EDITOR: SU
BETA: BI
“Hoắc Thanh Châu………………?” Y nhịn không được kêu một tiếng.
Hoắc Thanh Châu hơi hơi cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười, mang đầy ẩn ý.
“Sớm biết như thế, tôi căn bản không nên đối với anh như vậy.” Nam nhân dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm mà lạnh như băng.
Tɧẩʍ ɖυệ bình tĩnh đứng nghe Hoắc Thanh Châu nói, y đối với tình huống trước mắt có chút chần chừ, biết rằng lúc này Hoắc Thanh Châu có chút dị thường, nhưng cũng không biết phải làm gì đây.
“Tɧẩʍ ɖυệ…….Anh có biết anh không, tôi thật sự yêu anh.” Hoắc Thanh Châu trầm thấp nói, cho dù nói lời yêu nhưng âm điệu là không hề lên xuống.
Tɧẩʍ ɖυệ do dự một lúc lâu, mở miệng nói: “Tôi biết. Chính là…………”
“Chính là cái gì? Chúng ta không thích hợp? Anh là dị tính luyến? Hoặc là, anh thích Đan Tĩnh Phương hơn tôi?” Hoắc Thanh Châu nói rất nhanh, cơ hồ có chút muốn gây sự.
“Tôi đã nói rồi, tôi chưa bao giờ có tình cảm với cô ấy cả.” Tɧẩʍ ɖυệ có chút bất đắc dĩ.
“Như vậy, việc lần trước ở quán ăn là anh gạt tôi?” Hoắc Thanh Châu lạnh lùng nói, “Anh thà rằng nói dối, cũng không muốn quay lại với nhau.”
Tɧẩʍ ɖυệ ngẩn ra, nhớ tới lần trước cùng Hoắc Thanh Châu chạm mặt ở quán ăn, chính mình lúc đó lại mạnh miệng nói ra những điều không nên nói. Lần này lại vô tình quên mất, nói đi nói lại việc mình cùng Đan Tĩnh Phương không có quan hệ gì. Đúng là chết chắc mà.
“Thật có lỗi, khi đó là muốn cậu hiểu lầm. Dù sao chuyện chúng ta………..lúc đó đã không còn gì hết.” Tɧẩʍ ɖυệ thản nhiên nói.
Hoắc Thanh Châu chậm rãi nói: “Cho nên……………Anh từ đầu đến cuối cũng chưa từng cùng nữ nhân kia có quan hệ dù là một chút?”
“Chưa từng, chỉ là tôi lừa cậu thôi.” Tɧẩʍ ɖυệ hạ ánh mắt, trong lòng có chút áy náy.
Hoắc Thanh Châu lại đột nhiên đến gần, đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại của y. Tɧẩʍ ɖυệ sửng sốt, trong nhất thời do dự có nên hay không buông thả mình rơi vào bàn tay ấm áp kia; Hoắc Thanh Châu rất ôn nhu, từ lúc trưởng thành cho đến giờ y rất ít được người khác đối xử ôn nhu với mình như vậy, không biết nên làm sao đây.
“Hoắc……………..Thanh Châu……….?”
“Ừ.” Nam nhân tùy ý đáp, nhưng vẫn không thu hồi tay lại.
“Cậu…….Mau buông ra………” Tɧẩʍ ɖυệ chỉ cảm thấy một trận nhiệt khí nhắm thẳng lỗ tai mà hướng tới, quẫn bách không biết phải làm sao.
Mới vừa rồi hai người rõ ràng nói chuyện với nhau một cách lạnh lùng, vẻ mặt lúc đó của Hoắc Thanh Châu lại lãnh đạm khôn kể, như thế nào giờ đây đối phương lại như vậy. Y cảm thấy khó hiểu vô cùng.
“Không.” Hoắc Thanh Châu thẳng thắng cự tuyệt lời nói kia, ánh mắt tràn ngập một cảm xúc phức tạp. “Từ giờ trở đi, tôi không thèm để ý suy nghĩ của anh nữa. Là đồng tính luyến cũng tốt, không phải cũng thế; thích tôi cũng tốt, chán ghét cũng mặc kệ; tôi cũng không quản.”
