Điều khác biệt?
Tống Nhất Phương lúng túng cứng (người) một giây, chợt đem Kỷ Tiểu Yêu đè xuống
trên ghế sa lon.
Một tay vững vàng bắt Kỷ Tiểu Yêu, một tay khác mò tới
nhược điểm thân thể.
“Điều khác biệt
ha? Chú
đến cùng em
khai thông tốt chút.”
Kỷ Tiểu Yêu uốn tới ẹo lui, biết sai xin tha.
Tống Nhất Phương cũng mặc kệ, ba ba ba liền dạy dỗ.
Bởi vì đánh ở
nơi nhiều thịt, lực tay hạ xuống cũng
rất lớn.
Tiếng vang thanh thúy,
bên lỗ tai
Kỷ Tiểu Yêu, chỉ muốn tiến vào
trong khe
ghế sô pha.
Tống Nhất Phương bất quá
không
nhẹ dạ chút nào, đánh đánh đánh ra cả nhịp điệu, còn ra lệnh Kỷ Tiểu Yêu: “Nghiêm túc nghe!”
“Nghe được không?”
“Cái, cái gì?”
“Nghiêm túc nghe
tiếng.”
“Ba ba ba ba…”
“Nghe được không?”
“… Không”
“Ngu ngốc, đây là mã điện báo Moss.”
Kỷ Tiểu Yêu bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Nguyên lai là mã điện báo Moss khi còn bé cùng nhau nghiên cứu qua.
Nhất thời liền cảm thấy cái tát trên mông có hàm ý!
“Ba ba ba ba…”
“Một, hai một, một, hai một ”
“Ba ba ba ba…”
“Một, hai ba, bốn ”
Liền như vậy trao đổi một hồi tình nghĩa
chú
cháu.
Kỷ Tiểu Yêu cảm thấy được cái mông cần thiết
phải
bảo vệ.
Vươn mình ngồi xuống —— “Ồ!”
Tự mình đau xót
đến rung động.
Phù hiệu cảnh sát từ trong túi tiền tuột ra.
Tống Nhất Phương hỏi: “Còn có điều khác biệt không?”
Kỷ Tiểu Yêu nhanh chóng lắc đầu, nhặt lên phù hiệu cảnh sát hỏi: “Cái này?”
Tống Nhất Phương tiếp nhận, “Là của tôi.”
Kỷ Tiểu Yêu hảo mừng rỡ, “Anh thật sự lên làm cảnh sát rồi?”
Ngẫm lại khi còn bé đóng vai cảnh sát bao nhiêu lần, bây giờ đã
thành hiện thực.
Chỉ có điều khi đó, đều là Kỷ Tiểu Yêu đóng vai cảnh sát, Tống Nhất Phương đóng vai người xấu.
Bây giờ hôm qua tái hiện, Tống Nhất Phương đem phù hiệu cảnh sát đính ở
cổ áo áo sơ mi Kỷ Tiểu Yêu, trên người mình chỉ có cơ thịt cùng vết sẹo.
Kỷ Tiểu Yêu hỏi: “Tối hôm qua kia, anh
làm khó Thịnh cảnh sát làm gì?”
“Coi hắn là thành em
đùa giỡn hắn. Làm sao, em
cảm thấy trong lòng không thoải mái?”
“Không, không có.”
“Em nếu nói
có còng tay, chú
cũng chơi với
em
một lần.”
“… Tôi còn thực sự có.”