Ván Cờ Người

Quyển 1 - Chương 6: Châm ngòi

Lúc tan cuộc chơi, Oánh Oánh nói với Hồ Bằng, gần đây Vân Tài vẫn đến chơi mạt chược với một nhóm người trong cơ quan chị.

Nghe nói vậy, Hồ Bằng không thể không hỏi được thua thế nào, điều này rất

quan trọng. Oánh Oánh làm việc ở Cục kinh doanh thuốc lá, ở đấy không

nói gì đến lương cao, mà tiền thưởng mỗi năm cũng hàng chục nghìn đồng.

Vân Tài vợ anh là trùm thua, chơi mạt chược với bọn họ chẳng khác nào

đem cả gia tài ra chơi.

Oánh Oánh không muốn nói với Hồ Bằng

nhiều chuyện, bị anh hỏi nhiều mới nói ra, sợ nói thua mấy nghìn Hồ Bằng không tin, bảo Vân Tài không có nhiều tiền để thua đậm như vậy.

Oánh Oánh không nói gì thêm, chỉ dặn anh về đừng nói gì với vợ là do chị mau mồm mau miệng. Nhưng dụng ý của chị là tốt. Những người kia được tiền

của Vân Tài còn cười chị là “Bí thư doanh nghiệp thua lỗ”, chị chỉ nghĩ

Vân Tài không nên chơi bài với họ, Vân Tài không nhiều tiền bằng bọn họ, càng chơi càng thua đau.

Hồ Bằng cáu lắm, anh về nhà trước hết

xem sổ sách đi chợ hàng ngày của vợ, không thấy chị ăn bớt tiền chợ. Anh lại đến ngân hàng để xem các khoản tiền gửi, cũng không thấy rút khoản

nào ra chi dùng. Anh gọi điện đến xưởng bột giấy nơi Vân Tài làm việc,

hỏi xem gần đây nhà máy có khoản bù lương hoặc tiền thưởng nào không,

người được hỏi trả lời đều không có khoản nào.

Thật kì lạ, Vân

Tài lấy tiền ở đâu để thua? Câu hỏi cứ giày vò Hồ Bằng. Nhất định phải

làm rõ các khoản tiền bất minh của vợ, anh cho rằng ở đây có những quan

hệ rất khó hiểu.

Chờ đến khuya Vân Tài chơi mạt chược về, Hồ Bằng hỏi ngày hôm nay thua bao nhiêu. Vân Tài ngớ ra, mặt hơi đỏ: “Hôm nay

không gặp may, thua một ít, không nhiều, cũng chỉ hơn tám chục đồng”.

“Em đem bao nhiều tiền đi chơi mạt chược?”

“Trên người em chẳng có bao nhiêu, anh biết đấy”. Vân Tài nhìn chồng, không biết tại sao hôm nay anh lại thế.

“Em bảo anh biết gì? Mắt anh không phải là tia X quang, làm sao có thể nhìn thấu ví tiền của em. Em đem bao nhiêu tiền? Nói!”

“Anh cứ mở ra, tiền ở cả đấy”. Vân Tài ném mạnh ví tiền lên ghế.

Hồ Bằng vẫy vẫy tay, ra hiệu cho vợ đưa ví tiền cho anh. Vân Tài thấy Hồ

Bằng định xem thật, chị do dự giây lát, nhìn sắc mặt chồng, biết không

đưa không xong, chị đành phải đưa cho anh.

Quả thật trong ví chỉ

có mấy chục đồng, nhưng lật tận đáy ví có mấy tờ một trăm. Hồ Bằng giả

vờ không phát hiện ra, hỏi Vân Tài gần đây chơi mạt chược có may mắn

không.

Vân Tài trả lời rất mơ hồ, chị nói có thắng có thua. Hồ

Bằng lại hỏi thua nhiều hay thắng nhiều? Chị bảo thua nhiều hơn. Hồ Bằng thở dài, bảo Vân Tài không xem lời anh ra gì, anh nói vào tai này ra

tai kia.

Vân Tài đi chơi mạt chược vì Hồ Bằng ít khi có nhà. Từ

sau khi chơi chị đâm nghiện, chỉ cần ngồi vào bàn mạt chược là không còn biết anh về sớm hay về muộn, không còn cãi nhau thậm chí đánh nhau với

anh về chuyện ấy nữa.

Là người quản lý tiền nong, Hồ Bằng cho Vân Tài năm trăm đồng để làm vốn chơi mạt chược, bảo với chị thua hết sẽ

không cho nữa. Anh chỉ cho vợ chơi nhỏ thôi. Về mặt chơi bời, Hồ Bằng có nguyên tắc, cho rằng phải có lý trí. Anh có một qui tắc: chơi ba ván

mạt chược phải thắng hai, có thể chơi hàng ngày; chơi hai ván thắng thua bằng nhau, có thể thỉnh thoảng mới chơi; chơi ván nào thua ván ấy, kiên quyết không chơi.

Hồ Bằng hỏi: “Gần đây em chơi bài bao nhiêu?”

“Năm - mười lăm”.

“Lớn năm - mười lăm hay nhỏ năm - mười lăm?”

“Chơi mấy ván lớn, lớn năm - mười lăm”.

“Tại sao lớn vậy? Năm - mười lăm làm sao tính sổ?”

“Điều này anh còn phải hỏi em?”

“Đánh lớn, được thua lớn, vậy em phải được to, nếu không, làm sao em thích chơi như vậy?”

Vân Tài không có cách nào trả lời Hồ Bằng, chi bằng ba mươi sáu chước, chước im lặng là thần tiên.