“Cái gì?” Tɧẩʍ ɖυệ kinh ngạc hỏi lại, trong nhất thời không thể lý giải nam nhân kia thật sự đang làm cái gì.
“Tôi nói, tôi không muốn rời xa anh, phải cùng với anh ở một chỗ.” Hoắc Thanh Châu bình tĩnh nói nhưng cũng có chút lạnh nhạt, “Trước kia đối với anh ôn nhu, luôn vì anh mà suy nghĩ, nhưng dường như anh không thích như thế, đã vậy từ bây giờ tôi sẽ làm theo ý mình; tôi muốn anh thuộc về mình thì phải như vậy.”
Tɧẩʍ ɖυệ không nói thành lời, thậm chí còn chưa phục hồi được tinh thần. Người trước mắt là Hoắc Thanh Châu? Người đàn ông dịu dàng lúc trước đâu rồi, mà giờ đây lại mạnh bạo thế như vậy? Rốt cuộc Hoắc Thanh Châu là ai? Đâu mới là sự thật?
Y bỗng nhiên suy nghĩ có chút hỗn loạn.
“Tɧẩʍ ɖυệ, anh cứ việc cự tuyệt, tôi không quan tâm nhưng lời tôi nói nãy giờ anh đã hiểu thông suốt chưa?” Hoắc Thanh Châu nở một nụ cười đến giảo hoạt mà trêu tức.
“Tôi nói rồi, tôi không muốn gặp lại cậu nữa.” Tɧẩʍ ɖυệ cơ hồ nói có chút không được rõ ràng.
Y thật sự luống cuống. Hoắc Thanh Châu dường như muốn bức y không buông, phải dây dưa đến cùng; nhưng Tɧẩʍ ɖυệ không mong tình huống lại diễn biến thành ra thế này. Y có thể dễ dàng tha thứ cho việc Hoắc Thanh Châu rời đi, nhưng không cách nào có thể nhìn nhận đối phương quay trở lại bên y lần thứ hai. Từ lúc ở chung cho đến nay, hai người đều chưa bao giờ thật sự vui vẻ, có lẽ ngay từ đầu bọn họ vẫn còn ôm chặt hy vọng, nhưng cuối cùng cũng chỉ đối với nhau như người xa lạ. Y cho dù buông Hàn Tân Đình, nhưng trong đáy lòng có lẽ hình bóng cô ấy cũng không bao giờ phai, đối với Hoắc Thanh Châu như vậy là không công bằng.
“Tôi cái gì cũng chưa nghe được.” Hoắc Thanh Châu ra vẻ hờ hững, rồi lại phảng phất chút tư thái vô lại.
“Tôi có thể nói lại lần nữa: Tôi không muốn thấy cậu nữa.” Tɧẩʍ ɖυệ dồn dập nói.
“Tôi mặc kệ.” Hoắc Thanh Châu mặt dày mở miệng.
“…………….Đều đã rõ, chúng ta thật sự không thích hợp. Tôi cuối cùng làm cậu thương tổn…………Chẳng lẽ ở cùng tôi cậu không thấy thống khổ sao………..?” Tɧẩʍ ɖυệ không biết phải nói làm sao nữa.
“Vô luận là anh muốn nhìn thấy tôi, vô luận có thích tôi hay không, vô luận chúng ta có hạnh phúc hay không ——- chuyện đó tôi mặc kệ. Thống khổ cũng tốt, khó khăn cũng thế, tôi chỉ cần biết một điều.” Hoắc Thanh Châu thanh âm vô cùng rõ ràng, pha chút lãnh khốc trong lời nói: “———–tôi muốn được ở bên anh, không muốn xa rời.’’
“Cậu vì cái gì mà cứ chấp nhất không chịu buông. Tôi căn bản không đáng để cậu phải như vậy…………..” Tɧẩʍ ɖυệ khô khốc nói, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thanh Châu.
“———– anh rất đáng giá.”
Hoắc Thanh Châu cũng nhìn thẳng vào y.
