Lục Giác dụi dụi mắt, sự mông lung khi buồn ngủ đều tiêu tan, ngược lại lại lộ ra một tia giảo hoạt.
“Là nhân viên phục vụ”.
Tần Dục biết đây là
Lục Giác đang
chế nhạo mình ngày hôm qua giả bộ làm nhân viên phục vụ để dụ cậu mở cửa, bàn tay rộng lớn vỗ nhẹ
lên lưng của cậu, bên môi là nụ cười mê người: “Vậy ngài có hài lòng với
sự phục vụ của tôi hay không?”
Lục Giác khẽ hừ một tiếng, đứng thẳng người
dậy không đáp lời, trước đây khi đối mặt với
Tần Dục, Lục Giác luôn mang theo sự dịu ngoan ẩn ẩn có chút sợ sệt, bây giờ dường như Lục Giác đã tin tưởng hắn hơn, mà để lộ ra
bộ mặt khác của mình,
giống như một chú mèo nhỏ, bám người nhưng cũng sẽ cắn người, biến hóa
này khiến cho
Tần Dục cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Tuy rằng đã ngủ một giấc, nhưng sự bủn rủn trên người
vẫn
chưa hoàn toàn biến mất, Lục Giác mặc một chiếc áo thun rộng cùng một chiếc quần short, run run
muốn đi mở cửa, Tần Dục một tay ngăn cậu lại, nhìn Lục Giác chằm chằm, kéo kéo cổ áo rổng rãi của cậu, bá đạo nói: “Chú ý một chút, mặc thêm áo khoác vào”.
Lục Giác nháy mắt mấy cái, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tần Dục, mím mím đôi môi hồng hào của mình, cười rộ lên.
Tần Dục chầm chậm ra mở cửa, kéo dài thời gian cho Lục Giác mặc thêm áo, khi hắn vừa mới mở cửa ra, một người thanh niên chạy như bay vào phòng, bên tai là tiếng nói chuyện liên miên của người nọ.
“Surprise!” Người thanh niên nhào về
phía Tần Dục, không một chút kiêng dè mà treo trên người hắn, tay còn không ngừng chiếm tiện nghi của Tần Dục: “Ai nha, vóc người cậu lại tốt hơn rồi, cơ bụng này, vòng eo này, chà chà”.
Người đàn ông
đi theo sau người thanh niên mí mắt giật
giật, trực tiếp túm người từ trên người Tần Dục xuống, hung thần ác sát cảnh cáo nói: “Đứng nói chuyện đàng hoàng”.
Người thanh niên uốn éo cơ thể, phát hiện không bằng khí lực của người đàn ông, chỉ có thể từ bỏ, nhưng đôi mắt vẫn xoay vòng vòng đánh giá Tần Dục, khi
thoáng nhìn thấy vết cào trên cánh tay Tần Dục, lần thứ hai liền chà chà nói: “Xem ra tối hôm qua rất kịch liệt nha, vợ cậu đâu, để tớ xem
một chút để tớ
xem một chút”.
Thanh niên vừa nói vừa đưa đầu nhìn lướt qua Tần Dục hướng
vào trong phòng.
Tần Dục đè đầu hắn
trở lại: “Mạc Tầm, sao cậu giống khỉ quá vậy”.
“Tớ
đây được gọi là hoạt bát lanh lợi!” Mạc Tầm tranh luận.
Lăng Phong nhìn thấy Tần Dục ăn hϊếp bảo bối của mình cũng
không vui, liền
nói giúp vào: “Đúng, Tiểu Tầm nhà tôi chính là hoạt bát rực rỡ, người gặp người thích”.
Tần Dục lườm hắn một cái.
Bé ngoan Lục Giác sau khi khoác thêm áo choàng tắm lên người mới đi ra, liền nhìn thấy ngoài cửa có hai người xa lạ đang trò chuyện rất thân thiết với Tần Dục: “Tần Dục, bọn họ là bạn của anh sao?”
Tần Dục vẫn chưa trả lời, Mạc Tầm đã oa oa bỏ qua hắn và Lăng Phong, mà vây quanh Lục Giác: “Dễ nhìn hơn trên giấy chứng nhận nhiều nha”.
“Phong Tử Phong Tử, xong rồi, chúng ta thua rồi, giá trị nhan sắc bình quân của Tần Dục và vợ cậu ta cao hơn chúng ta rồi”.
Trong nháy mắt, mặt Lục Giác và
Lăng Phong đều
đỏ rần, nhưng
một là vì thẹn thùng, còn một là vì tức giận.