Hồ Bằng còn hơn cả thần tiên, anh ra tay khiến Vân Tài không thể im lặng.

Anh chơi trò bạo lực gia đình, dùng cực hình bức cung. Vân Tài thấy

chồng sắp ra tay, không chờ cái tát của anh, chị đã làm toáng lên.

Người bị kinh động chính là mẹ Hồ Bằng. Bà chạy vào đóng cửa, bảo cháu đang ngủ, đừng làm nó thức giấc.

Đêm hôm ấy Hồ Bằng không cho Vân Tài ngủ, bắt chị phải khai ra hai vấn đề:

thứ nhất thua mất bao nhiêu tiền; thứ hai, lấy đâu ra tiền để thua?

Vấn đề thứ nhất Vân Tài ấp úng, bảo thua hơn một nghìn đồng. Hồ Bằng nhảy

lên, hỏi tiếp vấn đề thứ hai: lấy đâu ra tiền? Vân Tài khó trả lời, Hồ

Bằng tấn công hiểm độc vào nhân thân Vân Tài, có phải đi “bán” hay

không? Vân Tài biện bạch: “Tiền lấy ở nhà máy, không độc ác như anh

tưởng tượng”.

Lấy ở nhà máy như thế nào, Hồ Bằng buộc Vân Tài

phải nói. Không còn cách nào khác, Vân Tài phải nói rõ, khiến Hồ Bằng

giật mình kinh hãi.

Vân Tài là người phụ trách cân của nhà máy,

mỗi lần nhập than chị thông đồng với người coi kho, nhập mười xe ghi

mười hai xe. Chị nói, ban đầu không dám làm như thế, Triệu Ngọc Mai giám sát mã cân nói các ca khác cũng làm như vậy, than nhập về với khối

lượng lớn, cấp trên cấp dưới có ai không xà xẻo? Mình không lấy cũng

không ai tin. Người cung cấp than nhét tiền xuống ghế họ ngồi, ít là hai trăm, nhiều là năm trăm, một nghìn, tùy sự cống hiến của họ nhiều hay

ít. Trước sau họ đã lấy được hơn ba chục nghìn đồng, Vân Tài chia đôi,

chị lấy một nửa.

Anh hỏi lại Vân Tài đã thua bao nhiêu, chị bảo thua hơn chục nghìn.

Hồ Bằng không ngờ vợ mình làm chuyện táo bạo như vậy. Anh nói: “Em chuẩn

bị vào tù. Đấy là tội trong ngoài cấu kết ăn cắp của nhà máy. Ăn cắp năm trăm đồng đã bị công an khởi tố, tội của em đủ để ngồi mấy năm tù rồi

đó”.

Đúng là Vân Tài táo bạo nhưng không sợ Hồ Bằng dọa, vẫn chưa đuối lý, chị nói chỉ một việc cỏn con, trời sụp còn có trần cao, đất

sụt còn có đáy, nhà máy bột giấy chẳng dám đυ.ng đến chị.

Mẹ Hồ

Bằng vẫn đứng ở cửa lắng nghe con trai và con dâu cãi nhau. Bà nghe thấy con dâu lấy tiền của nhà máy đi chơi mạt chược tức đến lộn ruột, muốn

chạy vào nói vài câu. Hồ Bằng giận dữ từ trong phòng đi ra, bà hỏi con

trai số tiền còn lại của Vân Tài để đâu, bảo anh lấy số tiền ấy về.

Hồ Bằng bực tức: “Hết rồi! Thua sạch rồi! Dùng rồi! Hết sạch rồi!”.

Mẹ Hồ Bằng tức tối, bà lấy cái ghế ngồi ở cửa phòng con trai, bắt đầu

chửi, chửi con dâu gây tai họa, là đứa làm bại hoại gia đình, chửi Vân

Tài là đồ đĩ cờ bạc, không phải là người tốt lành gì.

Hồ Bằng nghe chối tai, lòng những bức xúc, hầm hầm tung cửa bỏ đi.

Phải làm thế nào để thu xếp tai họa này của Vân Tài? Hồ Bằng dù có ba đầu

sáu tay thì cũng không biết phải làm thế nào. Để xử lý vụ này chỉ một

chút hiểu biết pháp luật cũng không đủ, cần phải có kinh nghiệm và quan

hệ xã hội.

Hồ Bằng biết hôm nay Văn Hòa đang chơi mạt chược ở đâu đó, một mình Oánh Oánh ở nhà, anh gọi điện cho chị ta.

Oánh Oánh lấy làm lạ vì giờ này Hồ Bằng gọi điện cho mình, chị đã nằm xuống

nhưng rồi phải ngồi dậy, lấy đệm kê người cho dễ chịu, định nói chuyện

dài dài với Hồ Bằng.

Nghe thấy tiếng Hồ Bằng chị biết tâm trạng

anh lúc này, anh bảo ở nhà có chuyện, truy hỏi chuyện Vân Tài đánh mạt

chược nhưng lại moi ra được chuyện khác. Nghe Hồ Bằng nói đại khái, chị

Hai bĩu môi, không biết nói gì. Một lúc sau chị ngắt lời Hồ Bằng, hỏi

anh tại sao lại tin chị, nói chuyện này với chị.