“Tôi không thể đáp ứng cho anh mọi thứ………….” Tɧẩʍ ɖυệ chua xót nói.
“Từ giờ trở đi, tôi mặc kệ anh nghĩ gì.” Hoắc Thanh Châu lạnh lùng nói, “Anh là người như thế nào tôi đã biết, đã nhận thức; nhưng anh là đối tượng tôi muốn sống cùng đến suốt đời, ngoài tôi ra, không có người khác.” Nói đến vế sau, Hoắc Thanh Châu nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tɧẩʍ ɖυệ cười khổ: “Cậu làm như vậy tôi rất khó xử.”
“Thì sao?” Hoắc Thanh Châu hừ một tiếng. “Cho tới nay tôi không phải đã từng làm khó anh rất nhiều sao?”
“Tôi không thấy như vậy.” Tɧẩʍ ɖυệ do dự nói, “Thật sự.”
Hoắc Thanh Châu khi trước có thể đã làm y khó xử nhưng đó chỉ là việc nhỏ, đa phần hắn luôn ôn nhu săn sóc y, không bao giờ muốn bức bách y phải theo hắn, luôn vì y mà suy nghĩ, luôn đối xử vô cùng hòa nhã với y.
“Phải không………..” Hoắc Thanh Châu khẽ cười.
“Nhưng dù vậy, tôi vẫn cho rằng chúng ta không thích hợp đến với nhau.” Tɧẩʍ ɖυệ thản nhiên nói.
Hoắc Thanh Châu liếc nhìn y một cái, đột nhiên nhanh bắt lấy cổ tay y, cũng không quan tâm Tɧẩʍ ɖυệ đang một trận kinh ngạc liền hôn xuống. Tɧẩʍ ɖυệ giãy giụa muốn thoát khỏi cái hôn đó nhưng lực bất tòng tâm, Hoắc Thanh Châu càng xiết chặt y lại, nhưng cũng không muốn làm quá vì sợ y bị thương.
Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng của Tɧẩʍ ɖυệ, đùa giỡn, bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ đang sợ hãi kia. Tɧẩʍ ɖυệ dường như bị đắm chìm trong cái hôn đó mà có chút đáp lại, thậm chí còn trầm thấp mà phát ra tiếng thở dốc.
Y nghe thấy tiếng thở dốc do chính mình phát ra, không khỏi một trận quẫn bách; mà Hoắc Thanh Châu hôn đến muốn tắt thở mới lưu luyến mà buông y ra.
“ Tɧẩʍ ɖυệ…………” Hoắc Thanh Châu liếʍ đôi môi, cảm nhận hương vị mình khám phá, “ Anh có thích……tôi không?”
Tɧẩʍ ɖυệ không trả lời, nhưng mặt thì đã đỏ không thôi.
“Tuy rằng tôi muốn ở bên anh, nhưng lúc này đây không giống như lúc trước. Tôi sẽ không nhân nhượng nữa…………..” Hoắc Thanh Châu ngưng một chút, lo lắng không biết nên diễn đạt như thế nào “Cũng sẽ không bao giờ……………….rời khỏi anh nữa……….” Hắn có chút quẫn bách mà nghiêng mặt đi, “Tôi rất ít khi làm như vậy, nếu anh muốn, tôi sẽ vì thế mà hứa với anh. Khi đó bỏ anh mà đi, là lỗi của tôi.”
“Cậu không có lỗi.” Tɧẩʍ ɖυệ nhìn đối phương có chút xấu hổ khi nói ra lời hứa hẹn, bỗng nhiên có chút không biết làm sao.
“Anh hiện tại………….Cùng Đan Tĩnh Phương………….”
“Chúng tôi đã không có lén lút gặp nhau nữa, nếu đây là điều mà cậu muốn hỏi.” Tɧẩʍ ɖυệ thanh thoát đáp.
Y nghĩ rằng ngày mà Hoắc Thanh Châu rời đi, chưa bao giờ y thôi nghĩ đến hắn, cho dù là làm gì đi nữa, cuối cùng hình bóng hắn vẫn hiện ra. Tɧẩʍ ɖυệ tự nhủ để cho đối phương đi là muốn người đó được hạnh phúc, nhưng bản thân mình có hạnh phúc theo không? Không, y vẫn luôn quyến luyến không muốn xa Hoắc Thanh Châu.
