Từ ba tháng trước Chung Túc đã báo cho Kỷ Mộ Niên biết tin tức Sở Hi Du bị thương, nhưng mà lúc này Kỷ Mộ Niên nhìn thấy trước ngực Sở Hi Du, bộ dáng so với lúc mới bị thương không khác biệt lắm, chẳng qua thịt trên miệng vết thương đã trở nên trắng nhợt, ẩn ẩn còn có tơ máu tràn ra, hình dạng căn bản chưa từng khép lại.
Lần này còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, Sở Hi Du lập tức giãy khỏi tay Kỷ Mộ Niên, một lần nữa che lại miệng vết thương, cảnh giác nhìn Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên mất một lúc lâu mới hoàn hồn, chú ý tới vẻ mặt Sở Hi Du, cười nói, “Đừng sợ, ta sẽ không làm đau ngươi.”
Sở Hi Du không tin, ánh mắt vẫn còn mang theo đề phòng.
Kỷ Mộ Niên thấy thế, tâm tư liền xoay chuyển, nhíu mày nói, “Vết thương này của ngươi có phải bị từ ba tháng trước hay không, sao đến bây giờ còn chưa khỏi?”
Sở Hi Du sửng sốt, nghĩ đến bản thân mình lúc tỉnh lại liền bị thương, tính đến nay, đúng là đã rất lâu rồi.
Người này có lẽ thật sự biết mình…
Hắn rủ mắt, trầm mặc nửa ngày mới lên tiếng nói, “Là… Là có người không muốn để cho ta khỏe lên.”
“Ai?” Kỷ Mộ Niên ngạc nhiên nói.
Sở Hi Du nhớ tới bộ dáng người kia mỗi lần giúp hắn đổi dược, sợ hãi rụt lui lại, sau đó mới chậm rãi nói, “Ta không biết hắn là ai.”
“…” Kỷ Mộ Niên trầm mặc.
“Hắn nói ta là người xấu, trừng phạt đúng tội, không cho ta khỏe lên.” Sở Hi Du nhỏ giọng nói.
“…” Kỷ Mộ Niên tiếp tục trầm mặc.
Sở Hi Du mím môi, do dự một lúc, ánh mắt nhẹ nhàng chớp động, cuối cùng nhìn Kỷ Mộ Niên, thấp giọng hỏi, “Ta thật là người xấu sao?”
“…” Lời này thật sự mà nói rất khó trả lời.
Kỷ Mộ Niên cố nén phản cảm trong lòng đối với Sở Hi Du, cười nói, “Không tính quá xấu.”
Ngoài miệng y nói như vậy, trong đầu lại âm thầm bổ sung thêm một câu.
Phải là vô cùng xấu.
Sở Hi Du nghe không được thanh âm trong lòng Kỷ Mộ Niên, vừa nghe y nói xong mặt lập tức giãn ra, “Thật vậy sao?”
Kỷ Mộ Niên gật đầu.
“Thật.”
Sở Hi Du được Kỷ Mộ Niên khẳng định, lộ ra nét cười thả lỏng, cúi đầu nhìn ảnh ngược của mình trong nước.
Kỷ Mộ Niên lúc này rốt cục biết được Sở Hi Du được người cứu đi rồi vẫn còn chịu đau khổ, phiền muộn trong lòng cũng biến mất.
Tuy rằng y không rõ người cứu Sở Hi Du là ai, nhưng mà Sở Hi Du hẳn là rơi vào trong tay một người rất hận hắn. Kỷ Mộ Niên suy nghĩ một lúc, mới cười nói, “Ngươi kia thì sao? Hắn không đi với ngươi sao?”
Sở Hi Du vừa nghe đối phương đề cập tới người giúp hắn đổi dược, sắc mặt nháy mắt biến đổi, hơn nửa ngày mới ấp a ấp úng nói, “Hắn đi ra ngoài…”
“Đi ra ngoài?” Kỷ Mộ Niên hỏi.
Sở Hi Du lúng túng nói, “Hắn cùng một người không có tóc đi ra ngoài, vài ngày cũng không trở về… Ta thật sự rất đói, liền đi ra ngoài.”