Hồ Bằng nói:

“Những người em tin tưởng rất ít”. Lòng chị Hai bỗng ấm lên, nhưng chị

đưa câu chuyện sang hướng khác. Chị nói, Vân Tài vì tiền mà phạm sai lầm không thể bù đắp nổi. Chị khuyên Hồ Bằng nghĩ kĩ, xử lý việc này thật

êm thấm, đừng để tổn thương Vân Tài. Hồ Bằng hỏi có cách nào, chị Hai

ngập ngừng giây lát, Hồ Bằng nói anh cũng chưa biết phải thế nào, muốn

nghe ý kiến người ngoài cuộc xem sao.

Oánh Oánh nói: “Chị có cách nào đâu! Chị muốn cậu chọn một trong hai giải pháp, thứ nhất giấu kín

sự việc, bảo Vân Tài không được làm thế nữa, càng không thể để mọi người phát hiện; thứ hai, đem tiền đến trả cho nhà máy, tranh thủ chủ động,

đừng để sự việc bại lộ rồi mới giải quyết, đánh mất sự chủ động”.

Hồ Bằng nghe Oánh Oánh nói cảm thấy chị dúng là người phụ nữ không bình

thường, rất đáng khâm phục. Anh càng oán giận Vân Tài ngu xuẩn, vô tri.

Anh bảo, anh biết cách xử lý vụ việc, chị nói vẫn chưa yên tâm, dặn anh

đừng làm khó cho Vân Tài, chắc chắn lúc này Vân Tài cũng đang hối hận.

Oánh Oánh đặt máy xuống nhưng hồi lâu vẫn không ngủ nổi. Chị cũng hối hận,

không biết mình nói với Hồ Bằng chuyện Vân Tài chơi mạt chược đúng hay

sai. Từ ngày chơi mạt chược với Hồ Bằng, hình như mình rất quan tâm đến

anh, chú ý tìm hiểu tình hình gia đình anh một cách không tự giác, phải

chăng mình có cảm tình với người đàn ông này rồi? Không đâu! Mình không

thích đàn ông ít tuổi hơn mình, đây chỉ là một người đàn ông ít tuổi đầy sức sống, khiến chị nhận ra chồng mình về mặt nào đó đã suy yếu. Anh

làm cho chị nhận ra sức sống, khiến chị về phương diện nào đó đang được

kích hoạt, nhưng vào lúc này chị lại không thừa nhận.

Cú điện

thoại của Hồ Bằng làm cho Oánh Oánh nhận ra, giữa anh ta với vợ rất căng thẳng, anh vẫn có tình cảm với vợ. Qua điện thoại chị có thể đánh giá

tình cảm anh đối với vợ, muốn khen anh vài câu, nhưng không sao nói nên

lời. Chị Hai nghĩ, nếu mình gặp chuyện như vậy Văn Hòa sẽ đối với mình

thế nào? Nếu Văn Hòa gặp chuyện tương tự thì mình sẽ như thế nào? Nghĩ

đi nghĩ lại, chị nghĩ đến một câu nói làm chị nản lòng: “Vợ chồng không

phải là chim cùng cánh rừng, hễ gặp nạn mỗi con bay một hướng”.

Chị đã từng hỏi Văn Hòa, giữa hai vợ chồng nếu một người gặp khó khăn,

người kia có bỏ đi hay không? Câu trả lời của Văn Hòa chắc nịch: “Vì

chúng ta là vợ chồng, là những người có liên quan về lợi ích, không ai

bỏ được ai”.

Lúc ấy nghe câu trả lời của chồng chị chỉ cười, bây

giờ nghĩ lại vẫn muốn cười. Văn Hòa muốn nói quan hệ vợ chồng về mặt lý

tính, chị nghe mà nhức tai. Chị cho rằng Văn Hòa đem quan hệ vợ chồng

biến thành con châu chấu trên sợi dây, biến thành quan hệ hợp tác đôi

bên. Chị thường xuyên khuyên Văn Hòa. Có những việc không thể làm, chị

cảm thấy anh ngày một táo bạo, không ngăn nổi, đã có lần chị dọa chồng,

nếu anh để xảy ra chuyện gì thì chị sẽ li hôn. Văn Hòa không dám nhận

câu nói của vợ.

***

Sau khi gọi điện thoại nói chuyện với

Oánh Oánh, Hồ Bằng không về nhà. Một mình anh đi uống bia ở quán vỉa hè, uống cho nỗi lòng nguội lạnh.

Chuyện của Vân Tài khiến Hồ Bằng

phải chạy đôn đáo khắp nơi để tìm hướng giải quyết. Anh tìm một bạn học

đang làm luật sư, đáp án tìm được cũng không hay ho gì. Theo “Luật Công

ty”, việc Vân Tài làm đã đủ để khởi tố. Anh bạn luật sư không biết mình

thật sự quan tâm hay từ góc độ nghề nghiệp để bày tỏ thái độ rõ ràng,

khuyên Hồ Bằng đưa Vân Tài ra đầu thú. “Ăn trái táo có cái hột”, sự việc sớm muộn gì cũng bị lộ, đầu thú có thể được giảm nhẹ, còn nếu tố giác,

có biểu hiện lập công, vấn đề sẽ không lớn. Anh bạn luật sư còn chủ động nhận làm luật sư bảo vệ quyền lợi cho Vân Tài, chỉ lấy một nửa chi phí. Hồ Bằng không muốn đưa chuyện này ra ánh sáng, anh đang suy nghĩ xem có cách nào khác không.

Cái gọi là cách khác cũng chỉ là mượn người đến đội điều tra hình sự hỏi thăm tình hình. Người của đội điều tra

hình sự bảo việc ấy không thuộc quyền mà do đội điều tra kinh tế phụ

trách. Hồ Bằng lại hỏi thăm xem ai quen ông Đào Triệu Quốc, Đội trưởng

đội điều tra các vụ án kinh tế.

