“Cưỡng bức?” Lê Khải Liệt nhướng cao hàng lông mày, mái tóc xõa dài của hắn trông lại càng dài, giống như hải tặc đang bới móc hàng hóa mà quan sát Amy Lee, hừ lạnh một cách tà ác, “Cưỡng bức ngươi ta cương không nổi.”
Hắn cúi xuống bên tai Vu Duy Thiển, “Rốt cục ngươi đã nói cái gì với hắn?”
“Không có gì.” Vu Duy Thiển chỉ cười cho qua, trong ấn tượng của hắn thì Lê Khải Liệt chưa hẳn không làm ra chuyện này, chẳng qua còn phải xem xét đối tượng là ai.
Amy Lee thật cẩn thận co người trên ghế, thoạt nhìn có bộ dáng rất giống kẻ bị hại, “Các ngươi…..các ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi cảm thấy sao? Chúng ta sẽ làm gì ngươi?” Vu Duy Thiển không trả lời trực tiếp, ngữ điệu lạnh lùng làm cho người ta không khỏi suy nghĩ đến phương diện tệ nhất có thể xảy ra, Amy Lee cố gắng giữ bình tĩnh, “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, ta sẽ nói ra tất cả những gì mình biết cho các ngươi, nhưng sau đó các ngươi phải thả ta đi.”
Sau khi biết đáp án thì bọn họ đương nhiên sẽ thả hắn ra, Amy Lee nhận được lời cam đoan đúng như ý muốn.
“Ngươi đã lấy ra một thứ trong cây đàn vi-ô-lông này để giao cho người nhờ ngươi làm, người kia là ai? Bên trong là cái gì?” Bóng đèn sáng trưng, người đàn ông ở trước mắt giơ lên một nhạc cụ, Amy Lee rất quen thuộc đối với nó, nó từng được hắn đích thân mở ra, giống như một dụng cụ tinh vi nhất, rồi lại một lần nữa được ráp vào.
“Nếu ta nói với các ngươi rằng ta không biết người kia là ai thì các ngươi có tin hay không?” Amy Lee nhìn chằm chằm cây đàn vi-ô-lông trong tay Vu Duy Thiển, thoạt nhìn rất ảo não, “Chính là nó, bởi vì có người muốn ta mở nó ra cho nên cũng bắt cóc ta giống như các ngươi! Trị an ở New York quá kém, đây là lần thứ hai ta bị bắt cóc, các ngươi có tin hay không?”
“Chỉ vì một cây đàn vi-ô-lông!” Amy Lee kích động siết nắm đấm quơ quào giữa không trung vài cái, “Chỉ vì một cái lọ ở bên trong, hơn nữa hắn còn quỵt tiền ta!”
Nghe ra có vẻ chuyện quỵt tiền đã hoàn toàn chọc giận hắn, nhưng trọng tâm mà Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển nghe được cũng không phải chuyện này, “Ngươi nói thứ bị lấy đi là một cái lọ? Trong lọ là cái gì?” Một bóng đen dần dần đến gần, Lê Khải Liệt đi về phía hắn.
Vu Duy Thiển nhìn sắc mặt của Amy Lee hơi trắng bệch một chút, Lê Khải Liệt bình thường quấn quýt lấy hắn rồi nói ra những lời nhàm chán buồn nôn, chỉ khi nào nghiêm túc thì lại giống như thay đổi thành một người khác, làm cho người ta có cảm giác bị uy hϊếp.
“…..Ta làm sao biết bên trong là cái gì, có lẽ là thuốc phiện.” Khí thế của Amy Lee lập tức giảm xuống, không dám không trả lời, “Bất quá đây chỉ là phán đoán của ta, sai thì đừng trách ta.” Người khác xem hắn là khách quý nhưng ở đây thiếu chút nữa hắn đã trở thành tù nhân.
“Bạch phiến đã sớm phá hủy sự cân bằng của thế giới hiện tại, nói như vậy cũng không sai nhưng muốn ta tin tưởng các quốc gia và tổ chức ở khắp nơi đều vì nó mà tranh giành lỗ đầu–” Sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, đưa lưng về phía bóng đèn, Vu Duy Thiển cất lên vài tiếng cười lạnh.