Lúc nghe Sở Hi Du nói đến ‘một người không có tóc’, Kỷ Mộ Niên có chút chần chờ, trong đầu lập tức thoáng hiện lên bộ dáng của một người, nhíu mày nói, “Có phải là hòa thượng có một con ngươi màu đỏ hay không?”
“Màu sắc hai mắt của hắn đúng là không giống nhau.” Sở Hi Du ngẫm lại, kinh nghi nhìn Kỷ Mộ Niên, hơn nửa ngày mới nói ra một câu, “Sao ngươi lại biết?”
Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là đang hoài nghi mình, trong đầu Kỷ Mộ Niên cười lạnh một tiếng, trên mặt lại lộ ra tươi cười nói, “Ta biết người này, trước kia ngươi cũng biết.”
Ngươi nọ nhất định là Đồng Hoa không thể nghi ngờ, mà người cứu trị cho Sở Hi Du, có thể chính là Thành Phong Nam. Kỷ Mộ Niên thầm nghĩ.
Sở Hi Du ‘À’ một tiếng, nói “Hắn so với người kia tốt hơn… Chẳng qua không chịu nói cho ta biết ta là ai.”
Kỷ Mộ Niên nghe vậy cười nói, “Không sao, Sở Hi Du, sau này ngươi đi theo ta, sẽ chậm rãi nhớ lại những chuyện trước kia.”
Sở Hi Du gật đầu, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Kỷ Mộ Niên thấy Sở Hi Du đã hoàn toàn tin tưởng mình, mở miệng chậm rãi dò hỏi, “Sở Hi Du, ngươi còn nhớ trên người ngươi có một chuỗi chìa khóa hay không?”
“Chìa khóa?” Sở Hi Du chớp mắt nhìn Kỷ Mộ Niên.
Nhìn bộ dáng người này nhất định là không hiểu, Kỷ Mộ Niên miêu tả tỉ mỉ nói, “Thứ gì đó tinh tế, thật dài?”
“Tinh tế, thật dài?” Sở Hi Du tiếp tục chớp mắt.
Kỷ Mộ Niên khoa chân múa tay diễn tả, cũng nhìn về hướng Sở Hi Du chớp chớp mắt.
(Hai anh mần cái giống gì vậy mèn ơi T_T)
Sở Hi Du như nhớ tới gì đó, mở to mắt nói, “Trước kia… Chỗ ở trước kia có rất nhiều.”
Kỷ Mộ Niên nhíu mày nói, “Rất nhiều?”
Sở Hi Du gật đầu nói, “Trước kia người nọ luôn lấy đâm lên người ta.”
“…” Đó hẳn là châm cứu…
Kỷ Mộ Niên yên lặng nghĩ.
Ngay cả khi đối mặt với một người không sai biệt lắm đã biến thành nửa kẻ ngốc, Kỷ Mộ Niên vẫn dùng hết kiên nhẫn, lấy ra một chuỗi chìa khóa, lắc lắc trước mặt Sở Hi Du nói, “Có thứ giống như thế này hay không, tinh tế, rất dài?”
Sở Hi Du tròn mắt nhìn chìa khóa của Kỷ Mộ Niên, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẻ mặt ngơ ngác lắc lắc đầu.
Kỷ Mộ Niên nhớ rõ thời điểm bị hắn khóa lại trước kia, Sở Hi Du luôn mang theo chìa khóa kia bên người, còn thường xuyên lắc lư trước mặt dụ dỗ y!
Có lẽ người này bị thương, quên mất chìa khóa để đâu, cũng có thể là Đồng Hoa và Thành Phong Nam đã lấy chìa khóa đi rồi.
Nhưng vô luận thế nào, cũng phải cởi bỏ gông xiềng trên người mới được.
Kỷ Mộ Niên nghĩ nghĩ nói, “Vậy ngươi còn nhớ rõ nơi ở cũ là ở đâu không?”
Sở Hi Du nghe xong, gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
“Ta không muốn trở về.” Hắn nói.