Thành phố Tứ Phương nhỏ bé, Hồ

Bằng tìm ra một đống họ hàng thân thuộc với ông Đào Triệu Quốc, nhưng ai cũng bảo không thể giúp gì được. Ông Quốc không cho phép người nhà, họ

hàng thân thích nhúng tay vào các vụ án. Ông làm quyết liệt, họ hàng bà

con cũng ít qua lại với ông.

Oánh Oánh gọi điện bảo với Hồ Bằng,

việc này có thể giao cho đồn công an giải quyết, nếu giải quyết được ở

đồn công an thì sự việc trở nên đơn giản hơn. Hồ Bằng cảm thấy có lý,

anh liền nhờ ông Lưu, Trưởng công an quận.

Ông Lưu bảo, tốt nhất

đưa đương sự đến, không liên lạc qua điện thoại, đến trình bày rõ sự

việc. Cho dù việc lớn, nhưng đến công an coi như đã ra đầu thú, sau đấy

xử lý cũng không còn bị động.

Hồ Bằng nghĩ đúng là lối thoát.

Những việc như vậy có rất ít người có thể bàn bạc. Hữu Ngư quan hệ rất

rộng, có thể nhờ vả, nhưng không dám tin ở anh ta, sợ sau đấy để lại cho anh ta một chuyện cười. Định tìm Xuyên Thanh, lại cảm thấy không có gì

chắc chắn.

Buổi trưa, Hồ Bằng đem theo hai cây thuốc ngon, hai

chai rượu ngon tìm đến nhà ông Lưu. Ông Lưu không về ăn cơm, vợ ông ta

không hỏi tên Hồ Bằng, cứ thế cất đồ đi rồi mới nói, chồng về thể nào

cũng trách chị.

Buổi chiều Hồ Bằng đưa Vân Tài ra công an. Anh

vào phòng ông Lưu trước, khẽ nói trưa nay đã đến nhà. Ông Lưu nhận thuốc Hồ Bằng đưa mời, cố làm ra vẻ bực tức: “Anh đừng đến như thế”. Hồ Bằng

cười: “Chút xíu không đáng gì, công chuyện xong xuôi tôi sẽ có lời cảm

ơn”.

Ông Lưu miệng lẩm bẩm, chuyển sự việc sang Vân Tài, hỏi một

vài câu. Ông ta bảo, rất may sự việc này nằm trong phạm vi xử lý của

ông, nhà máy bột giấy không nằm trong địa hạt của ông, nhưng cái công ty cung cấp than vẫn trong địa hạt của ông, hai đầu bắt một cũng đủ.

Ông Lưu gọi một cảnh sát trẻ có tên là Tống đến, nói với cậu ta: “Cậu ngồi

đây nghe người nhà anh Bằng phản ảnh chuyện xảy ra ở nhà máy bột giấy”.

Hồ Bằng giục vợ vào phòng viên cảnh sát kia. Vân Tài sợ không dám vào, Hồ

Bằng kéo chị vào. Vào đến nơi, Hồ Bằng phát hiện, viên cảnh sát vẻ mặt

hiền hòa vừa rồi lúc này trở nên nghiêm túc, bên cạnh còn có một nữ cảnh sát ngồi ghi chép. Tống bảo Hồ Bằng ra ngoài, lát nữa sẽ gọi anh vào.

Trong lúc Vân Tài và viên cảnh sát nói chuyện, Hồ Bằng dạo quanh mảnh sân của đồn, giống như kiến bò chảo nóng, chốc chốc lại có một viên cảnh sát

chạy ra, cảnh giác hỏi anh có việc gì? Anh bảo ở Sở Tài nguyên đến có

việc, những viên cảnh sát kia không hỏi gì nữa.

Bực một nỗi, Hồ

Bằng gặp một tên đầu gấu đường phố, vì đánh nhau đang chờ cảnh sát xử

lý, hắn hỏi anh có phải anh cũng “đáp” vào đây hay không? “Đáp” có nghĩa là bị bắt, hắn nói như vậy cho dễ nghe. Hồ Bằng không nói thật, chỉ cau mày, bảo anh đến tìm người. Tên đầu gấu đưa mời anh điếu thuốc, nhờ anh nhận anh em nói giúp hắn vài câu. Hồ Bằng làm ra vẻ có thể giúp, vờ gọi điện thoại, bỏ đi chỗ khác.

Vân Tài phản ảnh tình hình rất lâu,

hơn một tiếng đồng hồ. Cậu Tống ra trước, sang phòng quận trưởng, hình

như để báo cáo. Hồ Bằng đến bên cửa sổ, Vân Tài ngồi ngây như tượng gỗ ở kia, thấy Hồ Bằng đứng ngoài nhìn chị, chị quay mặt đi chỗ khác.

Tống từ phòng quận trưởng ra, gọi Hồ Bằng vào.

Ông Lưu không hút thuốc của Hồ Bằng mời, bảo hút nhiều khô cổ. Ông ta bảo

đã tìm hiểu sự việc, hi vọng những điều Vân Tài nói là đúng. Rồi khuyên

Hồ Bằng đưa Vân Tài đến nhà máy báo cáo rõ tình hình, xem thái độ của

nhà máy thế nào.

Vân Tài rất căng thẳng khi nghe nói phải báo cáo sự việc với nhà máy, nói thế nào chị cũng không chịu đi. Hồ Bằng nói,

cảnh sát bảo đến báo cáo với nhà máy là việc may mắn, chứng tỏ tình hình không quá nghiêm trọng, việc này không xử lý coi như cái nhọt bọc, sớm

muộn gì rồi cũng viêm tấy, vỡ mủ.

Ra khỏi đồn cảnh sát hai chân Vân Tài mềm nhũn, vội đi tìm nhà vệ sinh, tiếp đó chị đi giải liên tục.

***

Năm ngoái, nhà máy bột giấy xin đất để mở rộng sản xuất phải qua Vân Tài

nhờ Hồ Bằng tạo quan hệ với Sở Tài nguyên. Sự việc cũng đơn giản, không

phức tạp mấy. Hồ Bằng mời mấy nhân viên trong sở chiêu đãi vài bữa, mọi

việc thông suốt. Hồ Bằng coi như đã có cống hiến cho nhà máy bột giấy.

Ông Trương Chấn Vũ, Giám đốc nhà máy rất cảm kích về sự giúp đỡ của Hồ

Bằng, những lúc uống rượu với nhau nhất định phải uống thật say mới đã,

quan hệ giữa hai người có thể gọi là anh em. Ông Giám đốc có lần nói,

Vân Tài có gì khó khăn cứ tìm ông.

Hồ Bằng tìm ông Giám đốc, nói

ấp a ấp úng. Ông Vũ có vẻ sốt ruột, nói: “Anh Bằng, có phải uống rượu

đâu mà run rẩy như vậy? Có gì thì cứ nói thẳng ra”.

Chờ Hồ Bằng nói xong, thái độ của ông Vũ thay đổi, ông im lặng hồi lâu mới buông một câu: “Táo bạo… quá táo bạo!”.

Hồ Bằng rất thận trọng: “Đυ.ng tai họa rồi, bây giờ chỉ còn nhờ anh, xem có thể nhẹ tay được không. Đồn công an nói, sự việc lớn hay nhỏ là nhờ

anh”.

Hồ Bằng bịa ra ý kiến của công an, chứ ông Lưu không nói

như vậy. Ông Giám đốc nhà máy tuy bực mình nhưng giọng nói vẫn ôn tồn:

“Ông anh, cái quần này rách to quá rồi, anh bảo tôi phải vá thế nào

đây?”

Hồ Bằng lựa lời nói mãi, anh rất ngượng nói ra ý định của

mình. Ông Vũ đồng ý sẽ xử lý nội bộ, không giao cho Sở Công an, cho dù

Sở Công an hỏi đến ông cũng sẽ đứng ra bảo vệ. Nghe ông Vũ nói vậy, Hồ

Bằng nhẹ cả người.

Trước lúc ra về, ông Vũ còn vỗ vỗ vai Hồ Bằng: “Cậu phải giáo dục cô ấy, tại sao lại để xảy ra chuyện?”. Hồ Bằng thở

dài, nói tất cả đều do mạt chược.

Thấy Hồ Bằng từ phòng Giám đốc

ra, Vân Tài vội hỏi kết quả nói chuyện thế nào. Anh nói, ông Vũ chỉ thị

xuống phòng Bảo vệ trình bày rõ sự việc.

Vân Tài không dám nói

gì, ngoan ngoãn theo Hồ Bằng vào phòng Bảo vệ. Trong phòng, Thạch Tiểu

Mãn đang nghe điện thoại của Giám đốc, ra hiệu cho Hồ Bằng và Vân Tài

tạm chờ ở ngoài.

Thạch Tiểu Mãn đặt điện thoại xuống, sang phòng

Tổng hợp lấy chìa khóa phòng họp nhỏ của nhà máy, bảo vào đấy nói

chuyện. Phòng Bảo vệ sát vách phòng Thường trực, người ra vào luôn luôn, anh sợ ảnh hưởng đến chuyện của Vân Tài.

Giống như ở đồn công

an, Tiểu Mãn hỏi chuyện Vân Tài và ghi chép đầy đủ, ghi những năm trang

giấy. Ghi xong, anh ta bảo Vân Tài kí, cẩn thận hơn bảo chị điểm chỉ

bằng son đỏ. Khác ở đồn công an là, Tiểu Mãn không bảo Hồ Bằng ra ngoài, lúc nói chuyện vẫn để anh ngồi bên cạnh, chỉ nhắc anh đừng nói chuyện.

Trong lúc đó, Hồ Bằng liên tục mời thuốc Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn bảo

Vân Tài về, không được nói những sự việc có liên quan với bất cứ ai,

những người kia gọi điện thoại đến cũng không nghe. Hồ Bằng rất phản cảm với lời lẽ của Tiểu Mãn, nhưng không dám để lộ ra nét mặt, đúng là cảm

giác của kẻ thất thế.

Ra khỏi nhà máy Hồ Bằng trách Vân Tài nói ở đồn công an khác với nói ở nhà máy, có chỗ không khớp nhau. Cho đến lúc này có thể nói đã thanh thản. Vân Tài bảo đầu óc nát như cháo, chân mềm như bún.

Tiểu Mãn thích học đòi cách của cảnh sát để xử lý công

việc của phòng Bảo vệ. Anh tìm trưởng phòng Cung tiêu thông báo tóm tắt

sự việc. Trưởng phòng Cung tiêu ngồi ở phòng Bảo vệ, gọi Triệu Ngọc Mai

nhân viên coi kho lên, bảo với Ngọc Mai là nhân viên cân hàng có vấn đề. Tiểu Mãn nhấn mạnh sự việc đã bị lộ, anh ta nói Ngọc Mai đọc qua biên

bản đã được che bớt một nửa.

