Vợ À! Lạnh Lùng Quá Đấy

Chương 41

- Xin lỗi, đây phải là biệt thự Tiểu thư Nguyễn Hoàng không? _ một chàng trai từ ngoài cổng nói vọng vào

- Đúng rồi có chuyện gì sao? _ K.Anh

- Tôi là nhân viên bưu phát, có một người gửi món hàng này cho Nhị tiểu thư Xảo Nhi, mời cô kí nhận _ anh chàng bưu phát

Tụi Nó liếc mắt nhìn nhau, chuyện nhận Xảo Nhi là chưa hề được công bố, tại sao tên nhân viên này lại biết, và người nào lại gửi món quà này?

- Người nào đã gửi món hàng này? _ Hắn

- Chúng tôi không biết, người đó chỉ bảo chúng tôi giao món hàng này đến đây và gửi cho Nhị tiểu thư

Devlin sau khi kí nhận, tên nhân viên ra về, cả đám lại tập trung vào món hàng, ai nấy cũng đều khó hiểu và vô cùng nghi ngờ. Là ai lại nặc danh gửi món hàng này, có lẽ như người đó rất hiểu về Nguyễn Hoàng...........không phải nói là rất hiểu về Nó, cô cứ có cảm giác như mọi hoạt động của cô đều bị người đó nắm bắt.

- Chị có nên mở nó ra không? _ Xảo Nhi run run hỏi

Mặc dù cô không biết là chuyện gì nhưng sắc mặt của mọi người sao lại mang đến sự bất an như vậy?

- Mở chứ! Sợ giề, ai cược gì với tui gì đi, rồi tui mở cho coi _ Ren cười đùa cợt

Nó thất thần nhìn chăm vào món hàng, từ khi nó được đưa đến đây cô không thể nào rời mắt khỏi chiếc hộp đó, đôi mắt đỏ rực khẽ động, trái tim như bị tắt nghẽn đau đớn

“- Tiểu Di, chuẩn bị đi thôi con “

...

''- Tiểu Di đừng mở nó..''

...

...

Giọng nói người phụ nữ văng vẳng trong kí ức, Nó cắn chặt môi, đôi chân từng bước mềm nhũng dần lùi về sau

- ĐỪNG.....ĐỪNG MỞ.....KHÔNG KHÔNG ĐƯỢC MỞ....

Nó hét lên Ren lập tức im lặng không dám hó hé câu nào, Devlin bước đến bên cạnh Nó ôm choàng lấy bờ vai của cô, anh có thể cảm nhận được Nó đang run rẩy nét mặt cô đã trở nên trắng bệch, đôi tay run lên từng đợt, đôi mắt đã phủ một tầng sương dày đặc

Kí ức đó đối với em lại không phai mờ chút nào sao? Tại sao chứ.......sao em không quên nó đi...10 năm rồi em không thể quên được cô sao?.......Tiểu Di

- Tiểu Di....em bình tĩnh đi

- Anh........không được mở, họ không được mở, anh đừng cho họ mở

Nó mệt mỏi úp mặt vào lòng ngực anh, cô đã khóc, dòng nước mắt nóng hổi thấm ướt một vùng áo, tuy cô là con người mạnh mẽ, nhưng cô lại không thể phủ nhận...cô cũng là con gái cô vẫn yếu đuối, nước mắt vẫn dễ rơi như bao nhiêu người con gái khác....nhưng đó chỉ là những giọt nước mắt trong thầm lặng, khó có ai bắt gặp được những giọt nước mắt từ con người lạnh lùng như cô, một người cứ tưởng như vô cảm.

- Tiểu Di.....mày......

K.Anh đôi mắt đỏ hoe, đưa tay bước lại gần Nó, liền bị một bàn tay chắn lại. Nhi khẽ lắc đầu, cô biết bây giờ Nó cần là một sự yên tĩnh. Quân kéo K.Anh vào lòng tươi cười xoa đầu trấn an cô. Mặc dù không ai biết Nó đã có sự đã kích gì, nhưng sự yếu đuối này của Nó là không thể phủ nhận- Di em bình tĩnh đi....lên phòng nào _ San San dịu dàng đặt tay lên đôi vai đang run rẩy

- Chị..........không được cho họ mở......được chứ?

San San hơi ngẩn ra, lần đầu tiên Nó gọi cô là 'chị' bằng chất giọng dịu dàng, yếu đuối như bây giờ, cô có thể hiểu được nổi đau về kí ức năm xưa của Nó, kí ức mà đối với một đứa trẻ mang nổi ám ảnh cả đời

- Được.....em lên phòng đi.....chị San San và Huy sẽ đưa em lên phòng...