“Tôi, tôi
không phải...” Chữ vợ này Lục Giác khó có thể nói ra miệng.
“Không cái gì? Em muốn phủ nhận?” Tần Dục không cho Lục Giác nói xong, liền ôm chầm
lấy
eo cậu, uy hϊếp mà nhéo nhéo.
Nghe thấy lời thừa nhận của Tần Dục, Lục Giác rũ mi mắt xuống, lỗ tai và mặt vừa nóng lại vừa đỏ.
Mạc Tầm nhìn Tần Dục, sau đó lại
nhìn Lục Giác, hắn suy tư vài giây, nhất thời như tìm thấy
đồng minh mà
kích động xông lên: “Cậu
cũng muốn phản công sao? Tôi đã có nhiều năm kinh
nghiệm có thể truyền thụ cho cậu, tuy rằng đều là kinh nghiệm
thất bại, thế nhưng thất bại chính là mẹ của thành công, chúng ta cùng nhau
nỗ lực...” Mạc Tầm hiểu lầm biểu tình xấu hổ
của Lục Giác là hùng tâm tráng khí, không muốn làm vợ Tần Dục, mà là muốn Tần Dục làm
vợ của mình.
“Câm miệng”. Tần Dục cùng Lăng Phong trăm miệng một lời nói.
Tần Dục liếc Lăng Phong một cái, ý tứ chính là người của cậu, cậu cũng không quản được à. Hắn không hi vọng Mạc Tầm đem mấy cái ý nghĩ cổ quái của mình truyền nhiễm cho Lục Giác.
Bị Tần Dục khinh bỉ quả thực chính là tát vào mặt Lăng Phong, hắn nhìn chằm chằm Mạc Tầm.
Ánh mắt này Mạc Tầm không thể quen thuộc hơn, mỗi lần Lăng Phong lộ ra ánh mắt này, thì hắn ba này cũng không thể xuống khỏi giường, Mạc Tầm lập tức rụt cổ lại, nơm nớp lo sợ mà di chuyển về phía Lục Giác.
Lục Giác tò mò đánh giá Mạc Tầm, tuy rằng người này nhìn qua đã hơn 20 tuổi, nhưng tính tình và hành vi đều mang theo sự hoạt bát năng động của thanh niên, khiến cho người ta không tự chủ được mà
sinh ra cảm giác thân cận.
Mạc Tầm phát hiện Lục Giác đang
nhìn mình, liền vực dậy
sức lực.
“Em dựa vào đâu vậy”. Lăng Phong vừa nhìn biểu tình trên mặt Mạc Tầm liền biết hắn đang muốn nhào lên người Lục Giác, vì vậy ngay lập tức liền giữ lấy Mạc Tầm không thành thật lại, ở ngay trước mặt hắn mà còn liên tiếp nhảy lên người nam nhân khác, coi hắn chết rồi chắc!
Tần Dục cũng nhướng mày ôm Lục Giác vào trong
lòng, ngữ điệu đầy mùi vị chiếm hữu nói: “Giữ khoảng cách
một chút”.
Mạc Tầm giống như mèo bị đạp đuôi mà nhảy dựng lên: “Oa, cậu đúng là quá đáng, đồ vong ân phụ nghĩa, không có tớ cậu làm sao có thể tìm được cậu ta”.
Lục Giác nghe vậy, liền kỳ quái liếc nhìn Tần Dục một cái.
Tần Dục sờ sờ đầu cậu nói: “Em chớ nhìn cậu ta giống như đồ ngốc, nhưng thật ra là một thiên tài máy tính đó”.
Lục Giác lập tức tỉnh ngộ.
“Cậu mới là đồ ngốc!” Mạc Tầm giơ chân.
Nếu như không có người thanh niên trước mắt, cậu
và Tần Dục không biết còn có thể hiểu lầm nhau đến khi nào, cậu sẽ một mình thương tâm đến bao lâu, cho nên sau khi Lục Giác biết được chân tướng, đối với Mạc Tầm là tràn đầy cảm kích, cậu
chủ động nắm
lấy tay Mạc Tầm, lấy lòng nói: “Cậu
đừng tức
giận, Tần Dục nói chuyện đều
như vậy, chúng tôi
đều rất cảm kích cậu”.
Mạc Tầm hừ một tiếng: “Vợ của cậu khiến người ta yêu thích
hơn cậu
nhiều”.
Tần Dục lười tính toán với
Mạc Tầm, hắn mỉm cười, chỉ là bởi vì câu ‘Chúng ta’ vừa mới nghe được kia, điều này chứng minh Lục Giác đã hoàn toàn xem bọn họ là
một thể.
