Thời điểm Ngự Thượng Tuyền lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, giữa trưa ngày hôm qua bọn họ đi vào nội điện, sau đó… Sau khi hoàn thành nghi thức, liền đi ra.
Trong khoảng thời gian đó y cũng có tỉnh lại vài lần, chỉ nhớ rõ mỗi lần tỉnh lại mở mắt ra, dưới thân vẫn như cũ bị Sát Nặc thao lộng.
Nhớ đến chuyện đó mặt Ngự Thượng Tuyền liền đỏ bừng, eo y hảo đau a, bất quá… Nhìn những hoa văn mị hoặc trên người, điều này cũng đã
chứng minh, y
và
Sát Nặc đã ở cùng nhau rồi…
“Ân…” Ngự Thượng Tuyền thở nhẹ một tiếng, vừa nâng người lên phần eo đã truyền đến từng
trận đau đớn xen lẫn chua xót, làm y phải gục trở lại giường
.
Vì thế liền nằm trên giường dùng cánh tay đồng dạng đau nhức của mình xoa xoa lên phần eo, rầm rì suy nghĩ tại sao Sát Nặc lại không ở
trong này, không biết đã đi nơi nào rồi…
Vừa định đứng lên lần nữa, Sát Nặc liền bưng một cái… Chum nước thật
lớn đi vào, vẫn còn đang bốc hơi nóng, khiến Ngự Thượng Tuyền cảm thấy không khí trong phòng vốn đã nóng nay càng trở nên nóng hơn.
Bất quá nhìn một thân đầy mồ hôi của mình, Ngự Thượng Tuyền vẫn cảm thấy chum nước trước mắt có lực hấp dẫn rất lớn, hơn nữa Sát Nặc còn cẩn thận chuẩn bị bữa sáng và đồ vệ sinh rửa mặt cho y.
Ngự Thượng Tuyền ngừng tay, nhìn Sát Nặc đi đến trước giường, sờ sờ đầu của mình, nói: “Khó chịu?”
Ngự Thượng Tuyền lắc lắc đầu, trên người tuy rằng thạt
đau, bất quá nằm ở trên giường vẫn
hoàn hảo, không có cảm giác gì.
Chỉ là khẽ
động thì không được.
Đỡ cổ Ngự Thượng Tuyền lên, Sát Nặc giúp Ngự Thượng Tuyền uống nước, lúc này Ngự Thượng Tuyền mới cảm thấy yết hầu của mình tốt hơn một chút, ngày hôm qua y kêu cả một khoảng thời gian dài như vậy, muốn ngừng mà ngừng không được, thời điểm vừa mới thức dậy y cảm thấy cổ họng của mình vừa nóng vừa rát không chịu nổi.
“Sát Nặc hảo đói”. Ngự Thượng Tuyền nhẹ giọng nói, nghĩ lại, y đã hai bữa đều không ăn, chỉ cùng Sát Nặc trải qua
trên giường.
Sát Nặc sờ sờ đầu Ngự Thượng Tuyền, nói: “Ngoan”.
Sau đó đứng dậy ôm Ngự Thượng Tuyền bỏ vào chum nước giúp y rửa mặt, ăn xong một ít điểm tâm đơn giản, Sát Nặc nhìn
Ngự Thượng Tuyền vẫn còn khó chịu, liền trực tiếp dùng pháp thuật
hệ trị liệu chữa trị cho y.
Một trận ánh sáng trắng qua đi, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy thân thể mình đã dễ chịu hơn nhiều, liền ôm cổ Sát Nặc
làm nũng.
Thực rõ ràng tâm tình của Sát Nặc tốt lắm, liền cứ như vậy ôm Ngự Thượng Tuyền giúp y mặc quần áo sau đó lại ôm y đến học viện – Tất nhiên là bay đi.
“Sát Nặc, Nhuyễn đâu?” Ngự Thượng Tuyền ghé vào
lưng Sát Nặc vừa ngắm phong cảnh vừa hỏi.
“Ở chỗ Đằng Y”. Sát Nặc nhìn đường trả lời, vẫn là nên đến chỗ Tất Giảm Tác lão sư trước thì tốt hơn, dù sao hắn cũng chưa nói tiếng nào đã
bắt cóc
đồ đệ khả ái của người ta đi mất.
Lão nhân già mà không kính này nếu không đươc trấn an tốt, không biết sẽ làm những trò gì trêu chọc người đây.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, đầu đặt ở trên vai Sát Nặc phun bong bóng.
Trong lúc này
y
cảm ứng tinh thần lực của
mình một chút, đã muốn đột phá thực lực Ma pháp sư cấp sáu rồi, ẩn ẩn xuất hiện dấu hiệu Ma pháp sư cấp bảy, nhưng y
biết y
hiện tại đang gặp bình cảnh, loại chuyện này y cũng
không biết phải
làm sao bây giờ, ở trên sách có từng đề cập đến loại bình cảnh này, có khi dùng hết khả năng cũng không có thể đột phá được.
Biết được điều này làm cho y cảm thấy thật lo lắng.
Cùng lúc đó, trong một mảnh không gian hỗn độn.
Bảy tiểu oa nhi màu sắc khác nhau đang phân ra ngồi bảy hướng, nếu hợp lại cùng nhau, thì chính là Thất giác tinh vị thế đồ.