“Ngươi nói ngươi không biết kẻ đã nhờ vả ngươi là ai?” Giọng điệu ép bức được gia tăng, bước chân của Lê Khải Liệt đã đến gần phía trước ghế ngồi của Amy Lee, bóng đen bao trùm trước mặt, Amy Lee gật đầu.
“Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng ta đang nói dối? Ta thề mỗi một câu ta nói đều là sự thật,” Amy Lee giơ hai tay lên, sốt ruột giải thích, “Ta dùng hai tay của mình để thề, ta thật sự không biết, người kia đeo mặt nạ, mặc áo choàng kiểu xưa, ta không thấy mặt của hắn, chỉ biết hắn là đàn ông.”
Áo choàng kiểu xưa? Mặt nạ? Vu Duy Thiển quay đầu lại, nhìn thấy Lê Khải Liệt cũng kinh ngạc giống như hắn. Rốt cục có phải là Josen hay không? Hình như Josen không phải là kẻ thích làm ra vẻ huyền bí như vậy.
“Thiệt là, hiện tại đã là thời đại nào rồi mà còn mặc kiểu áo choàng buồn cười như vậy.” Amy Lee nói thầm, đôi mắt vẫn chú ý phản ứng của hai người kia, hơn nữa còn nhìn Vu Duy Thiển vài lần, “Hey, quý ngài, ta có thể đi được rồi chứ?”
“Cút đi.” Lê Khải Liệt mở cửa ra.
Amy Lee không lập tức bước đi, hắn đứng lên, giống như đang tự hỏi trong vài giây, “Ta có thể xin số điện thoại bàn hay không? Nếu ta nghĩ ra cái gì thì ta sẽ gọi cho các ngươi.”
Có lẽ các thiên tài đều có điểm gì đó kỳ lạ, mới một phút trước còn khẩn trương mà hiện tại nhìn bọn họ quả thật không có ác ý thì lại tự động tỏ vẻ muốn giúp đỡ, bởi vì không phải muốn xin số riêng của Lê Khải Liệt nên Vu Duy Thiển cũng không bận tâm mà nói cho hắn biết. (có mùi chua chua ở đây)
Amy Lee rời đi, sắc mặt của Lê Khải Liệt không quá cao hứng, hắn đóng cửa lại. Vu Duy Thiển tiến lên, “Suy nghĩ cái gì?”
“Ánh mắt của Amy Lee nhìn ngươi hình như có che giấu cái gì đó.” Nói ra những lời này, thoạt nhìn Lê Khải Liệt không phải đang nói đùa, hắn hơi nheo mắt lại, “Thiên tài nhạc cụ…Ngươi không cảm thấy thời điểm mà chúng ta tìm được hắn rất trùng hợp hay sao?”
Samantha phái thành viên của Hecate đi tìm hắn nhưng không có tung tích, Reid phái thân tín mỗi ngày đến canh chừng nhà ở của Amy Lee, điều tra hóa đơn thẻ tín dụng của hắn nhưng cũng không thể tìm được, vậy mà hắn lại xuất hiện trong tình cảnh bị đuổi gϊếŧ khi Vu Duy Thiển trên đường trở về nhà từ quán bar.
Lê Khải Liệt đi đến nhà bếp, hai người bọn họ đều đã tự dùng bữa ở bên ngoài, hiện tại là lúc thích hợp để uống sữa, hắn đem ly sữa đã hâm nóng đặt vào trong tay của Vu Duy Thiển, từ khi phát hiện thân thể của đối phương bị suy nhược thì hắn luôn đặt đầy thức ăn trong tủ lạnh.
“Ngươi cảm thấy có người cố tình sắp đặt?” Vu Duy Thiển nhìn cái ly trong tay, kỳ thật hắn không thích uống sữa cho lắm.
“Ta cảm thấy Amy Lee không đơn giản.” Lê Khải Liệt nhếch môi, độ cong như lưỡi dao luôn làm cho hắn ở trong những thời điểm như vậy lại toát lên sự tà khí và vô tình.
Là tính độc chiếm làm cho đáy mắt của Lê Khải Liệt xuất hiện sự xâm lược như vậy hay là trực giác dã tính làm cho hắn càng có khả năng nhận biết rõ ràng hơn, Vu Duy Thiển không thể hiểu rõ.
