Ái Dục Phục Tùng

Chương 16

Saạt! Cửa phòng bị đạp ra. Cố Trung ôm ngang lấy Tô Chiêu, ném y lên chiếc giường đôi, mạnh mẽ nhào tới.

“Ư... ” Tô Chiêu chống cự không nổi sức nặng của Cố Trung, chỉ có thể nằm trên giường mặc cho gã giở trò.

Cố Trung hôn y, liền bắt đầu cởi y phục của y ra.

Y phục dần bị cởi ra, da thịt bại lộ trong không khí, chỗ nhạy cảm bị Cố Trung vuốt ve, Tô Chiêu đột nhiên có cảm giác muốn chạy trốn.

Đến khi Tô Chiêu trần như nhộng, Cố Trung chỉ cởi ra một cái áo khoác, cảm giác đối diện thẹn thùng khiến Tô Chiêu đỏ mặt.

“Hôm nay tôi mang theo vài thứ có thể làm em sung sướиɠ. ” Cố Trung ôn nhu cười nói, nắm lấy cằmTô Chiêu, ép Tô Chiêu nhìn gã, “Có muốn thử không?”

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Trung, Tô Chiêu tim đập hỗn loạn, y biết có trả lời không muốn, cũng sẽ bị ép buộc tiếp nhận thôi.

Cố Trung dùng áo gối trói hai cổ tay Tô Chiêu lại, để y quỳ gối nằm ở trên giường vểnh mông lên, lấy ra một dụng cụ nhét hậu môn, chậm rãi cắm vào thân thể y...”Ư... ” cảm giác khó chịu mãnh liệt kéo tới, Tô Chiêu chôn mặt vào gối, cực lực nhẫn nại.

Cố Trung dùng thứ kim loại đó mở rộng tiểu huyệt, lối vào nhất thời lộ ra ở trước mắt, mị thịt phấn hồng xinh đẹp quyến rũ. Cố Trung mạnh mẽ dùng lực cố định dụng cụ xong, nhịn không được bắt đầu vuốt ve khe mông trắng nõn củaTô Chiêu. Cơ thịt chỗ cửa huyệt bị tác động, Tô Chiêu gắt gao cắn răng, không muốn lộ ra một tiếng rêи ɾỉ.

Ngụy Tần móc ra một bọc giấy nhỏ, mở ra, lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng.

“Tôi biết em không chịu uống cái này. ” Cố Trung bất đắc dĩ cười, “Chỉ có thể uống từ phía dưới của em. ” nói xong đem viên thuốc nhỏ ném vào tiểu huyệt đang bị ép mở ra, cùng lúc dùng ngón giữa đẩy vào đến cùng!

“… ” Tô Chiêu xấu hổ cực độ, nghiến răng nghiến lợi, “Anh... đồ khốn…”

Cố Trung cười cười như có như không, hắn tháo dụng cụ mở rộng hậu môn xuống, đi tới bên giường.

Phân thân to và dài đang bừng bừng dục hỏa nhảy ra ngoài, Cố Trung nắm mái tóc vàng của Tô Chiêu, ép y ngậm vào.

“Ưm… ” phân thân ở trong miệng tiến quân thần tốc, nướt bọt trượt xuống, Tô Chiêu bị Cố Trung đâm vào đến buồn nôn, chốc chốc ho lên không ngừng.

Cố Trung thả chậm tiết tấu, để cho phân thân được hưởng thụ đầy đủ sự hầu hạ củaTô Chiêu. Nhưng mà sự thực là, Tô Chiêu hai tay bị trói không cách nào phản kháng, chỉ có thể vô lực nằm nghiêng, mặc cho Cố Trung nắm lấy gáy y, đem phân thân liên tục đè lên yết hầu.

Ép buộc liếʍ mυ'ŧ chẳng ra sao, Tô Chiêu sớm đã thành thói quen, thế nhưng phản ứng nơi hạ thân lại khiến y sinh ra một tia e ngại.

Đại khái là tràng đạo đã hấp thụ viên thuốc kí©ɧ ɖụ© kia, không chỉ có phân thân đang bừng bừng lửa nóng, tiểu huyệt cũng trở nên dị thường khát cầu, du͙© vọиɠ bùng nổ, cảm giác giống như bị móng vuốt của mèo không ngừng cào cấu không thể chịu được.

“Em thật là dâʍ đãиɠ, ” Cố Trung vuốt ve gương mặt Tô Chiêu, tà ác cười, “Chỉ mới liếʍ thôi đã cương lên như vậy.”

Tô Chiêu không phản bác được, chỉ có thể vờ như không nghe thấy.

Mỗi lần nhìn thấy Tô Chiêu ngân ngấn nước mắt, vẻ mặt yếu đuối cố gắng phun ra nuốt vào phân thân, trong tim Cố Trung đều cuồn cuộn nổi lên một tia dục hỏa khác thường. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp giả vờ cao ngạo kia, dáng vẻ khi bị tính khí của gã làm vấy bẩn, đều sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Trung sinh ra du͙© vọиɠ ngược đãi.

“Muốn tôi làm em sao? ” Cố Trung lạnh lùng hỏi.

Tô Chiêu nhả phân thân ra, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Cố Trung cười lạnh một tiếng, đem phân thân dính đầy nước bọt và dịch thể rê nhẹ trên mặt Tô Chiêu: “Tô Chiêu, em không thành thực.”

