Ái Dục Phục Tùng

Chương 17

Giang Lăng quỳ rạp trên mặt đất, gương mặt phiếm hồng, máʏ яυиɠ nhét ở phía sau không ngừng xoa bóp tiểu huyệt, khiến cậu vô cùng khó khăn.

Khay thức ăn được đặt trên mặt đất ở trước mặt, cậu vươn đầu lưỡi, liếʍ lấy miếng bánh mì cho vào miệng. Cậu biết bây giờ chiếc đuôi đang nhét ở phía sau càng khiến cho cậu nhìn giống một con chó hơn.

Mặc dù Ngụy Tần chỉ ngồi trên sô pha đọc sách, nhưng Giang Lăng có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng từ phía trên chiếu xuống người cậu.

Ăn bữa trưa khổ sở đến nước mắt đầy mặt, hai gò má ửng hồng, đây là lần đầu tiên Giang Lăng phải làm vậy. Vấn đề là, Ngụy Tần một chút tâm ý buông tha cho cậu cũng không có.

Liên tục hai ngày ba đêm, cậu dường như là cùng người nam nhân này ở cùng một chỗ mà chìm đắm trong bể tình, Giang Lăng có cảm giác từ thân thể cho đến linh hồn đã không còn thuộc về cậu nữa, ngay cả ý muốn phản kháng cũng không còn lại bao nhiêu.

“Không đói bụng sao? ” Ngụy Tần giương mắt nhìn cậu.

Giang Lăng xiết chặt nắm tay, lần thứ hai vùi đầu, liếʍ một hơi hết sạch sữa bò trong chén.

Chờ Giang Lăng mè nheo ăn xong, Ngụy Tần đột nhiên hỏi: “Có phải em muốn về Tụ phúc lâu một chuyến?”

Giang Lăng gật đầu ừm một tiếng.

Ngụy Tần tiếp tục hỏi: “Buổi tối trước mười giờ có thể trở về không?”

Giang Lăng suy nghĩ một chút: “Mười một giờ.”

“Được. ” Ngụy Tần khép sách lại, đi tới phía sau cậu, tháo phần đuôi bên ngoài xuống.

Sau khi chắc chắn máʏ яυиɠ đã được nhét kỹ vào tiểu huyệt của cậu, hắn ra lệnh: “Em mang cái này vào, không được tháo ra, buổi tối quay về nói tiếp.”

Giang Lăng sét đáng ngang tai, lời cầu xin trong nháy mắt vọt tới bên mép, nhưng nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười tà ác của Ngụy Tần, cậu lại cắn răng nuốt xuống.

Sau mười hai giờ trưa đường phố vô cùng tĩnh lặng, ngoại trừ thỉnh thoảng có một vài chiếc xe phóng nhanh qua, tất cả đều thả chậm bước chân. Bị ngâm trong ánh nắng chói chang gay gắt, mấy chữ vàng Tụ phúc lâu trên tấm biển hiệu đều trở nên trong suốt lóng lánh, vô cùng khí thế.

Giang Lăng vừa vào tới đại sảnh Tụ phúc lâu, đã nhìn thấy Cố Trung quay lưng về phía cửa ngồi trên sô pha hút thuốc, khói thuốc lượn lờ.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Cố Trung mạnh mẽ quay đầu, thiếu chút nữa thì trật cổ.

Quầng mắt thâm quầng của Cố Trung khiến Giang Lăng hoảng sợ: “Anh thức khuya hả?”

Cố Trung nhanh chóng dập tắt đầu thuốc: “Đừng để ý, em đã xảy ra chuyện gì?”

“A? ” Giang Lăng không giải thích được.

Cố Trung tiến lên ôm lấy eo Giang Lăng, sờ lên trán cậu: “Em phát sốt rồi?!”

Giang Lăng trong lòng cả kinh, gương mặt ửng hồng: “Không, không có... Anh buông tay...”

Cố Trung đuổi theo bước chân Giang Lăng: “Em chắc chắn mình không bị sốt chứ? Nhìn dáng vẻ của em...”

“Câm miệng! ” Giang Lăng xấu hổ.

Lúc đi tới thang máy, Giang Lăng trái tim đập loạn xạ, cậu hầu như có thể nghe thấy thanh âm của máʏ яυиɠ truyền tới từ phía sau, nếu như bị người khác nghe được… Hậu quả khôn lường.

Vì vậy cậu câu có câu không nói chuyện với Cố Trung, Cố Trung nói buổi chiều và buổi tối cần phải sắp xếp vài việc, kết quả Giang Lăng một chữ cũng không nghe lọt, tất cả tâm trí đều dồn về nơi hạ thân.

—— không được, cứ như vậy buổi chiều chuyện gì cũng làm không xong. Giang Lăng âm thầm cắn răng.

Đến thang máy, Giang Lăng bỏ lại Cố Trung, tiến vào toilet.

Trong toilet, cậu cởϊ qυầи ra, mặt đỏ tim đập chậm rãi rút máʏ яυиɠ nhét trong hậu đình ra.

Tính toán kế hoạch nhét trở lại xong, Giang Lăng đem đi rửa sạch, dùng máy sấy hong khô, cất vào túi quần, làm như không có chuyện gì đi ra khỏi toilet.

“Tiểu Lăng, đo nhiệt độ cơ thể đi. ” Cố Trung huơ nhiệt kế đi tới.