Uống một hơi cạn ly sữa, hắn chuẩn bị thay đồ rồi tắm rửa một chút, Lê Khải Liệt ở sau lưng gọi hắn, “Ta đã pha nước ấm rồi, gần đây trời lạnh, ngươi ngâm mình nhiều một chút đi.”
Ai có thể ngờ rằng một vị thần tượng của thế giới được vô số người theo đuổi lại ở nhà hầu hạ một người khác, đầu tiên là hâm sữa, tiếp theo là chuẩn bị nước ấm. Vu Duy Thiển quay đầu lại, nhịn không được mà mỉm cười, “Ngươi đi học ngành phục vụ từ khi nào vậy, sao ta lại không biết?”
Lê Khải Liệt đứng trước cửa bếp, dựa vào khung cửa, ngôn hành của hắn luôn khiến người ta cảm thấy hắn là một kẻ chơi bời phóng đãng khó có thể ràng buộc, nhưng hiện tại Lê Khải Liệt lại dùng ánh mắt thâm trầm mà bình tĩnh để nhìn Vu Duy Thiển.
“Ta nghênh đón đủ mọi chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong đó không bao gồm ngươi, Duy, ngươi tốt nhất có thể bảo vệ tốt chính mình, lần này ta không dám đánh cược.” Ánh sáng chiếu rọi một màu u buồn thâm trầm lên mặt của hắn, “Ngươi không phải là thứ mà ta có thể đặt lên ván bài.”
U buồn không thích hợp với Lê Khải Liệt, hắn luôn chói mắt rực rỡ, nhưng khi trên người của hắn xuất hiện cảm xúc như vậy thì Vu Duy Thiển không thể không bị chấn động, “Ngươi luôn biết cách nói ra những lời có thể làm ta động tâm, cái tên đạo chích này–”
Hắn đi về phía Lê Khải Liệt, “Ngươi trộm tim ta còn chưa đủ hay sao?” Hắn vừa cười vừa trêu chọc, nhưng đáy mắt lại không có ý chê cười, “Những gì có thể cho ngươi thì ta đều đã cho ngươi. Bất tử? Vẫn là câu nói kia, ta không hối hận, hiện tại làm cho ta suy nghĩ ngươi còn muốn cái gì nữa.”
Trong đêm tối, đôi mắt đen lạnh thấu xương lại khiến người ta nóng ran cả người, hắn ngoắc tay với Lê Khải Liệt.
“Nếu bị ta chán ghét–” Hắn kéo Lê Khải Liệt vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo của đối phương và của chính mình, “Nếu bị ta chán ghét thì ta nhất định sẽ vứt bỏ ngươi, nhưng ta đã sớm phát hiện ta vứt không nổi, ngay cả không thèm nghĩ đến ngươi mà cũng làm không được, không biết bắt đầu từ khi nào thì ta đã quen nghe những lời hèn hạ lại biếи ŧɦái của ngươi….”
“Chết tiệt, bị ngươi lây bệnh, có lẽ ta cũng biến thành một tên biếи ŧɦái hèn hạ.” Hắn thì thầm, hơi nước mờ mịt bao phủ cảnh vật ở trước mắt, nhưng hắn vẫn bắt được mục tiêu một cách chuẩn xác.
Hô hấp của Lê Khải Liệt bị kiềm hãm, giọng nói khàn khàn nhất thời càng trở nên trầm thấp, “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?”
“Cũng giống như ngươi, ta biết rất rõ.” Tay hắn đang di động, hô hấp cũng truyền đến bên cổ của Lê Khải Liệt, “Ta biết ta không hay nói, nhưng mà ta yêu ngươi, Liệt, đừng nghĩ là ta không biết, ngươi kỳ thật rất để ý, nhưng ta rất ít khi đáp lại ngươi.”