Nghe vậy Tô Chiêu hơi mở mắt ra, nước mắt rưng rưng.

“Tôi phải trừng phạt em. ” Cố Trung nắm lấy tóc Tô Chiêu, mạnh mẽ đẩy phân thân vào, liên tục luật động.

Tô Chiêu cau mày, y nghĩ yết hầu sắp bị đâm xuyên rồi.

Cứ tưởng rằng có thể chịu đựng được một chút, không ngờ mới nửa phút sau, công dụng của thuốc đã ào ào bộc phát.

Tô Chiêu run rẩy, phân thân cứng rắn nóng bỏng như bàn ủi tràn ra dịch thể, dục hỏa giống như sóng ngầm đang nuốt lấy lý trí của y.

Nhìn thân thể Tô Chiêu phủ lên một lớp mồ hôi mỏng, Cố Trung buông y ra, lấy ra một cái khóa tinh hoàn khóa ở gốc phân thân Tô Chiêu lại, tiếp đó quỳ ở phía sau y, thẳng tiến đâm vào! Bởi vì tác dụng của thuốc, tràng bích rất ướŧ áŧ, không cần dầu bôi trơn, gã dễ dàng tiến quân thần tốc.

Cố Trung vuốt ve khe mông Tô Chiêu, cười nói: “Em chảy thật nhiều nước, Tô Chiêu.”

Cảm giác bị sỉ nhục mãnh liệt khiến Tô Chiêu gương mặt ửng hồng.

Cự bổng ở bên trong thân thể không ngừng đâm chọc, Tô Chiêu hô hấp hỗn loạn, tiếng rêи ɾỉ nhịn không được bật ra. Bởi vì gốc phân thân bị khóa chặt, sự thống khổ vì không thể phóng thích khiến khoái lạc bỗng nhiên được phóng đại, mỗi lần Cố Trung đâm vào một điểm bên trong thân thể y, sự sung sướиɠ đến cực lạc như sóng thần cuốn đi tất cả, đánh tan chút lý trí còn sót lại của y.

“A... Ưʍ... ” Tô Chiêu bắt đầu không e dè gì mà dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Trung ở phía sau càng mãnh liệt công kích.

Tràng bích non mềm không ngừng co rút lại, xoa bóp cự bổng, kɧoáı ©ảʍ từ linh khẩu ùn ùn kéo tới, khiến Cố Trung thoải mái mà than nhẹ: “Tô Chiêu... Em thật tuyệt...”

Nghe vậy Tô Chiêu trong mắt hiện lên một tia sáng, vùi mặt vào drap giường.

Không bao lâu, Cố Trung bắn vào sâu trong thân thể Tô Chiêu, nhưng phân thân đáng thương của Tô Chiêu vẫn đang bị khóa, đã đỏ lên tím trướng.

Cự bổng rút ra, cảm giác trống rỗng nơi hậu huyệt khiến du͙© vọиɠ không cách nào phóng thích giống như một con mãng xà, trong nháy mắt trói chặt lấy trái tim đang không ngừng cổ động, Tô Chiêu hô hấp bị kiềm hãm, lời cầu xin trong nháy mắt thoát ra kẽ răng: “... Còn muốn... Ưʍ... Đừng có ngừng…”

Tựa hồ dự liệu được Tô Chiêu sẽ cầu xin, Cố Trung không biết từ đâu lấy ra một cây dương v*t giả to và dài, nhanh chóng lấp kín tiểu huyệt đói khát của Tô Chiêu.

Tô Chiêu mặt đỏ lên, quay đầu cả giận nói: “Anh rốt cuộc mang theo bao nhiêu dụng cụ?!!”

Cố Trung sửng sốt một chút, vô sỉ cười hắc hắc.

Làʍ t̠ìиɦ xong, hai người tựa ở đầu giường hút thuốc, Cố Trung vẫn như cũ quần áo chưa hề cởi ra.

Tô Chiêu thân thể xích͙ ɭõa, kéo lấy tấm chăn phủ lên nơi riêng tư, khói thuốc lượn lờ quanh gương mặt của y. Y suy nghĩ một chút, đột nhiên có chút buồn cười hỏi: “Sao anh thích ngược đãi tôi?”

Cố Trung hút một hơi thuốc: “Em thèm bị ngược đãi mà.”

Tô Chiêu tức giận dùng quyền ấn mạnh vào đầu gã một cái, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao anh không ngược đãi Tiểu Lăng của anh?”

Cố Trung cười, trong mắt chợt hiện lên tia mê luyến: “Tôi yêu thương cậu ấy còn không kịp, không đành lòng ngược đãi.”

Nghe vậy, Tô Chiêu chớp mắt mấy cái, tựa đầu vào trong ngực Cố Trung, ngữ khí có chút rời rạc: “Tưởng trước đây anh cũng không đành lòng ngược đãi tôi.”

Cố Trung phì cười: “Em không vui vậy chúng ta lần sau không chơi như vậy nữa.”

Tô Chiêu hừ lạnh một tiếng: “Giả bộ cái gì.”

Cố Trung hút xong điếu thuốc, liền đứng dậy mặc áo khoác vào: “Tôi quay về Tụ phúc lâu đây, nói không chừng Tiểu Lăng sẽ trở về.”

Tô Chiêu dõi theo hắn ra khỏi cửa, hung hăng dập tắt đầu thuốc lá, nghĩ thầm, Tiểu Lăng Tiểu Lăng... Tiểu Lăng khốn kiếp.