Giang Lăng đẩy nhiệt kế ra: “Em không sao. Ngược lại là anh đó, đi nghỉ ngơi đi. Mọi việc để một mình em xử lý là được rồi.”

“Như vậy sao được! ” Cố Trung lo lắng nói, “Anh phải bảo vệ em.”

Nhìn Cố Trung đôi mắt thâm quầng đang lo lắng cho cậu, Giang Lăng ôn nhu cười, đáy lòng dâng lên tình cảm ấm áp.

Xử lý xong những chuyện vặt vãnh trong bang phái, trên đường quyay về Tụ phúc lâu Giang Lăng gặp Trương Hằng vẫn còn bó bột tay phải. Trò chuyện vài câu, Giang Lăng kêu cậu ta buổi tối cùng đến mấy quán bar trong vùng, có lão đại hỗ trợ xây dựng uy tín, Trương Hằng vui muốn chết.

Buổi tối sau khi lao đầu vào uống rượu, ngoại trừ Cố Trung, những người khác đều phải được khiêng ra ngoài, Giang Lăng trong mắt vẫn như trước hoàn toàn tỉnh táo, cậu nhìn đồng hồ đeo tay: mười giờ rưỡi.

“Em đi đây” Giang Lăng mặc áo khoác, “Anh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Cố Trung nắm lấy cánh tay Giang Lăng: “Mấy ngày nay có phải em ở cùng một chỗ với Ngụy Tần không? ” đây là lần đầu tiên gã gọi tên đầy đủ của Ngụy Tần.

Giang Lăng quay đầu nhìn Cố Trung, trầm mặc gật đầu.

Vốn định mở miệng khuyên can cậu, Cố Trung lại yên lặng nuốt xuống, vẻ mặt thoạt nhìn có chút uể oải: “Có phải hắn ép buộc em?”

“Không ~ ” Giang Lăng vẻ mặt không có chuyện gì, “Là em tự nguyện.”

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Cố Trung, Giang Lăng cười nói: “Đừng lo lắng, trưa mai em sẽ trở về cùng ông chủ Mai ăn cơm.”

Đường phố dần về khuya, người qua lại thưa thớt, Giang Lăng trên đường trở về, tiến vào gara liền nhìn thời gian, đến mười một giờ chỉ còn lại năm phút đồng hồ.

Cậu khẩn trương móc vật đó ra, cởϊ qυầи ra vừa định đâm vào, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền dùng ngón tay thấm ướt nướt bọt, quét lên trên cửa huyệt, sau đó chậm rãi nhét vào... Hơi khô khốc, quá trình cũng không quá thuận lợi.

Không còn thời gian để dây dưa nữa, Giang Lăng càng hạ quyết tâm, đẩy mạnh thứ đó vào, đau đến hít sâu một hơi.

Cậu mở nút rung lên rồi mặc quần vào, dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe chạy vào biệt thự, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ hậu huyệt truyền đến lúc chạy thiếu chút nữa là lấy mạng của cậu.

Giang Lăng mạnh mẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy Ngụy Tần đang ngậm thuốc lá ngồi trên sô pha chờ cậu.

Thấy bộ dạng thở hổn hển của Giang Lăng, Ngụy Tần mỉm cười: “Em trở về sát giờ như vậy, không muốn thấy tôi sao?”

Giang Lăng đứng thẳng người, không trả lời, cởϊ áσ khoác và những thứ khác toàn bộ đặt trong tủ quầy, sau đó thành thục mang vòng cổ vào, đi tới bên chân Ngụy Tần quỳ xuống, cung kính gọi chủ nhân, rung động từ sau hậu huyệt truyền đến khiến thanh âm của cậu có chút run rẩy.

Ngụy Tần dập thuốc lá, vươn tay vuốt ve gương mặt Giang Lăng, ngữ khí tà ác: “Cởϊ qυầи ra, tôi muốn kiểm tra.”

Giang Lăng đỏ mặt cởϊ qυầи ra, xoay người lại nâng mông lên, nơi tư mật hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Ngụy Tần.

Ngụy Tần trầm mặc.

Giang Lăng tim đập thình thịch, cậu nghĩ Ngụy Tần nhất định là đã nhìn ra, không khỏi hối hận.

Ngụy Tần than nhẹ một tiếng: “Em...”

Ý tứ không còn cách nào khác trong giọng nói của hắn khiến Giang Lăng trong lòng cả kinh.

“Làm không được thì phải thành thực chịu phạt. ” Ngụy Tần từ trong túi quần lấy ra dầu bôi trơn, “Em như vậy sẽ làm chính mình bị thương.”

Giang Lăng bỗng dưng đỏ mặt.

Ngụy Tần tắt máʏ яυиɠ, dùng ngón tay thấm ướt dịch trơn xoa nhẹ nơi tiểu huyệt, sau đó nhẹ nhàng chuyển động, cực kỳ chậm rãi rút ra.

Hậu đình nhất thời được giải thoát, Giang Lăng thân thể cũng được thả lỏng.

Ngụy Tần lau tay, nắm lấy cằm Giang Lăng, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Làm trái mệnh lệnh lại còn lừa dối, hai tội đều phải chịu phạt, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho em.”

Ánh mắt Ngụy Tần uy nghiêm mà dịu dàng, Giang Lăng không tin được tại sao khi cậu nghe thấy câu nói này, phản ứng đầu tiên không phải là sợ hãi, mà là tim đập rộn lên.