Kỷ Mộ Niên đáp, “Nhưng mà ta muốn đi.”
Sở Hi Du đăm đăm nhìn Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên cười nói với hắn, “Ngươi là từ nơi đó mà mất trí nhớ, ta dẫn ngươi tìm trí nhớ trước kia của ngươi về, được không?”
Trong tươi cười của y ít nhiều mang theo vài phần giả nhân giả nghĩa, Sở Hi Du chần chờ một lúc, vẫn là đáp ứng.
Nếu có thể khôi phục trí nhớ, so với tình trạng cái gì cũng không biết khắp nơi gặp trắc trở như hiện tại, cũng tốt hơn nhiều.
Hai người khó được lúc thống nhất ý kiến, Kỷ Mộ Niên định cách ngày sẽ lên đường đi đến nơi Sở Hi Du ở trở kia.
Sở Hi Du chậm rì rì tắm rửa xong, từ trong dục dũng bước ra, tiếp nhận y phục Kỷ Mộ Niên đưa qua.
Kỷ Mộ Niên liếc mắt nhìn thấy thân thể Sở Hi Du, bỗng nhiên nhíu mày.
Nam nhân trước mắt thoạt nhìn gầy yếu, nhưng xương cốt thân thể lại rất rắn chắc, trước kia lúc còn chưa bị thương, là một người có võ công tương đương với y, cho dù hiện tại mất đi trí nhớ, sợ là công phu trước kia vẫn còn.
Mà bản thân lại bị nam nhân này phế đi võ công, cho dù là Sở Hi Du biến thành tiểu bạch, bản thân cũng ngăn cản không được một chiêu của hắn.
Ánh mắt Kỷ Mộ Niên băn khoăn trên người Sở Hi Du, cuối cùng dừng lại trên huyệt Khí Hải của người này.
Y nghĩ, có chết cũng phải phế đi võ công Sở Hi Du mới đúng.
Y nghĩ như vậy, chỉ vào chiếc giường đơn trong phòng, cười nói. “Sở Hi Du, đêm nay ngươi liền ngủ cùng với ta đi.” Y chỉ chỉ bên trong giường, “Ngươi ngủ ở đó.”
Sở Hi Du không nghi ngờ y, gật đầu đồng ý.
Người này giúp hắn trả tiền cơm, cũng cho hắn có chỗ ngủ, hơn nữa còn đáp ứng hắn tìm trí nhớ trước kia trở về, hẳn là một người tốt.
Trong lòng Sở Hi Du nghĩ nghĩ, liền mặc nội y rộng thùng thình nằm vào bên trong giường.
Kỷ Mộ Niên đi theo phía sau, ngồi ở mép giường bên ngoài, nhìn bộ dáng Sở Hi Du.
Qua không bao lâu, sắc trời bên ngoài dần dần tối, trong đêm đen một mảnh u ám, Sở Hi Du nằm bên trong, dần trầm tĩnh lại, hai mắt nhắm chặt, hô hấp nhẹ dần.
Đợi đến khi Sở Hi Du hoàn toàn ngủ say, Kỷ Mộ Niên chậm rãi tháo một chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống.
Trâm cài có một đầu vô cùng bén nhọn, trong đêm tối bỗng nhiên sinh ra vài phần lạnh lẽo.
Kỷ Mộ Niên chậm rãi chuyển hướng về phía huyệt Khí Hải của Sở Hi Du.
Chỉ cần đâm vào huyệt Khí Hải, Sở Hi Du liền không còn võ công nữa, cũng không thể uy hϊếp y.
Suy nghĩ hiện lên trong khoảnh khắc.
Ngay sau đó, lúc đầu trâm của Kỷ Mộ Niên chỉ còn cách huyệt vị của Sở Hi Du một đoạn, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, sau đó dường như có vật nào đó phá không mà lao đến, thẳng về hướng Kỷ Mộ Niên!
Tác giả:
Những ngày tương thân tương ái (phải nói là tương ái tương sát chứ) từ nay về sau bắt đầu, ten ten ten tèn~~~~