Ngọc Mai nổi tiếng đanh đá, chị

không chấp nhận điều Tiểu Mãn nói. Hai tay chị khoanh trước ngực, ngồi

nửa ngày chỉ nói một câu: “Tôi có vấn đề anh cứ gọi công an đến bắt”.

Trong tình huống này Tiểu Mãn thật khó xử, bảo nếu chị không khai rõ ràng đầy đủ thì phải đến Sở Công an, để công an xử lý. Ngọc Mai không chỉ miệng

cứng rắn mà tay cũng không vừa, chị ta xông đến trước mặt Tiểu Mãn đòi

xé biên bản. Tiểu Mãn không biết phải làm thế nào, anh ta như gà mẹ bảo

vệ đàn con, đè hẳn người lên tờ biên bản. Phó trưởng phòng Long Trạch

Tân thấy thế liền đứng lên giữ chặt Ngọc Mai, chị ta vùng vẫy, hét toáng lên, bảo anh ta là đồ lưu manh.

Bố chồng Ngọc Mai là Giám đốc

bệnh viện Nhân dân đã về hưu. Chồng là Phó giám đốc Sở Công nghệ điện

tử, được cử về làm Bí thư Đảng khu kinh tế địa phương tốt nhất, nghe nói sẽ lên Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp, phải nói chị ta có chỗ dựa vững như núi. Tiểu Mãn tuy nói cứng với chị ta nhưng thực tế phải bó

tay.

Hút xong điếu thuốc, Tiểu Mãn bình tĩnh lại, anh ra khỏi

phòng làm việc bảo nhân viên dưới quyền đi gọi Hiểu Quyên, nhân viên

phòng cân đong vật tư lên, sự việc liên quan đến cô. Tiểu Mãn muốn làm

rõ từng người, đầu tiên tìm khâu yếu nhất.

Hiểu Quyên bước vào thấy không khí phòng Bảo vệ, bỗng ngớ ra. Tiểu Mãn nói với Ngọc Mai: “Chị có thể về được rồi”.

Ngọc Mai nhìn Hiểu Quyên, hầm hầm đi ra.

Tiểu Mãn vươn vai, bảo Phó trưởng phòng Trạch Tân hỏi chuyện Hiểu Quyên. Anh ta nói, dù sao thì việc đã rõ, mấy người kia đã khai báo đầy đủ, chỉ

còn người cuối cùng anh ta giao cho Phó trưởng phòng, anh phải đến Sở

Công an.

Không chờ Trạch Tân hỏi, Hiểu Quyên biết có chuyện gì

rồi. Trên đường đến Phòng Bảo vệ cô đã đoán được tám chín phần, kẻ cắp

lúc nào cũng lo lắng. Cô không như mấy người ở phòng cân đong, không có

gia đình, tốt nghiệp đại học được phân công về nhà máy bột giấy, tùy

theo thành tích học tập, cô được phân về bộ phận đúng nguyện vọng. Hiểu

Quyên dốc ống, khai báo sự việc thật cụ thể, lúc nào, nơi nào, lấy bao

nhiêu tiền, đã cấp bao nhiêu tờ phiếu khống, việc của mình, việc của

người cô khai rõ. Có tất cả năm người dính đến chuyện này. Bốn người

cân, một người giám sát.

Còn hai nhân viên coi cần cũng cần phải

nói chuyện, họ đã hết giờ làm và đã về, buổi tối bị gọi đến phòng Bảo

vệ, sợ hết hồn. Tiểu Mãn bảo họ đọc lời khai của Hiểu Quyên, chứng tỏ

các quan hệ rắc rối biết chừng nào, họ biết không giấu nổi đành phải

khai ra.

Ông Giám đốc gọi điện hỏi tình hình Ngọc Mai, Tiểu Mãn

nói chị ta không thừa nhận. Ông Giám đốc nói, không có việc gì thì tốt,

ông bảo Tiểu Mãn ra nhà hàng Dân Phương ăn tối, cứ kí hóa đơn.

Tiểu Mãn rất cảm động được Giám đốc quan tâm, liền nghĩ đến ý đồ của Giám

đốc nhắc chuyện Ngọc Mai. Anh biết, ông Giám đốc và chồng của Ngọc Mai

đều là ứng cử viên chức Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp, nói một

cách nghiêm khắc, họ là đối thủ cạnh tranh. Chuyện này xử lý ra sao, anh ta cảm thấy khó khăn.

Ngọc Mai đi từ sai lầm này đến sai lầm

khác, chị gọi điện cho chồng ở quê, nói ông Vũ bắt đầu ra tay, định làm

chuyện môi hở răng lạnh, sai Trưởng phòng Bảo vệ truy bức chị ta. Ông

chồng cảm thấy không nên để vợ trở thành người bị hại trong cuộc đấu đá

chính trị, anh nhẹ nhàng khuyên giải, nói không ốm đau không sợ ma gọi,

cùng lắm sau này điều sang đơn vị khác.

Ông Lưu buổi tối về nhà,

thấy đồ của Hồ Bằng đưa biếu, ông cau mày. Bà vợ ngồi bên lầm rầm hỏi

người ấy có chuyện gì. Ông Lưu gọi điện cho ông Triệu, Trưởng phòng bảo

vệ nội bộ của Sở Công an, nói có báo cáo khẩn về vụ án kinh tế ở nhà máy bột giấy.