Tɧẩʍ ɖυệ ngước nhìn nam nhân trước mặt, không tự chủ được mà khóe môi cong lên.
————– y cùng Hàn Tân Đình nên sớm dừng tại đây thôi. Thực tế, từ ngày Hàn Tân Đình mất đi, đó cũng chính là lúc ràng buộc giữa y và cô ấy đã được tháo gỡ, chính là lâu như vậy, y mới thật sự có thể buông đối phương ra.
“Tɧẩʍ ɖυệ, ngày mai tôi sẽ trở về nhà của anh.” Hoắc Thanh Châu nhẹ giọng nói.
Tɧẩʍ ɖυệ ngẩn ra lại nở nụ cười, phát ra có chút tà ác: “Dù trong nhà có đồ vật này nọ của người khác cũng muốn trở lại sao?”
“Không sao.” Hoắc Thanh Châu nhướng mày.
“Thật sự?”
“Đúng, không sao, tôi thật sự không quan tâm.” Hoắc Thanh Châu cười.
“Cũng đã khuya, tôi muốn ngủ lại trong này.”
Vừa nói, Hắc Thanh Châu chậm rãi cởi bỏ cà – vạt.
Tɧẩʍ ɖυệ không có nghĩ nhiều liền đáp ứng, thẳng đến khi Hoắc Thanh Châu đi tắm thì y mới ý thức được đối phương có lẽ đang ám chỉ cái gì đó với y. Lại nói, bọn họ cũng không phải thật sự trong sạch, cũng không phải chưa từng giúp nhau an ủi, nhưng việc đối phương ngủ lại vẫn khiến y có chút khẩn trương.
Sau khi Hoắc Thanh Châu tắm xong đi ra khỏi phòng tắm cũng chỉ quấn ngang hông chiếc khăn tắm, nửa người trần trụi phía trên vẫn có một chút nước động lại.
Còn không kịp nói gì, Tɧẩʍ ɖυệ đã bị đối phương hôn môi, liền kinh ngạc phát hiện tay mình đã bị nam nhân trói lại bằng cà – vạt ngay trên đầu giường.
“Thanh Châu? Cậu làm cài gì………………”
“Mọi chuyện phát sinh kế tiếp đều là do tôi bắt buộc anh nên tôi sẽ tự chủ trì lấy.” Hoắc Thanh Châu bình tĩnh nói.
Tɧẩʍ ɖυệ dở khóc dở cười, tuy rằng không thể nói rõ hoàn toàn cam tâm tình nguyện, nhưng y dù sao cũng sẽ không có cự tuyệt Hoắc Thanh Châu, bởi vậy đối phương hoàn toàn không cần phải … Hạn chế hành động của y.
…… …. Cho dù y không nói gì, nhưng như vậy chũng chính là đã ngầm đồng ý, mặc dù Hoắc Thanh Châu trói y nhưng chỉ cần y dùng sức một chút là có thể thoát khỏi, thế nhưng y không làm như vậy.
Có lẽ y cũng đang mong chờ một điều gì đó.
Ngoại trừ hai tay bị trói thì quần áo trên người vẫn chỉnh tề, Hoắc Thanh Châu thì ngược lại, cả người cũng chỉ có độc nhất cái khăn tắm đang che lấp hạ thân, nhưng đối phương lại tuyệt nhiên không thấy thẹn thùng, vẫn cứ như không mà bình tĩnh.
Thân hình trước mắc tương đối rắn chắc, nhưng không đến mức cường tráng, màu da không tính là trắng nõn nhưng cũng không khác đi là bao, dù sao Hoắc Thanh Châu cũng là nhân viên văn
phòng, suốt ngày chỉ ngồi trong phòng làm việc, cơ thể được như bây giờ cũng là thành quả của việc tập thể hình mà ra.
