*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Ngự Thượng Tuyền mở to hai mắt, trong lòng là hoang mang rối loạn, bởi vì cảnh tượng trước mắt y thật sự không giống như miêu tả về
thiên đường mà mọi người thường nhắc tới.
Trước mắt y, là một mảnh tối đen, nhưng lại có từng cơn
gió thổi
đến…. Chiếc áo ngắn tay mặc trên người, làm cho y
có chút lạnh……
Đóa hoa bên cạnh vẫn
tản mát ra từng trận tử quang mỏng manh, tại địa phương
tối đen này cho y thêm
một chút
dũng khí.
Chậm rãi đem hoa nhặt lên, ôm ở trước ngực…. Kỳ thật y
vẫn rất sợ đêm tối, trọng yếu là, y
có bệnh quáng gà, vừa đến buổi tối, y sẽ không
thấy rõ được mọi thứ……
Lấy tay sờ soạng dưới đất, mềm mềm, mang theo chút hương cỏ xanh, còn có chút đâm tay……. Nháy mắt mấy cái, hình như y
đang ở trên mặt cỏ.
Đem đóa hoa để gần
dưới mặt đất nhìn, quả nhiên là mặt cỏ.
Nhưng bây giờ có một vấn đề khác….. Y
không có kỹ năng săn bắt, như vậy, y
ở trong này phải làm thế nào để sống sót đây……
Hơn nữa y không có tiền, cũng có
nghĩa là y
không có cách nào mua quần áo, bởi vậy, làm thế nào để
qua vượt được mùa đông là vấn đề quan trọng
nhất của y……
Ôm
thân thể
lui thành một đoàn, hiện tại Ngự Thượng Tuyền
rất phiền muộn ……
Qua một hồi lâu, y
mới khẽ cắn môi, không thể ngồi chờ chết, ngồi ở trong này, cũng không thể
nói chính xác có hay không có mãnh thú xuất hiện….. Cho dù y
có thể cùng
động vật nói chuyện, nhưng cũng chỉ là với các loài thân thiện với
nhân loại mà thôi……
Ân, còn có một ít đông vật có hình thù lớn, động vật lông xù, là loại động vật y yêu thích, cho nên tại lúc
này đây, đối động vật mà nói, y mang theo nồng đậm thiện ý.
Không biết nghĩ tới điều
gì, ánh mắt Ngự Thượng Tuyền
híp lại thành một đường, chiếc răng khả ái hơi hơi lộ ra.
Vươn tay hướng về chung quanh sờ soạng một chút, chậm rãi tìm được vị trí một gốc cây đại thụ sau đó theo cây đại thụ đứng lên.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh trăng rất sáng….. Xem ra
vị trí y
đang đứng
là
bên trong khu rừng…..
Ngự Thượng Tuyền
không khỏi có chút uể oải, lấy
rừng cây rộng lớn
cùng với
cây cối rậm rạp, xem như
muốn đi ra ngoài, sẽ
cần rất nhiều thời gian…..Y
càng thêm phát sầu, phải làm sao bây giờ…..
Nhếch nhếch khóe miệng, dựa
vào đóa hoa chiếu sáng, ở địa phương tối đen ngược lại có thể chiếu đến xa hơn, tuy rằng tốc độ đi lại rất chậm, nhưng vẫn
có thể vận
động, có thể vận
động, ít nhất trên người còn có chút hơi ấm.
Ở trong rừng
lạnh như thế, có chút hơi ấm
vẫn
thoải mái hơn
rất nhiều.
Không biết đi
bao lâu, trên người ra một tầng mồ hôi mỏng, hẳn là
phải
cảm thấy
thoải mái, nhưng khi
gió thổi qua, liền khiến y cảm thấy
lạnh hơn.