[Tác giả: Đừng hỏi ta thất giác tinh là gì, ta cũng không biết 囧…]
Sắc mặt lục oa nhi ngưng trọng, nói: “Tiểu chủ nhân lại đạt bình cảnh”.
Vài oa nhi còn lại đều gật gật đầu.
“Chúng ta phải làm gì đó, không thể để cho tiểu chủ nhân giống đời trước chỉ bởi vì không đột phá được bình cảnh mà chuyển sinh để tìm kiếm linh cảm.”
Vài oa nhi lại gật gật đầu, trên khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn đều hiện lên biểu tình nghiêm túc không chút
phù hợp.
“Vậy
chúng ta nên làm như thế nào?” Lục oa nhi hỏi đúng trọng điểm, mở hai cánh tay phì đô đô, nói.
Các
oa nhi còn lại sửng sốt, đồng thời đáp: “Không biết.”
Trả lời đúng lý hợp tình như vậy khiến cho lục oa nhi cũng muốn biến thành hỏa oa nhi.
Nhìn nhóm oa nhi vẫn chưa xuất hiện trước mặt Ngự Thượng Tuyền, lục oa nhi nói: “Lúc này đây chúng ta nhất định không thể để cho tiểu chủ nhân một lần nữa gặp bất lợi ở ‘Bình cảnh’, Tiểu Hắc, Tiểu Kim, Tiểu Thổ…” Lục oa nhi nói với nhóm oa nhi vẫn chưa xuất hiện trước mặt Ngự Thượng Tuyền: “Các ngươi hãy hiện thân, làm cho tiểu chủ nhân trực tiếp đột phá pháp thần!”
“Vậy có nhanh quá không? Thực lực pháp thần, trước kia tiểu chủ nhân phải dùng gần 100 năm mới đạt tới, cho dù vẫn là linh hồn đó, nhưng mà…” Nhưng mà lấy tình hình tinh thần lực hiện tại của y
có khi nào sẽ nổ tan xác mà chết hay không?
Lục oa nhi lắc đầu, vươn ngón trỏ ra, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên Liên Hành kia đã tìm được chủ nhân sớm hơn chúng ta!”
Vài tiểu
oa nhi vừa nghe lời này, đều biểu hiện giống như lục oa nhi bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, tên
Liên Hành chết tiệt, từ hỗn độn đã bắt đầu cùng bọn họ tranh đoạt chủ nhân, tranh đến cuối cùng toàn bộ Tinh Thần Cung đều ảm đạm thất sắc vẫn còn tiếp tục tranh!
Chết tiệt là mỗi một lần bọn họ đều tranh không lại!
Lục oa nhi vẫy tay gọi vài oa nhi tiến lại gần, sau đó không biết lầu bà lầu bầu cái gì, một hồi lâu, trên khuôn mặt của mấy tiểu oa nhi đều hiện lện một nụ cười… Có thể xưng là nụ cười
âm hiểm.
Sát Nặc co rụt cổ lại, đột nhiên hắn cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, khiến hắn phải cau mày, hiện tại đã là
màu
hạ, độ ấm cao quá cũng không tốt, nhất là đối với loại thể chất sợ lạnh sợ nóng như tiểu hài tử này.
Đến trước cửa phòng
Tất Giảm
Tác lão sư, Sát Nặc đem Ngự Thượng Tuyền đặt xuống, sau đó gõ gõ cửa đi vào.
Vừa mới tiến vào, Sát Nặc đã bị Tất Giảm Tác đẩy sang
một bên, sau đó cau mày đi
quanh Ngự Thượng Tuyền một vòng, nói: “Đồ đệ ngoan, thực lực của ngươi… Như thế nào lại giống như tăng lên
rất nhiều?”
Vuốt vuốt
râu, Tất Giảm Tác tuy rằng vẫn
chưa nhìn ra thực lực chính xác của
Ngự Thượng Tuyền, nhưng khí chất quanh thân của Ngự Thượng Tuyền đã không còn giống như tân thủ nữa…
Khí thế bừng bừng lấy thủy tinh cầu ra đặt trước mặt Ngự Thượng Tuyền, nói: “Đồ đệ đến đến đến, thí nghiệm một chút!”
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn đem hai tay đặt lên, sau đó dần dần tiến nhập tư tưởng của mình.
Bất quá kỳ quái là, qua một đoạn thời gian nhưng thủy tinh cầu vẫn không có phản ứng gì, nhưng Ngự Thượng Tuyền quả thật đã tiến nhập vào minh tưởng.
Hai người cũng không dám tùy tiện đánh thức Ngự Thượng Tuyền, trong thời gian tiến nhập minh tưởng mà đột nhiên bị đánh gãy
rất dễ dàng bị tổn thương.
Ngự Thượng Tuyền nhìn trong
ý thức của mình, không biết vì cái gì lại vào được, nhưng… Lúc này đây bảy dãy sáng màu đang xoay này là sao?
Bảy dãy sáng màu xen lẫn vào nhau, tựa hồ như muốn biểu hiện mình, nhưng lại không biết nên có bộ dáng như thế nào cho phải.
Ngự Thượng Tuyền chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn dãy sáng này dần dần biến thành một đám có quy luật, sau đó từ trong không trung dần dần hiện ra vài tiểu oa nhi.
Một hai ba… Bảy
đứa.
Ngự Thượng Tuyền cười cười, y nghĩ, mấy
đứa nhỏ này, đều đã đến đông đủ rồi?