Tuy rằng trong mật thất có camera hồng ngoại, nhưng độ rõ nét có hạn, khán giả chỉ
có thể mờ hồ nhìn thấy hai bòng người đang dựa vào nhau, chính bởi vì biết khán giả không thể thấy rõ, nên Tần Dục mới dám trắng trợn dán vào người Lục Giác nói chuyện như vậy.
Trong tầm nhìn có hạn, Tần Dục nhìn thấy Lục Giác rụt cổ một cái, cũng không biết là bởi vì mình, hay là bởi vì tối.
Lục Giác mạnh miệng nói: “Tôi
không có sợ”.
“Vậy tôi
đọc tiếp?” Tần Dục như đang trưng cầu ý kiến của Lục Giác.
Biểu tình của Lục Giác xoắn xuýt, lắc đầu cũng không phải, mà gật đầu cũng không phải.
“Thi thể trong phòng...”
Bản năng nhanh
hơn so với suy nghĩ, Lục Giác kéo lấy quần áo của Tần Dục ngăn hắn lại, linh quang chợt lóe, liền nhanh trí mượn cớ: “Nhanh đi xem đi, đừng lãng phí thời gian”.
Quần chúng vây xem 1: Tôi
cá một trái
dưa chuột, Lục Giác sợ.
Quần chúng vây xem 2: Tôi
thêm một chiếc xe.
Một chú cá pecca nhỏ: Wuli Tiểu Lục Giác không phải sợ, nhanh nhào vào ngực chị nè, chị sẽ bảo vệ cưng.
(Wuli = của chúng tôi, nhà tôi; ở đây có thể hiểu là nhà tôi)
Chuồn chuồn bay nha bay: Nha nha nha, nếu như nam thần có thể đọc ở bên tai tôi, dù có là truyện ma tôi cũng sẽ nghe.
Quần chúng vây xem 3: Là lỗi giác của tôi sao, tại sao tôi lại cảm thấy truyện ma Tần Dục đọc lại có một loại cảm giác ‘Mùa xuân đến, đám động vật nhỏ lại động □□’ vô cùng gợi cảm.
Chuyện đùa cợt như thế này phải có chừng có mực, Tần Dục rất biết điều mà thu tay lại, dưới sự thúc giục của Lục Giác, rất miễn cưỡng
thỏa hiệp nói: “Tốt, tôi
không đọc nữa, chúng ta mau đi xem”.
Hai cái đầu châu lại chặt chẽ, dùng đèn pin cầm tay chiếu sáng, tỉ mỉ nghiên cứu thẻ nhiệm vụ.
Hô hấp giao hòa lẫn nhau, thậm chí bởi vì khoảng cách quá gần, nhịp hô hấp của bọn họ cũng dần dần hòa nhịp. Tần Dục nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch, ngửi mùi hương nhàn nhạt đang lan tỏa trên người Lục Giác, rõ ràng là mùi hương sạch sẽ, ôn hòa như vậy lại làm cho lòng của
Tần Dục gợi sóng.
Tần Dục có chút không yên lòng mà nhìn câu chuyện xưa được viết trên
tờ giấy
ố vàng.
Nói tóm lại, đây chính là một câu chuyện tình cảm cẩu huyết, một đôi tình nhân thanh mai trúc mã bởi vì chiến tranh bạo phát mà bị ép phải chia lìa.
Người nam nhân đi tòng quân, không có một chút tin tức, người nữ nhân
thì
ở quê nhà chờ đợi suốt cả cuộc đời, cho đến chết nàng cũng không nhận được một chút tin tức của người nam nhân kia, bởi vì chấp niệm của nàng quá sâu, cho nên sau khi nàng qua đời, không có một ai có thể di chuyển được thi thể của nàng, cuối cùng người nhà của nữ nhân đem nàng cùng chiếc giường đồng thời hỏa táng, nhưng linh hồn già nua của nàng
vẫn luôn quanh quẫn trong tòa nhà này.
Nhiệm vụ của bọn họ là phải tìm được tín vật đính ước của đôi tình nhân,
giúp nữ nhân có thể yên nghỉ.
Câu chuyện xưa khủng bố bỗng biến thành một câu chuyện tình cảm động, yêu nhau nhưng lại không thể tương phùng, khiến cho Lục Giác vô cùng
thổn thức. Khoảng cách lúc này giữa hai người vô cùng gần, cho nên Tần Dục ngay lập tức liền nhận ra tâm tình thổn thức
của
Lục Giác.
“Tình cảm của cậu sao lại phong phú như vậy? Cậu mà
khóc tôi
cũng không có khăn giấy đâu, chỉ có thể cho cậu mượn bờ vai này
mà thôi”.
Trong bóng tối, Tần Dục cảm thấy đôi con ngươi màu trà đang nhìn hắn kia thật giống như đang phát sáng, lấy tính cách của
Lục Giác, có lẽ cậu
thật sự rất mong đợi bờ vai của mình cũng không chừng.
Đợi vài giây, Lục Giác mới chậm rãi đáp: “Anh vẫn là để cho mấy cô gái
đi”.
“Tôi không phải là người khác thường không có nhân tính”. Tần Dục ôm vai
Lục Giác, khoảng cách giữa
hai người từ 0 trở thành số âm.
Lục Giác bị hắn ôm đến va chạm, sợi tóc rối mềm mại lướt qua cái cổ của hắn, khiến cho lòng của Tần Dục bỗng nhiên ngứa ngáy, hắn có thể cảm nhận
được, hô hấp phả trên cổ hắn trở nên nhanh hơn, thân thể người trong lòng không chỉ nóng hơn mà còn
cứng đờ, nếu như bây giờ sáng hơn một chút, hắn đại khái có thể nhín thấy mình đang ôm một con tôm bị luộc chín.
So với Lục Giác căng thẳng, Tần Dục lại rất thản nhiên
ôm cậu, sau đó đem thