“Hey, ngươi là ai, xuống xe!” Đã từng nhìn thấy các fan hâm mộ dùng đủ mọi cách để tiếp cận, cũng đề phòng chiêu thức mới của đám phóng viên, Owen ngồi yên ở ghế lái.
“Ta–” Vài tiếng súng vang lên, cắt ngang lời của người đàn ông xa lạ, hắn quay đầu ra sau, “Bọn họ đuổi theo!” Bất chấp tất cả mà bổ nhào vào ghế lái để nhấn ga.
“Ngươi đừng làm càn!” Lúc này Owen đã tin tưởng lời nói của hắn, tiếng súng ở phía sau tiếp cận, nếu không đi thì sẽ có lẽ sẽ bị dính đạn, không đợi Vu Duy Thiển mở miệng, hắn nắm chặt vô lăng, chiếc Bentley màu trắng lập tức vọt vào trong màn đêm.
Manhattan buổi tối trút xuống bộ cánh lộng lẫy, ít nhất ở những nơi không có bóng đèn đường chiếu rọi thì không hề xinh đẹp, bóng đêm huyền ảo lượn lờ, đêm khuya là sân khấu của những kẻ khác.
Xe chạy qua vài ngã tư đường, bỏ lại đám người ở phía sau, Owen không trực tiếp lái xe về nhà của Lê Khải Liệt, sau khi nhìn rõ trước sau thì hắn dừng lại ở một khu dân cư, những người về muộn thỉnh thoảng sẽ đi qua, ít nhất xảy ra chuyện gì thì còn có nhân chứng mục kích.
“Được rồi, cám ơn các ngươi, ta đi đây.” Người thanh niên trẻ tuổi bất ngờ xông lên xe lại đang tự động xuống xe, khi hắn định mở cửa thì bị túm lại, hắn muốn rút tay về nhưng sức của đối phương quá mạnh, hắn không thể giãy ra.
“Ai nói là ngươi có thể rời đi?” Tóc đen, mắt đen, làn da nhợt nhạt trong bóng đêm có vẻ rất trắng, đôi mắt dài mảnh thoạt nhìn có thói quen hay ra lệnh, giọng Anh chuẩn rất êm tai nhưng thực dễ dàng khiến người ta cảm thấy rất kiêu ngạo.
“Hở, hello, vị này, ý của ngươi là không cho ta đi? Là bắt ta phải trả tiền hay sao?” Lúc này mới phát hiện trên xe ngoại trừ mình ra thì còn có một người phương Đông khác, “Chúng ta có lẽ đến cùng một nơi, nể mặt đồng hương mà miễn phí đi, ngươi là người Nhật? Hay là người Trung Quốc?”
“Ngươi là Amy Lee?” Vu Duy Thiển không quan tâm đến câu hỏi của đối phương, người trước mắt cùng với trong bức ảnh rất giống nhau.
Người thanh niên không trả lời nhưng lộ ra vẻ mặt hơi khẩn trương, Vu Duy Thiển xác định, “Ngươi chính là Amy Lee, trước đây có người muốn ngươi mở ra một cây đàn vi-ô-lông do Stradivari chế tạo có phải hay không?”
“Đừng hỏi ta, không liên quan đến ta!” Amy Lee biến sắc, cả người nhảy dựng lên, rút mạnh tay ra, mở cửa xe rồi chạy như bay ra ngoài, phản ứng của hắn như vậy thì chỉ có thiên tài mới tin chuyện này không liên quan đến hắn.
“Bắt hắn trở về, ta có việc muốn hỏi hắn.” Vu Duy Thiển nâng tay nhìn đồng hồ, chương trình mà Lê Khải Liệt tham gia có lẽ đã hoàn thành.
“Ta?” Owen chỉ vào mình, nhất thời còn chưa kịp phản ứng, “Muốn ta đuổi theo?”
“Nơi này ngoại trừ ngươi ra thì còn ai có thể đi? Ngươi muốn ta đi?” Không phải hắn không muốn đi, chẳng qua nếu bị một người biết thì sẽ có kẻ lại bạo phát, hắn phải tiếp tục trấn an.