Hoắc Thanh Châu liền rất nhanh cởi bỏ áo sơ mi của y, động tác mau lẹ mà gọn gàng, Tɧẩʍ ɖυệ cảm giác nửa người trên của mình cuối cùng cũng đã phơi bày ra trước mắt.
Bắt đầu từ đây, sự tình không còn khống chế được nữa.
Mới đầu Hoắc Thanh Châu nhẹ nhàng hôn môi y, sau đó liền đi xuống chiếc cổ của y mà hôn mυ'ŧ không ngừng, tiếp theo lại chu du xuống phía đầu v* kia mà đùa giỡn, cắи ʍút̼ làm cho nó không ngừng sưng đỏ lên; Tɧẩʍ ɖυệ không được tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn không nói gì. Bị âu yếm như thế này không phải là không có cảm giác, chính là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho y xém không nhịn được mà rêи ɾỉ, bởi vậy khiến cho y không biết phải làm sao.
May mà Hoắc Thanh Châu cũng đã buông tha cho hai đầu v* sưng đỏ kia mà tiến xuống dưới bụng mà hôn, một luồn kɧoáı ©ảʍ chạy dọc sống cùng với hơi thở gấp gáp khi Hoắc Thanh Châu ngày càng tiến gần xuống phía dưới.
“Tɧẩʍ ɖυệ, thả lỏng đi.” Hoắc Thanh Châu dừng lại một chút, nhẹ nhàng nói.
Tɧẩʍ ɖυệ không có trả lời. Y đương nhiên biết chính mình nên thả lỏng, tuy rằng không phải lần đầu trần trụi cùng nam nhân âu yếm triền miên nhưng bây giờ đang là cấp độ khác, khác xa so với mấy lần trước đây cùng Hoắc Thanh Châu nên Tɧẩʍ ɖυệ thấy có chút khẩn trương cùng sợ hãi.
Hoắc Thanh Châu hôn đến phần eo liền chậm rãi cởϊ qυầи dài của Tɧẩʍ ɖυệ xuống, tiếp theo là qυầи ɭóŧ, tay liền cầm lấy tính khí đã sớm bán ngạnh kia mà xoa nắn lên xuống, khiến cho y đỏ bừng cả mặt, kɧoáı ©ảʍ cứ thế mà tăng cao.
Đợi cho đến khi bắn ra, Tɧẩʍ ɖυệ đã là thô suyễn không ngừng, mặt đỏ tai hồng.
Hoắc Thanh Châu một tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y, bởi vì đã lâu rồi chưa phát dục nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia tương đối nhiều……Tɧẩʍ ɖυệ cảm thấy thẹn thùng vô cùng, cứ cắn chặt môi không dám nhìn tới.
“Thiệt nhiều…………..” Hoắc Thanh Châu tựa tiếu phi tiếu cúi đầu tiến đến bên tai Tɧẩʍ ɖυệ: “Thật có lỗi, nơi này không có đồ bôi trơn, nên……………….”
Tɧẩʍ ɖυệ ngẩn ra, còn không ý thức được Hoắc Thanh Châu đến tột cùng là đang muốn nói gì thì hành động của hắn cũng đã cho y đáp án. Hoắc Thanh Châu lấy gối lót dưới eo Tɧẩʍ ɖυệ, một bên tách đùi y ra, làm cho phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ thiệt nhiều kia chảy dọc theo đùi trong xuống dưới khe hở đang khép mở kia. Cảm giác thấy chất lỏng kia đang chảy đến nơi nào làm y không khỏi xấu hổ, đến cổ cũng đã đỏ bừng một mảng.
—————— đã sớm không còn là xử nam, nhưng lần đầu tiên cùng Hoắc Thanh Châu làm tới cùng như thế này khiến cho y cảm thấy xấu hổ………………
Nhưng mà Hoắc Thanh Châu không dừng lại đó, tiếp theo cho vào một ngón tay nương theo dịch thể kia mà sáp nhập huyệt khẩu.