“Chẳng qua cách thức của ta khác với ngươi, ta ưa dùng hành động–” Hắn ghé vào lỗ tai của Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt cũng không để lỡ thời cơ mà sờ soạng thân thể của Vu Duy Thiển, “Nhưng ta rất tham lam, ta muốn tất cả, tất cả đều cho ta đi, Duy, bao gồm cả sự sợ hãi của ngươi, ngươi đang lão hóa giống như người thường, ngươi sẽ chết, ngươi trở nên suy nhược, chắc là ngươi rất sợ, nhưng ta lại không nhìn thấy ngươi có phản ứng gì! Vì sao ngươi không có phản ứng! Cho ta một chút phản ứng đi!”
Lê Khải Liệt hung hăng nắm chặt du͙© vọиɠ của Vu Duy Thiển, lần này đến phiên hô hấp của Vu Duy Thiển bị đình trệ, “Đừng dùng sức như vậy.” Hắn cắn cổ của Lê Khải Liệt tựa như khi hắn từng bị cắn.
Đàn ông có lẽ đều có một chút thú tính ở trong người, hắn rốt cục cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ ở trong đó, yết hầu của Lê Khải Liệt đang rung động dưới đầu lưỡi của hắn, hơi thở ướŧ áŧ đầy nam tính hỗn hợp với mùi rượu và thuốc lá, hương vị trên làn da giống như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
“Đừng nhúc nhích.” Hắn đè lại thân thể sắp làm ra phản ứng của Lê Khải Liệt, “Ngươi luôn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của ta, như vậy cũng tốt, cứ để cho ta làm.” Hắn liếʍ lên da của Lê Khải Liệt, cắn vào bắp thịt của đối phương.
Dáng người của Lê Khải Liệt rất hoàn mỹ, có được sinh lực tràn đầy sức sống, bồn tắm rất lớn nhưng vẫn trở nên chật chội, Vu Duy Thiển tựa như đang nhấm nháp một khối năng lượng, dấn thân vào trong đó, trao đổi nhiệt độ cơ thể trong nước ấm.
Động tác của Vu Duy Thiển dịu dàng mà kiên quyết, đáy mắt bị người ta hiểu lầm là ngạo mạn và lãnh đạm đang trở nên sôi sục, Lê Khải Liệt có thể chịu được nhưng Vu Duy Thiển đã sắp không thể chịu được, “Mấy ngày nay ngươi còn lo lắng cho thân thể của ta hơn cả ta. Ta đã quen hết thảy hành vi làm càn của ngươi, nếu ngươi còn lo lắng cho ta thì hiện tại ta nói cho ngươi biết, đó là dư thừa–”
Kế tiếp hắn dùng hành động để chứng minh vấn đề sức khỏe của hắn không cần phải lo lắng.
Mọi người đều sẽ già cả, có lẽ hắn nhất thời vẫn chưa quen trở thành một người bình thường, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản hắn hưởng thụ lạc thú của người bình thường.
Lê Khải Liệt không thể ngăn cản, thậm chí ngay cả kiềm chế cũng không có, trong khoảng thời gian bị cấm dục đã làm cho hắn mất đi khả năng tự điều khiển, hắn vội vàng cần phóng thích, sự chủ động của Vu Duy Thiển càng châm ngòi dục hỏa của hắn.
Nước trong bồn tắm bị tràn ra ngoài không ít, tiếng gầm gừ tràn đầy áp lực không ngừng vang vọng, thân thể giao hợp, tìm kiếm nơi phóng thích tình cảm, cho đến khi bị du͙© vọиɠ nhấn chìm.
“Ta cũng sợ…..nhưng ta biết ngươi luôn ở bên ta cho nên ta không hề lo lắng.”
Ngâm mình trong bồn nước nóng vốn đã nguội lạnh lại bị hâm nóng vì kịch liệt vận động, rốt cục Lê Khải Liệt nghe được một câu như vậy từ chính miệng của Vu Duy Thiển, ở trong mắt Vu Duy Thiển, kỳ thật đáp án rất đơn giản.
Đôi mắt sáng như đuốc của Lê Khải Liệt dừng lại trên người hắn.
Tất cả tóc đều bị vén ra sau đầu, lộ ra vầng trán trơn bóng, khuôn mặt sắc nét càng thêm rõ ràng, Vu Duy Thiển hoàn toàn là một người đàn ông chính chắn điển trai, cân nhắc nói ra những lời này, đôi mắt lạnh lùng sắc bén khẽ khép lại, tránh đi ánh nhìn chăm chú của Lê Khải Liệt.