“Đúng rồi, nếu bị ông tổ kia biết ta để cho ngươi một mình đuổi theo một người đàn ông xa lạ, hơn nữa tình trạng thân thể hiện tại của ngươi…” Owen tỉnh ngộ, không kịp nói xong thì đã vội vã đuổi theo, chỉ trong một phút đồng hồ mà người ở phía trước gần như đã mất hút.
Owen biết chuyện này nhất định rất nguy hiểm, nhưng hiện tại không còn cách quay đầu lại, hắn chỉ nói thầm trong lòng, càng ở chung với Lê Khải Liệt thì Vu Duy Thiển cũng càng ngày càng biết ra lệnh cho người ta, hắn nhìn chằm chằm bóng người ở phía trước cho nên không nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông tóc đen ở sau lưng.
Tình trạng thân thể…..thật sự kém như vậy hay sao, ngay cả Owen cũng bắt đầu lo lắng, Vu Duy Thiển nhìn vào kính chiếu hậu, đèn đường trắng lóa làm cho tóc mai của hắn cũng trở nên trắng bạc, đây chỉ là phản quang nhưng không biết chừng nào thì sẽ trở thành sự thật, chưa từng nhìn thấy bộ dáng tóc bạc của mình, giống như đang nhìn một người xa lạ, hắn nhìn một cách xuất thần.
Hắn biết tình trạng thân thể của mình, trọng lượng bắt đầu giảm xuống, sự mềm dẻo cũng không tốt như ban đầu, muốn hắn truy đuổi Amy Lee thì hắn đương nhiên có thể làm được, nhưng sau khi chạy xong thì trạng thái sẽ không bằng ban đầu.
Năm tháng sẽ lưu lại dấu vết trên cơ thể con người, đây là điều mà hắn từng rất hâm mộ, hắn đang già cả.
Đến khi Owen bắt được Amy Lee, đem đối phương đến nơi đỗ xe thì Vu Duy Thiển đã đứng ở bên ngoài, hắn dựa vào cửa xe mà khoanh tay đứng đợi, nhìn bọn họ trở về, sau đó dập tắt điếu thuốc trên tay, không thể nhìn ra biểu cảm gì từ trên mặt của hắn.
“Cái tên ranh con này yếu quá, ta chỉ dùng vài chiêu là có thể giải quyết được hắn.” Owen luôn dùng điện thoại để xã giao và đám phán, hiếm khi ra tay, vậy mà lúc này lại rất thuận lợi cho nên có vẻ thật đắc ý, “Đem hắn đi theo hay sao? Chẳng lẽ hắn có lợi cho ngươi và Liệt?”
“Gọi điện thoại cho hắn, sau đó đưa ta trở về.” Vu Duy Thiển nói ngắn gọn, sau đó bước vào băng ghế sau, “Để cho hắn lên xe luôn.”
“Các ngươi rốt cục là ai? Nếu ta không lên xe thì sao?” Amy Lee còn muốn cò kè mặc cả, nhìn bọn họ cười lạnh, “Nếu biết ta là ai, các ngươi muốn cưỡng ép đem ta đi thì chính là bắt cóc, ta chỉ là một thợ sửa nhạc cụ, nhưng giá trị con người của ta coi như không thấp, các ngươi định làm gì ta?”
“Cướp bóc, cưỡng bức, gϊếŧ người, ta không hứng thú với những thứ này, nếu ngươi không lên xe thì ta có thể tìm người hứng thú với mấy chuyện đó, ngươi tự mình lựa chọn.” Ngồi lên xe, Vu Duy Thiển nhìn thoáng qua bên ngoài, Amy Lee bị hắn nhìn mà sởn gai ốc.
Hắn không không muốn phí hơi thừa lời để tranh cãi với Amy Lee, nhắm mắt lại rồi dựa vào lưng ghế, “Owen, hắn không chịu nghe lời, lấy dây thừng ra đi.”
Owen giữ chặt tay của Amy Lee rồi đẩy đối phương một chút, “Ta khuyên ngươi tốt nhất hãy tự mình lên xe, chúng ta đều là người văn minh, ít nhất sẽ không cầm súng đuổi gϊếŧ ngươi, bọn họ chỉ là có chuyện muốn hỏi ngươi mà thôi.”
Amy Lee dường như là đang lo lắng, do dự một chút, có vẻ tốt nhất là nên nghe lời.
Owen lên xe rồi đóng cửa, di động trên người cất lên một tiếng chấn động, hắn cầm lấy thì thấy những cuộc gọi nhỡ liên tục, “Không xong, vừa rồi ta không để ý, Liệt gọi năm cú mà ta cũng không bắt máy, đây là cú thứ sáu.”
“Đưa điện thoại cho ta.” Có thể tưởng tượng đầu bên kia rống giận đến cỡ nào, lần này quả thật chậm trễ, Vu Duy Thiển nhìn đồng hồ, Lê Khải Liệt có lẽ đã về đến nhà, Owen vội vàng chuyền di động cho hắn, hiện tại cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể áp chế được ngọn núi lửa kia mà thôi.
Vu Duy Thiển nhấn nút di động, “Hey, là ta, ta không sao.”
Đầu dây bên kia không phải là tiếng rít gào trong dự kiến mà chỉ là trầm mặc, một sự trầm mặc đáng kể, giống như có người cần bình phục cảm xúc, vài tiếng hô hấp, một lúc sau mới giống như bị cái gì đó đè nén mà cất tiếng, “Có phải ngươi muốn ta nổi điên thì mới cao hứng đúng không?”
Giọng nói khàn khàn, bên trong rốt cục hàm chứa bao nhiêu tình cảm, Vu Duy Thiển cầm điện thoại, l*иg ngực như thể có cái gì đó nảy lên theo những lời này, “Đừng nói bậy, ta sẽ nhanh chóng quay về.”
“Trước khi ta bị dọa cho nổi điên thì nhanh chóng về ngay đi!” Bên tai bị châm lửa, trong điện thoại truyền đến tiếng rống giận, hiện tại Lê Khải Liệt có tâm tình gì?
Vu Duy Thiển trả lại điện thoại cho Owen, Amy Lee ở bên cạnh phát hiện mới một phút trước người đàn ông này còn khiến hắn cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng hiện tại lại lộ ra vẻ mặt thật sự kỳ lạ, đó là dịu dàng hay là bối rối?
Amy Lee quan sát hắn một lúc lâu, cho đến khi Vu Duy Thiển cất tiếng hỏi, “Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Ngón tay của ngươi bị chai, chứng tỏ ngươi biết chơi nhạc cụ có dây, ngươi muốn hỏi ta về chuyện của cây đàn vi-ô-lông, chẳng lẽ ngươi chính là chủ của cây đàn đó?” Amy Lee nhìn không chớp mắt, “Cây đàn đó được bảo dưỡng rất tốt, người yêu đàn nhất định yêu âm nhạc, yêu âm nhạc thì sẽ giàu cảm xúc, bởi vì ngoại trừ ngôn ngữ thì âm nhạc chính là một cách biểu đạt tình cảm nghệ thuật nhất.”
“Nếu ngươi không phải là thiên tài nhạc cụ Amy Lee thì ta đã ném ngươi xuống xe,” Vu Duy Thiển nhắm mắt nghỉ ngơi, “Hiện tại tốt nhất là câm miệng, còn chưa đến lúc ngươi phải trả lời.”
Trước kia có người nói hắn giàu tình cảm thì hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nhưng từ khi gặp được Lê Khải Liệt thì hình như hắn đã mất đi lập trường để phản bác.
Hắn am hiểu hội họa, yêu thích âm nhạc, hắn hoài niệm thời kỳ huy hoàng của văn hóa phục hưng, hắn kỳ thật hiểu rõ chính mình không phải là một kẻ máu lạnh, nếu không thì hắn sẽ không cứu người không nên cứu khi gia tộc của hắn đang lẩn trốn, làm hại cả nhà bị gϊếŧ chết.
Hắn chỉ sợ phải thừa nhận hắn có được thứ mà người khác không có, nhưng hắn vẫn là con người, hai từ trốn tránh có lẽ dành cho hắn, nhưng Lê Khải Liệt lại xông vào thế giới đã được phong bế của hắn.
Người đàn ông lớn mật này tấn công thẳng về phía trước, phá vỡ chướng ngại mà hắn đã cất công xây dựng thành từng mảnh nhỏ, bọn họ đều tự bước vào lãnh địa của đối phương mà lại quên mất sau khi phá vỡ vành đai bảo hộ thì sẽ đối mặt với cái gì.
