ngoài vĩnh viễn không chen vào được.

Ăn cơm xong, ba người đàn ông đứng giữa phòng nhìn nhau, chần chờ vài giây.

Sở Tuần mặt không đổi sắc, phong phạm lãnh đạo, quay sang: “Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, nghỉ ngơi, sáng mai tiếp tục trốn chạy.”

Lâm Tuấn liếc mắt nhìn Hoắc Truyền Võ một cái, cũng không có ý lảng tránh lùi bước, chỉ tay vào sô pha, ánh mắt trong suốt thẳng thắn: “Tôi bình thường ngủ sô pha.”

Hoắc Truyền Võ căng khóe miệng, lông mi buông xuống, mang theo súng trường, yên lặng xoay người.

Sở Tuần là tổ trưởng tổ hành động, là tình báo viên cấp bậc cao nhất trong phòng này, thời khắc mấu chốt cũng không lề mề, mọi người nên ngủ đâu thì ngủ đó, ngủ dậy sáng mai lên máy bay tìm về vòng tay ấm áp của Tổ quốc, chúng ta không thuộc về nơi này. Căn cứ theo nhiệm vụ quy định, đồng chí Tiểu Lâm bảo vệ bên cạnh, đồng chí Tiểu Hoắc từ xa phối hợp tác chiến, trọng trách trên vai, trường hợp này cậu thực không được phép có tâm tư nói chuyện yêu đương quấn quít dây dưa.

Cậu chính là khi cùng người nào đó gặp thoáng qua, đưa tay nhéo thắt lưng Truyền Võ, trong mắt nói: Ngoan, chấp hành nhiệm vụ.

Hoắc Truyền Võ bị cậu nhéo thắt lưng liền run lên, ngón tay Tiểu Tuần đúng là vẫn còn ấm nóng.

Đi ra bên ngoài, anh sờ túi, từ trong túi lấy ra một cây kẹo que không biết khi nào Sở Tuần đã nhét vào, giấy gói kẹo vẽ một khuôn mặt tươi cười sinh động……

Buồng trong phòng khách một mảnh hắc ám, rèm cửa ngay cả một khe hở cũng không lộ ra, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi xuyên qua bức màn, chiếu rọi tâm tình.

Hoắc Truyền Võ nằm ngang trên sô pha ở gian ngoài, đôi giày quân đội gác lên tay vịn, đầu vai trần dưới ánh trăng sáng bóng xinh đẹp. Anh chậm rãi chà lau súng trường, đáy mắt, trong lòng, dao động qua lại thế nhưng đều là Sở Tuần, căn bản không thể nhắm mắt.

Miệng anh ngậm kẹo que, thưởng thức vị ngọt hợp với thị hiếu của trẻ em.

Có một số việc thực kỳ diệu, hơn mười năm, khi không gặp người này, chuyện cũ như căn bệnh nặng tích tụ từng tầng từng tầng ở đáy lòng, tận lực không nghĩ tới, không động vào, hơn mười năm chịu đựng đến giờ, cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó. Nhưng là không nghĩ tới, Sở Tuần khiến kẻ khác không thể đoán trước cùng chống đỡ liền cứ như vậy một lần nữa xâm nhập vào cuộc sống của anh, buộc anh dường như thay đổi lối suy nghĩ cố hữu của mình, quỹ đạo cuộc sống của anh, thậm chí con đường phía trước của anh. Trên bờ cát hoang vu, tâm linh cằn cỗi chết lặng, chỉ trong một đêm đột nhiên gặp mưa cùng ánh mặt trời, tình tự phức tạp hệt như cây cỏ mùa xuân, từ khe đá khô cạn xuất hiện những bụi cây, đâm chồi, tràn ra……

Hoắc Truyền Võ vuốt ve đường màu trắng trên má phải của mình; nói là sách lược trà trộn vào quân địch, để tay lên ngực tự hỏi, thực sự cũng chỉ là sách lược thôi sao?

Hai khối cơ ngực anh lưu lại một vết tích ngoại nhân không phát hiện.

Hạ thể anh mang một vết sẹo nhạt hơn màu da, đã gần biến thành cái bớt, ăn ý với vết bớt trên mông.

Hổ khẩu tay phải anh vắt ngang một vết sẹo.

Tất cả những thứ này, đều là dấu vết Tiểu Tuần khắc lên sinh mệnh anh, nguyên bản chôn vùi trong những năm tháng chia lìa vô vọng, chỉ trong một đêm đã bị thức tỉnh, bắt đầu đốt cháy cơ thể anh, trong đau đớn kịch liệt, xen lẫn cảm giác ngọt ngào nào đó không thể nói bằng lời, làm lục phủ ngũ tạng anh khẽ phát run……

Hoắc Truyền Võ chậm nhiệt, nhưng không phải không có tâm.

Sở Tuần cùng Thang thiếu gia bên đường gặm mặt, cùng anh Lâm liếc mắt đưa tình, hình ảnh này cực kỳ chói mắt, đâm vào ngực anh, thực chua xót, khó chịu.

Hoắc nhị gia không biết phân tích tình cảm của mình thế nào. Nếu không có Thang thiếu gia và Lâm Tuấn, anh có lẽ sẽ còn tiếp tục tỉnh tỉnh mê mê, không bừng tỉnh giác ngộ nhanh như vậy. Đàn ông trong chuyện tình cảm đều có tính chiếm hữu, khi tình cảm gặp phải nguy cơ, anh nếu còn thoải mái, vậy anh không phải đàn ông.