Y
nghĩ bây giờ nếu
có một chiếc lá cây siêu cấp lớn có thể khoác trên người để chắn gió
thì thật tốt biết mấy……
Chậm rãi đi không biết bao lâu, Ngự Thượng Tuyền có chút mệt mỏi, ánh trăng xuyên thấu qua rừng cây
ngày càng rõ ràng, rất kỳ quái là, dọc theo đường đi, y
đều không gặp được bất kỳ mãnh thú cùng
độc vật nào……
Nhưng nơi này tựa hồ đặc biệt im lặng, trừ bỏ bốn phía có tiếng gió thổi nhẹ qua lá cây vang lên âm
thanh xào xạc, tự nhiên một chút tiếng
chim kêu đều
không có…….
Nắm chặt đóa hoa trong tay, tựa hồ một chút ánh sáng
kia có thể tăng thêm cho
chính mình một ít dũng khí.
Đi tiếp về phái trước một đoạn…… Ngự Thượng Tuyền…… Choáng váng.
Trách không được dọc theo đường đi không có gặp bất kỳ
mãnh thú nào…… Nguyên lai nơi này có thứ càng
lớn hơn.
Bất quá……
Ngự Thượng Tuyền sợ hãi than…… Hảo uy vũ a……
Trước mắt là một Bạch Hổ so với ảnh Ngự Thượng Tuyền từng thấy ở trong sách
mà nói, càng có dã tính hơn, mặc dù là nằm úp sấp nhưng vẫn uy vũ như vậy……
Lớp
lông màu trắng trên người thực chỉnh tề, thoạt nhìn là một lão hổ yêu sạch sẽ……
Đường vân đen nhánh trên người chỉnh tề phân bố ở khắp cơ thể, trên trán chữ
vương thật to biểu hiện địa vị của nó trong khu rừng.
Nhưng lúc này
lão hổ đang
nằm ở
đó không nhúc nhích, dựa theo tính cảnh giác của lão hổ mà nói, như vậy thật không phải……
Ngự Thượng Tuyền khống chế ý niệm bản thân, cố gắng thể hiện với nó sự yêu thích cùng hảo cảm….. Trên thực tế y
cũng không cần làm như vậy, đối với loài này động vật mà nói, y thật sự rất yêu
thích.
Chậm rãi, từng bước đi về phía đại lão hổ, nhẹ giọng hỏi: “Lão hổ, ngươi bị thương sao?”
Lão hổ từ từ
ngẩng đầu, dùng một đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Ngự Thượng Tuyền…… Thâm thúy?
Ngự Thượng Tuyền sửng sốt, lão hổ này
như thế nào còn lại có ánh mắt tràn đầy cảm xúc như vậy……
Lão hổ chầm chập đứng lên, đi về hướng Ngự Thượng Tuyền.
Thẳng đến lúc này, y
mới nhìn thấy
trước bụng bạch hổ có một đạo vết thương rất dài, cơ hồ xỏ xuyên qua toàn bộ bụng. Nơi nó nằm úp sấp vừa rồi cũng có rất nhiều máu.
Không khỏi có chút sửng sốt…… Phải làm sao bây giờ……
Theo bản năng nắm chặt đóa hoa trong tay, lúc này mới nhớ đến, y
còn có cây thuốc cứu mạng này.
Vội vàng hái
xuống một mảnh
cánh hoa, chậm rãi đưa đến bên miệng lão hổ, “Ăn cái này đi, ngươi sẽ
tốt hơn một chút……” Nói không chừng miệng vết thương sẽ
lập tức khép lại……
Lão hổ vươn đầu lưỡi đem cánh
hoa cuốn lên, nhưng không có ăn ngay, ngược lại chậm rãi đi về hướng mặt sau một thân cây, lưu lại Ngự Thượng Tuyền ở chỗ này
sốt ruột dậm chân.
Nhìn lão hổ cách mình ngày càng xa, Ngự Thượng Tuyền suy nghĩ một chút, cùng với chính mình ở trong này đi loạn, chẳng bằng đi theo nó……
Nghĩ vậy, liền tăng nhanh
tốc độ, lão hổ không biết là cố ý hay vô tình, cũng đem tốc độ thả chậm lại.
