Tiếng nước ào ào, Kỷ Tiểu Yêu cọ rửa mấy quả đào, bỏ lên trên bàn.
Tống Nhất Phương cầm lấy một cái.
Kỷ Tiểu Yêu ngồi ở đối diện nhìn hắn ăn.
Phút chốc, một quả đào ăn chỉ còn hạt.
Kỷ Tiểu Yêu nói: “Xem ra anh không phải quỷ, không sợ hạt đào.”
Tống Nhất Phương bị chọc phát cười, “Em sợ tôi là quỷ?”
Kỷ Tiểu Yêu lắc đầu, “Không sợ.”
“Nói như vậy, vẫn là
cho rằng tôi đã
chết?”
“Không phải đâu? Bị cuốn đi rồi liền không có tin tức, còn sống sao không nói cho tôi?”
Kỷ Tiểu Yêu có chút âm u, cúi đầu cắn một quả đào, vốn là không muốn nói điều này, bất quá
giấu ở trong lòng liền ——
Tống Nhất Phương lại nói: “Tôi đi
nhìn em
a.”
“Lúc nào?”
“Chính là tôi đêm hôm ấy tìm về trên trấn, tôi cõng hành lý từ nhà đi ra, liền đi nhà em
nhìn em, không nhớ rõ?”
Kỷ Tiểu Yêu “A” một tiếng, quả đào lăn trên đất.
“Người ngày đó ngoài cửa sổ thật là anh? Tôi
vẫn còn cho là mình nằm mơ!”
Kỷ Tiểu Yêu quả thực muốn đấm ngực giậm chân! Đều do lúc đó hắn dằn vặt đến
bị bệnh, uống thuốc trước khi ngủ. Lúc đó trễ như vậy, ba mẹ hắn thấy hắn đi ra ngoài, đều cho là hắn mộng du, liền đem hắn ngăn lại trên giường.
Tống Nhất Phương nói: “Sau đó tôi
cũng
không trở về. Có lúc muốn đi tìm em,
mà kiêng kỵ quá nhiều, là
chú
có lỗi với em.”
“Ồ. Kỳ thực tôi sống
cũng còn tốt.”
“Tôts
đến cho là gặp phải quỷ?”
“Còn
không phải là bởi vì gặp phải ai cũng như gặp anh, tưởng mình
điên rồi. Liền ngay cả
kẻ xấu kia, đều cảm thấy có chút giống
anh.”
“Tên thô lỗ kia gọi là Từ Trạch, thích
học tôi nói tiếng đông bắc, tôi sẽ trở lại giáo huấn hắn.”
“Ồ.”
Không còn vấn đề.
Yên lặng một hồi.
Tống Nhất Phương nói: “Xem tivi?”
“Không có tuyến, rất lâu không xem ti vi.”
“Tôi lúc thường
ở
nhà trọ tẻ nhạt, thích xem kênh thể dục một chút.”
“Trong máy vi tính tôi chỉ có hoạt hình.”
“Em
mấy tuổi? Còn xem loại
kia.”
Tống Nhất Phương cười ha ha.
Kỷ Tiểu Yêu thì lại không nói lời nào.
Lại
là yên lặng một hồi, so với lần trước càng lâu hơn một chút.
“Chú.”
“Hả?”
“Tôi cảm thấy được, chúng ta thật giống có điều
khác biệt.”