“So với cậu càng khiến người ta yêu thích hơn”. Tần Dục vừa có
loại cảm giác như nhìn thấy bảo bối mà yêu thích không muốn buông tay, lại vừa có cảm giác muốn khoe khoang bảo bối của mình.
“Oa!” Mạc Tầm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, liền quay người hướng Lăng Phong tìm an ủi.
Lăng Phong nhìn Mạc Tầm,
rồi lại
nhìn Lục Giác, không nói lời nào, như là ngầm thừa nhận
lời của
Tần Dục.
“Oa oa!” Mạc Tầm giận không có chỗ phát tiết, lần này tiếng kêu còn mang theo điểm oan ức.
Lăng Phong biết nếu Mạc Tầm như vậy, là thật sự đau lòng, liền mềm giọng nói: “Anh thích em nhất”.
Mạc Tầm không nói lời nào, Lăng Phong dở khóc dở cười: “Em còn thật sự tức giận”.
“Em muốn bàn phím nạm kim cương màu hồng nhạt”.
Sở thích duy nhất của
Mạc Tầm chính là máy tính và các đồ dùng liên quan đến máy tính.
“...”
“Không được?” Mạc Tầm cất cao giọng.
“Được”. Lăng Phong chỉ là thuần túy không chịu được khiếu thẩm mỹ của Mạc Tầm.
Mạc Tầm thấy Lăng Phong đáp ứng sảng khoái như vậy liền cảm thấy chính mình có chút thiệt thòi, ngay lập tức tăng giá
nói: “Em muốn bảy cái, hồng cam vàng tím xanh biếc xanh lam xanh lá, tổ hợp lại thành một chiến đội cầu vồng”.
“... Được được”. Lăng Phong đau đầu.
Lúc này, Mạc Tầm mới hài lòng buông tha cho Lăng Phong.
Lục Giác nhìn người thanh niên và người đàn ông đang nói chuyện, đầu tiên là nghi hoặc một chút, sau đó giống như phát hiện được cái gì, cậu kinh ngạc nhìn về phía Tần Dục.
Tần Dục gật gật đầu, chứng minh suy đoán của cậu, cũng giới thiệu nói: “Đây là Lăng Phong, cũng không phải là người tốt lành gì, em cách xa cậu ta
một chút”.
Lăng Phong: “...”
Mạc Tầm phụ họa nói: “Đúng!”
“Còn đây là Mạc Tầm, là hacker hàng đầu thế giới, có chỉ số IQ siêu cao, bất quá IQ của cậu ta chỉ giới hạn ở trong lĩnh vực máy tính mà thôi”.
“Này”. Mạc Tầm không phục.
Tần Dục không để ý tới kháng nghị của Mạc Tầm tiếp tục nói: “Bọn họ giúp anh không không ít việc”.
Vừa dứt lời, trên mặt Tần Dục chợt lóe vẻ khác lạ, Lục Giác biết hắn đang nhớ tới chuyện thương tâm, liền nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Tần Dục, không tiếng động động viên hắn, điều này khiến cho trái tim của Tần Dục trong nháy mắt liền cảm thấy ấm áp.
“Không cần khách khí, chúng tôi
cũng lấy tiền”. Lăng Phong liếc Mạc Tầm một cái: “Thấy không, Tần Dục nói xấu em như vậy, em còn giảm giá
cho người ta”.
“Sau này tăng giá gấp đôi!” Mạc Tầm thở phì phò nói.
Lục Giác vừa nghe, lập tức trợn tròn mắt, mặc dù là tiền của Tần Dục, mặc dù là Tần Dục cũng không thiếu tiền, nhưng cậu
vẫn cảm thấy
đau lòng.
Lục Giác lắp bắp hỏi: “Mạc tiên sinh thu phí rất đắt sao?” Hacker hàng đầu chắc chắn là rất đắt.
Mạc Tầm tự hào ngẩng đầu lên: “Đó là đương nhiên!”
Lục Giác biến mất như làn gió, bỏ lại ba người hai mặt nhìn nhau, sau đó lại như làn gió chạy về, trong tay nhiều hơn một tấm thẻ, trịnh trọng giao cho Tần Dục.
“Đây là một chút tấm lòng của em”.
Tần Dục ngẩn người, ý cười nơi khóe mắt đuôi mày lại như
gió
xuân, đôi mắt hắn sáng ngời, nụ cười càng lúc càng lớn, đến cuối cùng ngay cả bả vai cũng bắt đầu run rẩy.
Lăng Phong ở một bên cũng không nhịn được mà cười nói: “Cậu tìm ở đâu kẻ dở hơi này vậy”.