***

Ông Triệu, Trưởng phòng Bảo vệ nội bộ mỗi

lần xuống các nhà máy, xí nghiệp đều mặc thường phục, lần này xuống nhà

máy bột giấy ông mặc cảnh phục. Ông vào phòng Bảo vệ tìm Tiểu Mãn, vừa

gặp ông nói ngay, đến để tìm hiểu vụ án trong nhà máy.

Tiểu Mãn

thấy kì lạ, tại sao ông Trưởng phòng Bảo vệ nội bộ lại biết sự việc của

nhà máy nhanh như vậy? Ông Triệu cười, nói: “Anh cho rằng công an chúng

tôi ăn hại thôi à?”

Tiểu Mãn nói, sự việc vẫn chưa thật rõ ràng,

nên chưa báo cáo. Thật sự nhà máy có xảy ra chuyện đó, phòng Bảo vệ

không thể tự động thông báo cho công an biết. Nhưng ông Triệu đến, Tiểu

Mãn phải báo cáo tóm tắt với ông. Anh đau đầu nhất là trường hợp Ngọc

Mai. Anh giải thích, nếu không vướng Ngọc Mai, sự việc đã sớm kết thúc

và cũng sớm báo cáo với phòng Bảo vệ nội bộ.

Tiểu Mãn kiếm cớ để

ông Triệu ở đấy, anh lên báo cáo với Giám đốc. Ông Giám đốc nghe tin

Trưởng phòng Bảo vệ nội bộ đến tìm hiểu chuyện xảy ra ở bộ phận nhập

nguyên liệu, ông im lặng giây lát rồi bảo Tiểu Mãn cứ phản anh thật và

tích cực hợp tác với công an.

Làm Trưởng phòng Bảo vệ không dễ,

hễ có chuyện gì cũng như bị trên đe dưới búa, kẹt giữa lãnh đạo nhà máy

và cơ quan công an, bên nào cũng khó. Tiểu Mãn về đến văn phòng, ông

Triệu bảo muốn gặp Ngọc Mai, ông muốn gõ thử vào khúc xương cứng này.

Ngọc Mai hai mắt sưng đỏ, vừa thấy đã biết đêm hôm qua chị không ngủ được.

Thái độ của chị mềm mỏng hơn hôm qua, hơn nữa tỏ ra lúng túng không yên.

Ông Triệu cười với Ngọc Mai, nói bố chồng của chị là lãnh đạo cũ của ông,

hai người cùng họ Triệu. Tiếp theo, ông nói đến sai lầm của chị, nói

hiện tại công an trọng khẩu cung, không có gì sai, nhưng chỉ cần chứng

cứ xác thực, khẩu cung cũng có thể định tội. “Thế nào gọi là chứng cứ

xác thực? Tức là những người làm sai, người khác khai báo rõ ràng, tố

giác chuyện đã làm, lời khai đều khớp, hình thành chuỗi chứng cứ, giống

như tài liệu của phòng Bảo vệ của nhà máy chứng minh rõ sự việc. Không

nên xem thường phòng Bảo vệ nhà máy. Phòng Bảo vệ nhà máy cùng xây dựng

và đào tạo giống như công an chúng tôi. Trình độ của anh Mãn còn cao hơn Trưởng các đồn công an. Với lại, nếu không khai báo rõ tại nhà máy,

giao cho công an xử lý, kết quả sẽ khác, đến lúc ấy đã trở thành vụ án,

rất bất lợi cho người nhà của mình”.

Ngọc Mai sợ, bật khóc. Trước khi bộc bạch chị lại do dự, nhất định đòi gọi điện cho chồng. Chuông

điện thoại vừa đổ vài tiếng thì phía kia đầu dây dập máy, chứng tỏ chồng chị đang họp hoặc có việc quan trọng.

Ngọc Mai không gọi điện

nữa, chị lấy từ trong túi xách ra cuốn sổ gửi tiền tiết kiệm, bảo chị đã lấy năm chục nghìn, bây giờ trả lại cho nhà máy một trăm nghìn đồng.

Ông Triệu bảo Ngọc Mai cất sổ tiết kiệm, nếu làm như vậy lên báo sẽ

thành việc lớn. Vấn đề bây giờ là khai báo rành rõ, chưa đến lúc phải

bồi thường. Ngọc Mai nghẹn ngào, gật đầu.

Ông Triệu để cho Tiểu

Mãn và Ngọc Mai nói chuyện với nhau, ông lên gác tìm ông Dư, Bí thư Đảng ủy. Thấy ông Triệu, ông Dư bảo anh thư kí mở cửa phòng họp nhỏ, ông

Triệu để cặp xuống, vào nhà vệ sinh.

Ông Dư và ông Triệu ngồi

trong phòng họp nhỏ, ông hỏi ông Triệu sự việc này có thể để xử lý nội

bộ được không. Ông Triệu nói, nếu nhà máy xử lý các trường hợp vi phạm

pháp luật thì cơ quan Tư pháp làm gì. Ông còn hỏi ngược lại, có phải

Giám đốc nhà máy định làm cho sự việc lớn thành bé, để rồi hóa giải việc bé? Ông Dư giải thích, vụ này liên quan đến nhiều người, đủ các vấn đề, không dễ xử lý. Ông Triệu nói, không có gì là khó, cứ giao cho công an

mọi chuyện sẽ ổn.

Ông Dư đề nghị ông Triệu hoãn báo cáo vụ án này với lãnh đạo Sở. Ông Triệu không đồng ý với yêu cầu của ông Dư, ông nói vừa rồi vào nhà vệ sinh nhận được điện thoại của Giám đốc, ông đã báo

cáo sơ qua.