Xe dừng lại, Vu Duy Thiển để cho Owen mang Amy Lee tiến vào, hắn tự mình đi vào trước, chưa kịp cà thẻ từ chống trộm thì cửa đã lập tức mở ra, Lê Khải Liệt đứng trước cửa, giống như đang nôn nóng chờ đợi giây phút này, trên mặt là biểu tình u ám, đôi mắt rốt cục không thể che giấu những tia sắc bén và cơn khát máu đang trỗi dậy, hung hăng quan sát hắn.
Lê Khải Liệt kéo hắn đi vào, áo sơ mi bị xé rách, một tay đè lên ngực của Vu Duy Thiển, giống như muốn cắn đứt một miếng thịt, “Ta thấy là ta nên mở ra nơi này một lần nữa để đặt vào một con chíp theo dõi là tốt nhất, ngươi thấy thế nào? Như vậy ta có thể biết ngươi ở đâu vào bất cứ lúc nào! Ngươi thấy có được hay không?”
Vết sẹo hình chữ thập vẫn còn ở trên l*иg ngực của Vu Duy Thiển, hắn cúi đầu nhìn xuống, cảm xúc của Lê Khải Liệt tựa hồ đang mất kiểm soát, làn da trước ngực bị cào đỏ ửng, “Tốt, nếu làm như vậy có thể khiến ngươi an tâm thì ngươi cứ làm.”
Hắn cầm lấy một con dao cắt trái cây ở bên cạnh, “Hiện tại ta sẽ già, sẽ chết, đối với ngươi mà nói thì để hoàn thành chuyện này sẽ không cần phí sức, đến khi nào thì ngươi mới chịu đối mặt với sự thật?”
Lời nói của hắn giống như đánh một quyền lên mặt của Lê Khải Liệt.
Sắc mặt cứng ngắc, Lê Khải Liệt ngẹn giọng, “Ngươi có biết vừa rồi ta ở đây gọi điện thoại cho Owen không được, về đến nhà không nhìn thấy ngươi thì ta có cảm giác gì hay không? Đúng, đều là do ta gây ra, nếu là ta làm hại ngươi gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì ngươi muốn ta làm như thế nào, ngươi đừng chết, không bằng để cho ta chết thì hơn!”
“Ta không muốn ầm ĩ với ngươi.” Vu Duy Thiển nhíu mày rồi vứt dao, “Ngươi và ta đều biết trốn tránh không có kết quả, chẳng lẽ ngươi đã quên những gì ngươi nói với ta lúc trước? Có người khiêu chiến thì ngươi nhất định phải nghênh chiến.”
Ban đêm ở Manhattan, đêm tối giao hòa với ánh đèn nê-ông, lúc trước cũng ở trong căn nhà này có người đàn ông đã rống to với hắn.
….. Ngươi không muốn dính dáng vào tranh chấp, ngươi sống mấy trăm năm, ngươi phiền chán, nhưng ta thì không, có người khiêu chiến thì ngươi nhất định phải nghênh chiến! Ngươi trốn không thoát đâu!
“Ta trốn không thoát, ngươi cũng vậy, bảo vệ ta cũng không có kết quả gì, nói lại lần nữa đi, đừng xem ta là đồ vô dụng,” Siết chặt cánh tay của Lê Khải Liệt như gọng kìm, hắn kiềm chế Lê Khải Liệt, ánh mắt của hai người giao nhau, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì sự kiêu ngạo trong đôi mắt đen ở trước mặt không hề giảm đi nửa điểm.
Một ngọn lửa đang thiêu đốt trong l*иg ngực, Lê Khải Liệt nghênh đón, hung hăng hôn lên bờ môi của Vu Duy Thiển, cắи ʍút̼ đầu lưỡi của đối phương cho đến khi bầu không khí xung quanh bị nụ hôn này châm nhiệt.
Hắn không rõ vì sao lại có người không cần phí sức cũng có thể làm cho tâm tình khủng hoảng của hắn chuyển hoán thành nhiệt tình mênh mông, “Ta yêu ngươi, thật không biết nếu không có ngươi thì ta sẽ ra sao, đừng rời xa ta, Duy.” Hắn thở dài.
“Yêu cầu của ngươi chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Vu Duy Thiển vỗ vai của Lê Khải Liệt rồi hôn lên bên tai của đối phương, sau đó nói nhỏ một câu, “Như vậy thì chúc mừngngươi, ta vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.”