Bởi vì nửa người dưới được lót nâng cao lên một chút nên Tɧẩʍ ɖυệ có thể trông thấy rõ chuyện gì đang diễn ra giữa hai chân mình; ngón giữa của Hoắc Thanh Châu đã muốn tiến vào hết, y ý thức được một chút cảm giác nơi hạ thể, tuy rằng không có đau đớn nhưng chính là có một cảm giác không thể hiểu được.
Y không cảm thấy thẹn thùng mà lại có chút tò mò. Y biết một chút về đồng tính giao hợp nhưng chi tiết thì không rõ lắm, nhất cử nhất động hiện tại của Hoắc Thanh Châu làm cho y cảm thấy xa lạ, khó tưởng tượng.
Tỷ như hiện nay, y biết Hoắc Thanh Châu đang vì y mà khuyết trương nhưng đây là lần đầu được đối đãi như vậy nên y cảm thấy có chút không biết phải làm sao, mặc dù mỗi lần bộ vị mẫn cảm đó được miết nhẹ lại khiến cả người y run lên, mang lại một kɧoáı ©ảʍ khó tả.
Nhưng không đợi y cảm nhận hết, Hoắc Thanh Châu đã bổ nhào lên thân hình y mà hôn ngấu nghiến.
Tɧẩʍ ɖυệ cũng đem lưỡi của mình chơi đùa cùng đối phương, tiếp theo Hoắc Thanh Châu đem ngón tay thứ hai cho vào mật huyệt, Tɧẩʍ ɖυệ liền hừ nhẹ một tiếng, kɧoáı ©ảʍ lại muốn tăng thêm một tầng, hôn môi lại càng bạo hơn một phần.
Không biết qua bao lâu, sau khi chấm dứt hôn môi, Tɧẩʍ ɖυệ ý tức được môi mình đã sưng đỏ cả lên, Hoắc Thanh Châu rốt cuộc cũng cởi trói cho Tɧẩʍ ɖυệ, tiện tay vứt luôn cái khăn tắm vướn víu, Tɧẩʍ ɖυệ lúc này mới phát hiện Hoắc Thanh Châu đã chịu đựng lâu rồi.
Đối phương nâng đùi y lên, làm cho nơi hồng hồng đáng yêu kia đặt trước tính khí đang trướng đau chuẩn bị tiếng vào, Tɧẩʍ ɖυệ nhìn thấy cảnh này thì thở dốc không thôi, mà Hoắc Thanh Châu cũng không kém, khuôn mặt tuấn dật kia đã ửng hồng một mảnh.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một loại trướng đau khiến Tɧẩʍ ɖυệ sợ hãi…………
“………………..Thanh Châu.”
“Ừ?” Hoắc Thanh Châu lên tiếng, nhưng cũng không thập phần chuyên tâm, tựa hồ đang lo lắng không biết nên như thế nào tiến vào để Tɧẩʍ ɖυệ chịu ít thương tổn nhất.
Kế tiếp, Tɧẩʍ ɖυệ liền cầm lấy tính khí của Hoắc Thanh Châu, chịu đựng một chút nâng eo, đẩy mạnh tính khí ấy sáp nhập vào, nhưng vì chỗ chật hẹp đó mà tính khí to lớn đó chỉ mới tiến vào được một nữa……….
Hoắc Thanh Châu kinh ngạc nhìn hành động kia của Tɧẩʍ ɖυệ, trên mặt liền hiện lên chút ảo não: “Anh như thế nào…………Có đau lắm không?”
“Không có.” Tɧẩʍ ɖυệ hơi nhíu mi nói.
Trên thực tế, đau đớn lúc đầu vẫn chưa có giảm bớt, nhưng không phải là không thể chịu đựng, tuy rằng cảm giác trướng đau này có chút quái dị, nhưng mà không phải Hoắc Thanh châu cũng rất quan tâm y sao. Điều đó làm Tɧẩʍ ɖυệ trừ bỏ ngượng ngùng bên ngoài cũng chỉ cảm thấy hưng phấn vô cùng, chính là một người đàn ông như mình lại để một người đàn ông khác nằm trên xỏ xiên cảm thấy được sự sỉ nhục cùng kɧoáı ©ảʍ không thể giải thích được.