Tần Dục nắm tay Lục Giác, chậm rãi ấn trả cái thẻ về lại trong túi cậu, sau đó hơi cúi đầu, nói khẽ một câu ở bên tai
Lục Giác, ngay lập tức mặt của Lục Giác
đỏ ngầu, một phen lòng tốt của cậu, chỉ đổi lại Tần Dục muốn... Muốn đùa giỡn lưu manh.
Mạc Tầm thấy thế rất nhanh liền sửa ý tứ lại: “Lục Giác sao cậu lại ngốc như vậy! Tần Dục còn thiếu
tiền sao! Ai ai! Thôi, nể mặt cậu, tôi sẽ chiết khấu như trước”. Dù sao cùng
là thụ, hắn không thể làm
khó xử nhau.
Lục Giác nghe vậy, liền cười cười với
Mạc Tầm: “Mạc tiên sinh, cậu
thật tốt”.
Nghe thấy
mình được
khen, Mạc Tầm cao hứng vô cùng, kích động xông lên lôi kéo Lục Giác: “Oa a!! Tôi
yêu cậu quá đi, đi nào, hai chúng ta phải hảo hảo tâm sự”.
Mạc Tầm giống
như hận vì tương phùng
quá muộn, không
thèm nhìn đến
Tần Dục đang trừng mắt ở bên cạnh, mạnh
mẽ
ôm lấy Lục Giác, quả thực xem
Lục Giác như là
tri âm, là anh em ruột.
Tần Dục nhìn Lục Giác vì động tác lỗ mãng của
Mạc Tầm mà sắc mặt có chút tái nhợt, liền đau lòng nói: “Cậu
nhẹ một chút, em ấy
hiện tại không thoải mái”.
“Cậu
bị bệnh?” Mạc Tầm nhìn Lục Giác từ trên xuống dưới.
Lăng Phong thực sự không chịu được sự ngu ngốc của Mạc Tầm, liền đi tới mạnh mẽ đánh một cái vào mông Mạc Tầm: “Nói em ngốc em còn không chịu”.
Mạc Tầm bị đánh đến
run run một chút, bất quá hắn lập tức hiểu được, mặt cũng đỏ lên.
Lục Giác cùng Mạc Tầm đứng đối diện, lại như tràn đầy hơi thở của mùa xuân, cậu
nhìn tôi
một chút, tôi
nhìn cậu
một chút.
Lăng Phong vỗ vỗ hắn: “Đi đi, qua
một góc chơi đi”.
Quả nhiên cái tên Mạc Tầm này giống như một trận cuồng phong, lập tức liền khôi phục bộ dáng bình thường, muốn lôi kéo Lục Giác vô cùng hợp khẩu vị hắn đi tâm sự, Lục Giác liếc nhìn Tần Dục một cái, không tiếng động trưng cầu ý kiến của Tần Dục.
Lăng Phong không ngừng hâm mộ, tên khỉ Mạc Tầm này còn lâu mới thèm quản đến ý kiến của hắn.
Tần Dục híp hai mắt lại, liếc nhìn
Lăng Phong, sau đó nói với Lục Giác: “Khổ cực em, chăm sóc tên khỉ này một chút”
“Ân,
được”. Lục Giác ngoan ngoãn gật đầu, sau đó liền bổ sung một câu: “Không
được nói như vậy trước mặt... Tiểu Tầm”.
“Nha nha nha, tôi
yêu
cậu quá đi”. Mạc Tầm rất cảm động, nói.
Tần Dục cưng chiều cười cười: “Nghe lời em”.
Đợi
Lục Giác cùng Mạc Tầm đi khỏi, nụ cười trên khóe mắt đuôi mày của Tần Dục liền thu liễm lại, con ngươi đen thẫm của hắn trông như một hồ nước sâu, không còn sự ác lượt cường thế như dĩ vãng, đương nhiên, sự bá đạo và kiêu ngạo từ trong xương tủy vẫn như cũ không thay đổi.
Lăng Phong quan sát
Tần Dục, đánh giá
nói: “Cậu trở nên nguy hiểm hơn so với trước đây”.
Tần Dục ngồi tựa vào ghế sô pha xa hoa mềm mại, không còn bộ dáng ngông cuồng tự phụ trong chương trình thực tế, cũng không còn bộ dáng phong lưu tà khí tùy ý trước mặt Lục Giác.
“Cũng không phải là chuyện xấu”. Tần Dục mỉm cười, thong dong thản nhiên.
“Lăng thiếu không
kể đêm ngày, phong trần mệt mỏi đến đây là để làm gì?”