“Với lại ta còn mang theo một món quà cho ngươi.” Vu Duy Thiển không biết Owen và Amy Lee có phải vẫn còn ở bên ngoài hay không, vừa xoay người đi mở cửa thì phát hiện cửa không khóa trái.
Người bên ngoài tuy rằng không tiến vào nhưng kỳ thật đã nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, Owen đẩy cửa ra rồi mỉm cười với hắn, “Ta chỉ là người bình thường, chuyện của các ngươi thì ta không thể giúp được gì, ta chỉ làm những gì mà ta có thể, hiện tại giao người này lại cho các ngươi.”
Amy Lee có lẽ bị choáng váng vì đoạn đối thoại giữa hai người, hắn bị đẩy mạnh vào phòng mà không hề phản kháng.
Gần đây Lê Khải Liệt phải đeo mắt kính trong các chương trình truyền hình, người khác đều nghĩ đây là cách thức quảng cáo sắp tới của hắn, nhưng loại thủ thuật che mắt này có tác dụng trong bao lâu thì Owen không dám cam đoan, hiện tại hắn chỉ có thể làm hết sức mình, đây là lời nói thật.
“Trước kia ta phản đối các ngươi ở bên nhau, kỳ thật hiện tại cũng không tính là khả quan cho lắm, nhưng không còn cách nào khác. Ta biết Liệt và ngươi đang đi trên một con đường nguy hiểm, chúng ta chỉ là những kẻ bên lề, nhưng ngược lại các ngươi sẽ cảm thấy chính mình rất hạnh phúc.” Thế giới hư ảo thật sự tồn tại, Owen bỗng nhiên rất cảm khái, “Chúc các ngươi gặp may mắn.”
Hắn vẫy tay chào rồi ngồi vào xe của mình, hắn biết người trong phòng sau khi tìm được Amy Lee thì e rằng sẽ không tiếp tục yên bình được nữa, trên thực tế hắn cảm thấy khả năng chịu đựng của Lê Khải Liệt thật ngoài sức tưởng tượng của hắn, nếu không phải xuất phát từ sự lo lắng đối với an toàn của Vu Duy Thiển….
Nhìn ánh sáng trong căn biệt thự kia, nghĩ đến hai người, hắn rốt cục bấm vào một dãy số điện thoại, “Calgary, ta sẽ không tiếp tục trốn tránh ngươi nữa, tuần này chúng ta gặp mặt đi.” Nghĩ một chút rồi hắn nói, “Đến giáo đường có được hay không?”
Đầu dây bên kia nghe xong thì trầm mặc một lúc, Owen không phủ nhận là mình đang cố ý, trước khi nói ra những gì hắn muốn nói thì phải có người chịu tra tấn một chút mới có thể làm cho hắn cân bằng, như vậy tâm tình của hắn sẽ đỡ hơn rất nhiều.
“Hắn chính là Amy Lee?” Lê Khải Liệt dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn xuống người đang ngồi trên ghế, “Hắn chính là cái tên thiên tài kia?”
Trong phòng khách, Amy Lee giống như phạm nhân bị thẩm vấn, một mình hắn ngồi trên chiếc ghế được đặt giữa phòng, hai người khác đều đứng khiến cho hắn có cảm giác bị uy hϊếp rất lớn, Vu Duy Thiển gật đầu với câu hỏi của Lê Khải Liệt, “Có người muốn gϊếŧ người diệt khẩu, trùng hợp ta ở trên đường cứu hắn.”
“Cho nên ngươi mới về muộn như vậy, chỉ là vì thằng nhãi này.” Ánh mắt của Lê Khải Liệt giống như đang giải phẫu một người, như thể muốn róc sạch cả xương cốt của người ta, “Hắn chính là người đã lấy đi thứ kia trong cây đàn?” Hắn hỏi Vu Duy Thiển.
“Hắn chính là cái người mà ngươi nói là có hứng thú với….cướp bóc, cưỡng bức, gϊếŧ người hả?” Amy Lee run rẩy tránh né tầm mắt khủng bố ở trước mặt.
…………..
P/S: tội nghiệp con sam bị vợ vu oan một cách trắng trợn =))