Đi cách một khoảng không xa, Ngự Thượng Tuyền thế mới biết vì sao
lão hổ dù bị thương nặng như vậy
cũng
muốn kiên trì đi về phía
bên này……
Ở
bên trong một huyệt động không lớn lắm, có một tiểu hổ, bên cạnh còn có
rất nhiều thịt cùng nước…… Nếu không hư thối, ít nhất có thể ăn được
một tháng……
Ngự Thượng Tuyền không khỏi nghĩ đến trong sách từng nói, có một số thợ săn
vì kiếm tiền, thường xuyên đi săn động vật…… Cho dù thú con
vừa mới sinh ra
cũng không tha…
Mím mím môi, nhìn tình trạng tiểu hổ trước mắt hiển nhiên là không tốt chút nào, ở nơi này thấp giọng kêu ngao ngao, thanh âm thực mỏng manh……
Tựa hồ là ngửi
thấy được mùi cha mẹ, tiếng kêu thoáng lớn hơn một chút, nhưng cũng không lớn hơn được bao nhiêu.
Lão hổ chậm rãi quỳ rạp xuống đất, đầu lưỡi cuốn cánh
hoa đã nhai nát từ từ
đưa vào trong miệng của tiểu hổ, chỉ chốc lát sau, tiểu hổ tinh thần liền phấn chấn đứng lên, dựa sát vào
bên người lão hổ.
Lão hổ bởi vì cũng ăn một ít cánh hoa, nên miệng vết thương trên người cũng có chút khép lại, thấy vậy Ngự Thượng Tuyền vội vàng xuất ra một mảnh lá cây, lại một lần đưa đến bên miệng lão hổ, lúc này đây, nó không cự tuyệt tiếp, đầu lưỡi vươn
ra
liền nuốt xuống.
Đêm đã khuya, nhiệt độ không khí ngày càng thấp, Ngự Thượng Tuyền càng
dựa sát vào
lão hổ hơn, y muốn được sưởi ấm.
Lão hổ thực hiểu chuyện
xoay lại thân thể khổng lồ, cái đuôi thô to, thật dài cuốn ở trên người y, Ngự Thượng Tuyền ôm cái đuôi, cho lão hổ một nụ cười thật
tươi, sau đó ôm tiểu hổ bên
cạnh
ngủ say sưa.Ngủ thẳng một giấc đến hừng đông, cả đêm y đều ngủ thật sự thoải mái không cảm thấy một tia rét lạnh.
Đầu tiên là xem miệng vết thương của lão hổ, ngạc nhiên phát hiện vết thương đã muốn khép lại, ngay cả
một tia vết sẹo đều không có, không khỏi cảm thán đóa hoa này thật thần kỳ.
Lưu luyến không rời cọ cọ tiểu hổ, lại sờ sờ cằm lão hổ, Ngự Thượng Tuyền chậm rì rì nói: “Bây giờ ta phải đi đây, ta còn muốn đi xem thế giới bên ngoài” Không biết ở bên ngoài có cái gì a……
Ở trong tòa thành, y
trừ bỏ ngày qua ngày xem xét hàng len dạ, những cái khác cái gì cũng không thể làm……
Y nhìn đến
bên ngoài phố xá sầm uất, hâm mộ những gia đình bình thường, cũng mong
được giống như những đứa trẻ
khác có thể tùy ý chơi đùa……
Lão hổ vẫn không cùng Ngự Thượng Tuyền trao đổi tự nhiên lại nói chuyện.
“Người lữ hành, hy vọng ngài
có thể mang theo hài tử của ta cùng nhau lữ hành, mang theo nó đi nhìn xem thế giới
bên ngoài……”
Ngự Thượng Tuyền sững sờ, này lão hổ là đang nói chuyện……
Ngây ngốc gật
đầu, sau đó lão hổ vươn cái đuôi ra quấn lấy eo Ngự Thượng Tuyền, đem y
và
tiểu hổ cùng nhau đặt trên lưng.
Hết chương 2
Chú thích:
Bạch Hổ và tiểu hổ