Ông Triệu về rồi, ông Dư lập tức thông báo tình hình

cho Giám đốc nhà máy, ông Giám đốc thở dài: “Có cách nào khác không?

Chúng ta đã cố gắng, bây giờ chỉ có thể ai bị bệnh người đó uống thuốc.

Có dịp nào anh gặp chồng chị Mai giải thích để anh ấy hiểu, anh nói tiện hơn tôi”. Ông Dư gật đầu.

Ông Đào, Phó giám đốc sở Công an thành phố nghe ông Triệu báo cáo, lập tức bố trí Đội trưởng đội trinh sát bắt tay điều tra. Đội trưởng đội trinh sát Đào Triệu Quốc đã biết việc này

từ lâu, ông Phó giám đốc hỏi tại sao anh biết, ông ta bảo quần chúng

phát hiện và cũng đã tiêm phòng cho lãnh đạo nhà máy để họ nói chuyện

tình cảm với nhau. Ông Phó giám đốc cảm thấy khó hiểu: “Một vụ nhỏ trong nhà máy mà phức tạp vậy sao?”. Đào Triệu Quốc không trả lời, chỉ cười.

Ông Vũ, Giám đốc nhà máy gọi điện chửi cho ông Trần, Giám đốc Công ty vật

tư Tứ Thông làm chuyện vớ vẩn, nói họ đừng hòng đòi nổi một đồng tiền nợ than của nhà máy bột giấy, ông thông báo cho tài vụ phong tỏa khoản

tiền ấy. Buổi tối, ông mời bạn cũ là Xuyên Thanh ăn cơm. Từ ngày có tin

được bổ sung lãnh đạo thành phố, Xuyên Thanh là tham mưu trong nhóm cố

vấn, có chuyện gì cũng thông báo cho ông biết, nghe ý kiến của ông ta.

Uống xong mấy li rượu, Xuyên Thanh an ủi ông Vũ: “Không cần thiết phải buồn

vì chuyện đó. Chuyện xấu có thể trở thành tốt, đó là phép biện chứng.

Nhà máy xảy ra chuyện này, anh có thể bắt đầu bằng chuyện giáo dục ý

thức luật pháp, viết một bài trong công tác phổ biến pháp luật của nhà

máy, đã có cán bộ nhận thức được hành vi phạm pháp của mình, chủ động

khai báo với phòng Bảo vệ, để tổ chức cấp trên đưa sự việc trình báo với công an, đó là thành tích tổng hợp về quản lý. Bất cứ hình thái xã hội

nào cũng có người vi phạm pháp luật, một doanh nghiệp có thể không được

không? Mặt khác, cũng chứng tỏ trình độ quản lý, buộc phần tử phạm pháp

phải sợ, phổ biến pháp luật để kẻ phạm pháp biết phải đi đâu, làm gì,

chủ động thú nhận.

Ông Vũ khen Xuyên Thanh đúng là xuất khẩu

thành chương, ngòi bút thăng hoa. Ông uống một li rượu, bảo Xuyên Thanh

không vội đưa chuyện này lên mặt báo, nếu cần ông sẽ liên hệ kịp thời.

Dù sao thì Ngọc Mai cũng là củ khoai môn nóng. Ông phải có sách lược

tuyệt đối cho sự việc này.

Xuyên Thanh phân tích, dù sao thì Ngọc Mai cũng đã cho chồng một đòn chí mạng.

Ông Vũ nói, ông không hi vọng sự việc của Ngọc Mai làm ảnh hưởng đến chồng, cần thiết chồng Ngọc Mai sẽ nói với ông Lữ, Giám đốc công an thành phố, để sự việc chìm xuồng. Xuyên Thanh nói ông Vũ rất độ lượng, nhưng đừng

quá thật thà đối với sự việc này.

Hôm sau, chồng Ngọc Mai biết rõ sự thật, bữa trưa, bữa tối ông không ăn, ông hỏi vợ: “Nhà không thiếu

tiền, em lấy nhiều tiền như thế để làm gì?”. Ngọc Mai trả lời: “Chơi mạt chược”.

Chồng Ngọc Mai không nói gì, anh đem hai bộ bài mạt

chược ném vào thùng rác, giận dữ nói: “Từ nay em không được đυ.ng đến mạt chược nữa!”.

Thứ sáu, Hồ Bằng gọi điện cho Oánh Oánh, hỏi chị đã hẹn ai đến chơi mạt chược chưa. Oánh Oánh khuyên anh đừng nên đánh nữa, để sau một thời gian, chờ cho sự việc Vân Tài giải quyết xong xuôi. Hồ

Bằng bảo không chơi mạt chược ở nhà nhìn Vân Tài càng buồn phiền. Thời

gian này Vân Tài ở nhà tỏ ra ngoan ngoãn, lo toan nội trợ, dọn dẹp vệ

sinh, giống như một người mẹ hiền vợ đảm. Thấy vợ như thế, Hồ Bằng càng

xoáy vào chỗ đau của vợ, anh nói nếu vợ không mắc sai lầm sẽ không bao

giờ chăm chỉ như hôm nay.

Vân Tài nghe chồng nói vậy, chị không

làm việc nhà nữa mà chỉ ngồi xem ti vi. Hồ Bằng không thể ngày nào cũng

đánh mắng vợ, với lại, Vân Tài cũng đã cảnh cáo anh, nếu anh còn đánh

vợ, chị sẽ tố cáo với Hội Phụ nữ và cơ quan của anh.

Lợn chết không sợ nước sôi. Hồ Bằng biết rõ điều ấy.