Devlin ra hiệu cho Hắn, anh vẫn đứng ngẩn ở đó nhìn Nó, anh không biết làm gì hơn ngoài quan sát cô, tại sao anh không phải là người đứng ra che chở cho cô mà lại là Devlin? Tại sao anh không tìm hiểu một chút gì về quá khứ của cô, để rồi bây giờ chỉ có thể đứng nhìn cô trong lúc cô đang yếu đuối nhất? Tại sao vậy?

- Huy sao vậy đưa Tiểu Di lên phòng đi....

- À.......ừ....chị để em được rồi

Hắn nhận Nó từ Devlin, người cô lạnh toát đôi vai run rẩy, khuôn mặt xanh xao đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Anh dìu cô lên phòng trước bao nhiêu ánh mắt lo lắng của mọi người

.

.

.

Đặt Nó xuống giường Hắn ân cần kéo chăn đấp cho cô

- Di cô ngủ chút đi sẽ thấy tốt hơn

...

Im lặng không một tiếng trả lời, Hắn nhìn Nó, cô đã chìm vào giấc ngủ rồi, anh mỉm cười khẽ lắc đầu......anh không biết phải nói sao đây, không ngờ cô lại có tính trẻ con như vậy, khóc mệt rồi cũng sẽ ngủ thôi

Hắn kéo ghế ngồi cạnh Nó, nắm chặt lấy bàn tay của cô, hai bàn tay đan vào nhau, lặng nhìn cô.....càng nhìn cô anh lại cảm thấy bản thân thật vô dụng.........vô dụng vì không thể làm một bờ vai vững chắc cho người mình yêu, không thể chia sẽ nổi đau cùng cô ấy, không thể bảo bọc......tạo niềm tin cho người mình yêu trong khi cô ấy yếu lòng nhất...

- Tiểu Di........em có thể cho anh cơ hội được không? Cơ hội để có thể được hiểu em hơn..........cơ hội để giúp anh có thể đến gần với trái tim của em.......giúp anh tạo ra phép màu để làm tan đi nổi băng giá lạnh lẽo của lòng em........giúp anh phá vỡ bức tường ngăn cách giữa hai ta.............được không?

...

- Em là người đã tạo cho anh niềm tin............niềm tin vào tình yêu một lần nữa, em là người đã giúp anh quên đi hình bóng cô ấy................hình bóng mà anh tưởng rằng khó có thể quên được...

...

- Anh yêu em.......Tiểu Di

Anh lại nhìn cô đôi mắt màu lục bảo dịu dàng ánh mắt ngọt ngào duy nhất chỉ dành riêng cho cô........người mà anh coi là quan trọng.

* Trước cửa phòng...

- Huy ca yêu tỷ à? _ Ren

- Nhìn vậy còn hỏi _ Nhi sẵn tiện cho Ren một cái cốc

- Quá khứ đó đổi với nó rất lớn?

San San nhắc lại chuyện tất cả mặt đều trầm xuống. Nhi, K.Anh, Ren trước giờ đều rất hiểu Nó, từ sở thích cho tới tính cách.........trước đây kể cả hiện tại.............nhưng không ngờ bây giờ cô lại có một quá khứ mà cả ba chưa hề biết tới.- Chỉ có thể trông mong vào Huy thôi........người duy nhất hiện giờ có thể làm mờ đi quá khứ đau thương của em ấy.

Đúng lúc đó Hắn từ trong bước ra, 6 con người đứng đó đập vào mắt....

Mặt Hắn dần đỏ lên....

What??? Nghe hết rồi sao? Mấy người này....

- Hơ hơ....đỏ mặt kìa, sao không ở trong nắm tay lâu lâu xíu rồi ra, ra chi sớm vậy? _ K.Anh

- Quân dắt vợ mày về.....

- Tao nhớ mặt mày dày lắm mà chẳng lí nào lại biết đỏ mặt _ Quân bỏ ngoài tai câu nói của Hắn vuốt cằm ra vẻ

- Khốn nạn..... _ Hắn thuận tay cho luôn cái tát vô mặt Quân

- Anh Huy chị sao rồi?

Xảo Nhi trên tay bưng ly nước chanh, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.

- Cô ấy không sao đâu, giờ ngủ rồi

- Thôi xuống phòng khách đi ở đây sẽ làm ồn em ấy _ Devlin cười rõ tươi nắm tay San San đi thẳng xuống phòng khách

- Em đem nước vào cho chị lát em xuống

Xảo Nhi đẩy cửa vào trong, Ren-Nhi K.Anh-Quân bốn người bốn đôi mắt nhìn nhau, nhúng vai rồi đi xuống lầu.