“Ngươi đang ngượng ngùng sao, Duy–” Lê Khải Liệt nhịn không được mà mỉm cười rồi hôn lên trán của Vu Duy Thiển, giống như hôn một đứa con nít, bởi vì là Lê Khải Liệt nên cảm giác của Vu Duy Thiển cũng trở nên vô cùng khác biệt.
Hắn quay đầu đi rồi đứng dậy, “Nước lạnh, đứng lên đi.”
Vu Duy Thiển đưa lưng về phía Lê Khải Liệt, Lê Khải Liệt không nhìn thấy vẻ mặt của người này, hắn đứng dậy rồi đi đến sau lưng của Vu Duy Thiển, thân thể trần trụi ôm lấy đối phương, “Duy yêu, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao lỗ tai của ngươi đỏ lừ hay không?”
“Không có, ngươi nhìn lầm rồi.” Hắn ngã người ra phía sau, dựa vào bả vai của Lê Khải Liệt, có trời mới biết lần trước hắn đỏ mặt là lúc nào, mà hắn lại bị một câu cùng một nụ hôn của Lê Khải Liệt làm cho khuôn mặt trở nên nóng ran.
Hai thân thể kề sát, trong lòng kêu một nghìn lần một vạn lần, Duy đáng yêu của ta, Duy yêu của ta, nhưng Lê Khải Liệt biết rõ nếu hắn nói ra thì nhất định sẽ bị đánh một cách không thương tiếc, cho nên hắn chỉ ôm lấy Vu Duy Thiển, hôn lên mái tóc ẩm ướt của đối phương, bao gồm cả những sợi tóc trắng bạc.
“Mệt không?” Hắn hỏi Vu Duy Thiển.
“Cứ đứng yên như vậy, đừng nhúc nhích, để cho ta ôm ngươi trong chốc lát.” Độ ấm trong phòng tắm vẫn còn duy trì, Vu Duy Thiển xoay người rồi giang hai tay ôm lấy Lê Khải Liệt, hắn từ từ nhắm mắt lại rồi nói ra những lời này, không nhìn thấy đôi mắt tràn ngập thâm tình và nóng rực của Lê Khải Liệt.
Lê Khải Liệt trân trọng giờ phút này, hắn lặng lẽ hạ xuống nỗi lo trong lòng, lặng lẽ giống như vẫn hay ỷ lại vào Vu Duy Thiển, đem trọng lượng thân thể dựa vào người Vu Duy Thiển, hắn có thể nhận thấy hành động này giống như một đứa bé đang làm nũng, nhưng hắn không rời đi.
Mà ngoại trừ trân trọng thì những loại tình cảm khác cũng sẽ bốc lên.
“Hey, ở phía dưới đừng lộn xộn.”
“Là nó tự mình muốn đυ.ng đến ngươi chứ ta có làm cái gì đâu, ai bảo ta yêu ngươi, làm sao mà lại không có phản ứng khi ngươi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như thế.”
“Xem ra ta có lẽ sẽ già trước ngươi, đến lúc đó có thể ngươi phải chỉ vào một ông lão mà nói với người khác là ngươi yêu hắn, thật sự nghĩ không ra cảnh tượng lúc đó là như thế nào.” Chế nhạo một cách chua ngoa, cho dù nhân vật chính của đề tài lại là chính hắn.
“Ông lão? Ai? Là ngươi à? Như vậy có phải ta nên gọi ngươi là chú hay không?” Xưng hô bình thường đến miệng của Lê Khải Liệt, nhất là hiện tại lại nghe ra hết sức tình sắc, hắn gặm vành tai của Vu Duy Thiển, nỉ non một cách tà ác, “Bây giờ có muốn ta kêu thử hay không? Chú Wirth? Đừng tưởng rằng cứ như vậy là xong rồi, chú kí©ɧ ŧɧí©ɧ dã thú trước, kế tiếp chú phải trấn an nó.”
………
P/S: thê nô, thê nô =)), ở nhà hâm sữa chờ vợ =)) =)). Mà bé Duy đáng yêu quá nha, bị chồng trêu đỏ bừng cả mặt:>. 2 bạn ngọt ngào kiểu này là sớm có án mạng đó.