Khoảng thời gian khiến Sở Tuần khắc cốt minh tâm kia, năm đó cũng đồng dạng làm anh khắc cốt minh tâm, chính là anh xấu hổ bày tỏ, biểu đạt vụng về. Anh không biết mở miệng nói thế nào, làm thế nào mới có thể một lần nữa tìm về thân mật khăng khít thời thiếu niên……

Hoắc Truyền Võ lăn qua lộn lại trên sô pha, ngồi bật dậy, trong bóng đêm ngẩn người.

Không biết là dây thần kinh nào bị nắm đi, có lẽ là trong lòng vẫn còn hoài nghi, đã lâu lắm chưa gặp Tiểu Tuần, có nhiều chuyện còn không xác định.

Anh khẽ đi qua, mở cửa phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, đèn nhỏ đầu giường còn sáng, trên giường trống không, sô pha cũng trống không, trong toilet tiếng nước ào ào!

Hoắc Truyền Võ đột nhiên ngẩn người, kinh ngạc, tình cảnh này quả thật là tiến thối lưỡng nan! Khe cửa toilet lộ ra ánh sáng, tiếng nước, tiếng nhạc, tiếng người……Vào, hay không vào?

Sở Tuần ở trong toilet ngâm mình trong bồn tắm lớn. Cả một ngày thân thể khẩn trương thần kinh mỏi mệt, đây là cách cậu vẫn thường làm để thả lỏng cơ thể.

Trong nước toát ra mùi hương tinh dầu, trong phòng bật nhạc giao hưởng. Sở Tuần ngửa cổ dựa vào thành bồn, đôi môi hé ra hợp lại, nhập tâm vào âm nhạc. Cánh cửa vừa mở ra, cậu bừng mở mắt!

Lâm Tuấn thong dong đi vào phòng tắm, sau đó nhanh chóng khóa cửa, nhìn cậu.

Sở Tuần toàn thân trần trụi, cái gì cũng không mặc, cơ thể trắng nõn thon dài phiêu du trong nước, nước ấm ngâm làn da thoáng đỏ lên, vật nhỏ màu hồng phấn đang ở trạng thái bán nhuyễn, dập dềnh giữa hai chân, bộ lông quăn mềm mại giữa hai đùi lờ mờ trong nước, thoạt nhìn đẹp đến mức không chân thật.

Sở Tuần theo bản năng khẽ động, khó hiểu hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Lâm Tuấn mặt không đổi sắc, từng bước đi tới.

Sở Tuần khẽ nhướn mày, trong lòng cảnh giác, nhanh chóng túm lấy khăn mặt che lại, ở nửa người dưới làm thành cái tạp dề, nghiêm túc nói: “Tiểu Lâm?”

Lâm Tuấn ngồi lên thành bồn tắm lớn: “Tiểu Tuần, một lần cuối cùng cùng cậu.”

Sở Tuần: “……”

Lâm Tuấn nhìn cậu thật sâu: “Nếu chuyến này là lần cuối cùng tôi ở bên cạnh cậu, cậu có thể thỏa mãn tôi một lần không?”

Mặt Sở Tuần trầm xuống, tâm tư đột nhiên tỉnh táo lại, đáp lễ nói: “Đồng chí Lâm Tuấn, chấp hành nhiệm vụ. Khi trở về anh viết gì vào báo cáo?”

Khuôn mặt Lâm Tuấn ôn hòa lãnh tĩnh, có mị lực đặc biệt của đàn ông thành thục lớn tuổi, an tĩnh như cơn mưa phùn. Nhiều năm như vậy, Sở Tuần chưa từng chán ghét người này, cũng là bởi vì Tiểu Lâm chu đáo hiểu ý, mọi việc đều không làm quá phận, vô cùng đúng mực. Bản thân Sở Tuần bất hạnh không có anh trai thân thiết tốt tính, cậu có đôi khi cảm thấy, Lâm Tuấn càng giống anh trai mình hơn; không liên quan đến tình yêu, thuần túy là tình thân nhiều năm dưỡng thành. Nhưng hôm nay người này sao thế này? Nổi điên cái gì vậy? Sở Tuần lúc này đã nhìn ra cảm xúc của Tiểu Lâm hoàn toàn không thích hợp.

Lâm Tuấn hạ mắt cười, hỏi: “Vì vị ngủ trong phòng khách?”

Sở Tuần nhíu mày: “Không phải vì hắn.”

“Không được, tôi nói không được chính là không được.”

Sở Tuần lạnh lùng lắc đầu, giọng điệu không để cho đối phương có chút chờ mong nào, xử lý tình cảm tuyệt không dây dưa lằng nhằng. Đối với Tiểu Thang Bao cậu có thể liếc mắt đưa tình, chọc ghẹo một chút, nhưng đối với Lâm Tuấn tuyệt đối không thể, hoàn toàn là bởi vì Thang Gia Hạo là nhiệm vụ của cậu, mà Lâm Tuấn là đồng nghiệp.

Sở Tuần dùng khăn mặt che điểu, ngón tay thon dài dứt khoát chỉ về phía cửa: “Tiểu Lâm, đằng sau quay, đi ra ngoài.”

Cách một cánh cửa, Hoắc Truyền Võ chậm rãi lại gần.