.

.

.

.

7 con người ngồi chiễm chệ trên bộ ghế sofa cao cấp. Tất cả ánh mắt tập trung vào hai cụ già........ý nhầm hai con người lớn tuổi nhất đám làm cho chàng và nàng có một cảm giác hết sức là khó diễn tả....

- Anh chị có thể cho em biết mọi chuyện được chứ? _ Hắn mở lời đầu tiên cũng như bày tỏ thắc mắc của mọi người hiện giờ

Devlin, San San liếc mắt nhìn nhau, thở hắt ra não nề

- Honey anh nói đi

- Kí ức đó là vào sinh nhật 8 tuổi của nó, và chính ngày đó phu nhân của Nguyễn Hoàng qua đời, tức là mẹ của Tiểu Di cũng như cô ruột của anh, bà ra đi sau một vụ nổ bom từ một món hàng được gửi từ một người nặc danh

...

- Món hàng đó là chú của Tiểu Di gửi cho nó............ông ta muốn hại chết Tiểu Di người thừa kế tiếp theo duy nhất của Nguyễn Hoàng _ San San

- Chỉ vì ông ta không có con trai, mà có một đứa con gái chỉ sinh sau Tiểu Di ba ngày nên việc thừa kế Nguyễn Hoàng lại thuộc về Tiểu Di, nên ông ta muốn gϊếŧ nó để quyền thừa kế sẽ thuộc về con gái ông ta.... _ Devlin

- Trong lúc nó đang mở món quà đó thì cô Uyên đã phát hiện và kịp thời đẩy nó ra trong lúc quả bom chỉ còn 3 giây, quả bom đã nổ chính mình cô đã hi sinh, nó là người duy nhất chứng kiến, hình ảnh đó đáng lí ra không nên để một đứa trẻ chỉ mới tròn 8 tuổi chứng kiến...........đó sẽ là một nổi ám ảnh

- Ông chú đáng lí ra sẽ tử hình nhưng dượng lại nể tình là anh em nên ông ta bị phán chung thân...............nhưng nổi đau mất vợ vẫn đau hơn bao giờ hết _ Devlin

....

Im lặng..........không khí hiện giờ chỉ còn lại sự yên tĩnh, ai có thể nói gì đây, nổi đau của Nó lớn như vậy mà hiện giờ họ mới có thể nhận ra, đó là một nổi ám ảnh đối với cô rất lớn, bạn thân bao nhiêu lâu cũng không thể biết được tất cả về cô............vậy có xứng đáng gọi là bạn thân?









Trên phòng Nó, Xảo Nhi đặt ly nước trên bàn, khuôn mặt lo lắng giãn ra, chưa bao giờ cô thấy chị có biểu hiện như vừa rồi, cô thực sự rất lo lắng........có lẽ trong cuộc sống của chị luôn ngập trong sự đấu tranh chết chóc, cô ở bên chị ấy chắn chắn chị sẽ rất lo lắng luôn dành sự bảo vệ cho cô. Cô có thể hiểu giàu có chưa chắc gì hạnh phúc vui vẻ như cô tưởng

Xảo Nhi bước đến bàn những quyển sánh được để lộn xộn vào nhau, chỉ toàn là những loại sách nổi tiếng. Cô sắp xếp lại từng quyển một cách nhẹ nhàng.

Bịch.....

Một quyển sách rơi xuống đất, Xảo Nhi giật mình nhìn về phía Nó

“Cũng may không làm ồn đến chị”

Gì đây? Là hồ sơ bệnh án sao? Chị khám bệnh lúc nào? Chị có bệnh sao...tại sao mình không hay biết?

Xảo Nhi cầm hồ sơ nhìn chăm chăm vào Nó cô có nên mở ra xem không? Chị không thích mình đυ.ng chạm vào đồ chị ấy..........nhưng mình lại rất muốn biết chị có bệnh hay không.....mình muốn quan tâm chị ấy nhiều hơn giống như chị ấy đã đối với mình

Đấu tranh tư tưởng Xảo Nhi lại bị sự tò mò lấn áp, cô mở hồ sơ ra đọc từng hàng chữ được viết bên trong, mắt cô mở to hết cỡ khi nhìn hàng chữ cuối cùng đôi tay run rẩy tệp hồ sơ rơi xuống, đôi chân mềm nhũng khụy xuống sàn, hai hàng lệ từ khi nào đã lăn dài trên má.......

“Không thể nào..........chị.....”

________________End chap_______________

Thứ lỗi cho sự chậm trễ

Bài hát theo yêu cầu bạn nhé!!!