Từ sau vụ đấy, Lâm Cần không tới nhà họ Giang ăn cơm nữa.
Chịu không nổi Giang Hoài mỗi ngày đều hỏi “Lâm Cần thúc thúc khi nào tới a?” “Lâm Cần thúc thúc như nào lại không tới chứ?”, Giang Duy mỗi lần đều lờ đi câu hỏi của cậu a, –
“Không tới thì không tới chứ sao, lúc trước cũng không thấy ngươi nói nhiều như vậy!”
Hừ ╭(╯^╰)╮, không đến thì thôi, ai ham chứ, y mỗi ngày còn giảm được tiền cơm đấy!
Ngoài miệng thì phô trương vậy chứ, nhưng Giang Duy mấy ngày nay chính là một chút cũng không ngủ được, lúc đi làm còn thỉnh thoảng lơ đãng, thành ra mãi không xong cái bản báo cáo từ tháng trước.
Ai dà, tránh lúc có người, y tự vỗ vỗ mặt mình, ai oán ba phút, tiếp đó phun ra cục đàm, tự làm tự chịu thôi.
Giang Duy cũng không hối hận chính mình tặng cho Lâm Cần một cái tát, nếu như đánh mấy cái mà khiến hắn tỉnh ra, y nhất định sẽ cố gắng, chính là… Y tốt xấu gì cũng là một cảnh sát, ở cảnh giáo đần độn bốn năm, lấy nắm đấm để giải quyết vấn đề, so với dân kinh tế như Lâm Cần thì… Này, y có phải xuống tay quá nặng không… = =
Mà, y còn đánh hắn trước mặt Lí Hiên, còn mắng hắn nữa… = =
Giang Duy lo lắng, Lí Hiên cũng biết, hắn bảo Giang Duy qua xem Lâm Cần thế nào, dù sao thì đấy cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt lắm.
Hai người này a, tuy là đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, nhưng tính tình vẫn y như trẻ con vậy.
Có khi người dân Đông trấn đều vậy đi.
Mới không phải vậy a, Giang Duy bĩu môi, y tức giận còn chưa tan, còn bảo y qua thăm hắn? Nằm mơ đi!
Lí Hiên bất đắc dĩ từ bỏ, đành để bọn họ tự mình giải quyết vậy
╮(╯_╰)╭
Cứ vậy hai bên giằng co nhau.
Mà cùng lúc đó, Lí Tu vừa thi sát hạch xong, còn chưa kịp hoan hô ăn mừng chính mình đã vừa đủ điểm qua, lại nhận được một tin kinh thiên động địa.
Mẹ Dương Đằng đem theo em gái hắn tới Đông trấn, nghe đồn là, tới xem mặt con dâu tương lai mà con trai mang về thế nào.
Mà Lí Tu, xem như là ra mắt mẹ chồng tương lai đi.
“Bác gái, cháu chào bác.” Khoác trên mình bộ váy hoa nhí, lộ ra vẻ vạn phần thục nữ, Lí Tu nhoẻn miệng cười, cười mỉm là kĩ thuật cơ bản của thục nữ a.
Trang điểm cẩn mật a… Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng đó!
Về phương diện này, Lí Tu rất am hiểu nha, phải cẩn thận, dù sao thì chuyện của nàng cùng Dương Đằng cũng đã đồn khắp Đông trấn rồi
(chính là nàng, trưởng ban đồn thồi, người sáng lập, Lí Tu)
biết rõ, đang hóa trang thành một thiếu nữ thanh xuân
(=,= còn là thiếu nữ?)
có tiền tài, là một nữ nhân không chút khiếm khuyết dựa vào Dương Đằng a…
“Ân?” Bác Dương nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, nhìn qua thì là một nữ hài đoan trang, có điều nụ cười kia có phần sáng lạn quá mức đi, chung quy tạo cảm giác đang tính toán gì đó…
Này, xem ra chỉ được cái bề ngoài thôi, cũng tốt a, tiểu tử Dương Đằng này như nào lại không chịu đem người ta về ra mắt chứ?
Bác Dương vẫn là có điểm nửa tin nửa ngờ, đứa nhỏ này không có vấn đề gì chứ, có khi nào là con trai bà dẫn tới lừa mình không?
Trên tivi cũng có nói rồi a, gọi là gì nhỉ, a, bạn gái hợp đồng a… = =
(Bá gái à, bác quả là rất biết cập nhật thông tin a… Ngưỡng mộ…)
“Dương Đằng a, nàng là bạn gái con?”
… Dương Đằng nhu nhu trán, có điểm choáng váng… “Ân, nàng tên Lí Tu…”
Bộ váy kia nhìn quen quen, hình như chính là bộ lúc trước hắn bị lừa mua cho nàng…
Cũng đã vài năm rồi a? Giờ lôi ra còn trông như mới vậy = =
Lí Tu? Tên nghe kể cũng không tồi…
Bác Dương len nhìn nàng, đánh giá nàng từ trên xuống, bà mới xuống xe liền gọi cho Dương Đằng, còn chưa tìm thấy, này tốc độ cũng thật nhanh đi.
Lí Tu mỉm cười, “Bác à, chúng cháu giúp bác giữ hành lý, bác vào ngồi trước đi.” Cười, mỉm cười chúm chím, Dương Đằng, tiểu tử này, ngươi chết chắc rồi, không nói mẹ ngươi tới cho ta biết đã đành, lại còn chẳng thèm kể chuyện ta với nàng nữa…
Ngạch… Nhìn nụ cười Lí Tu ngày một rực rỡ, Dương Đằng thoáng rung mình…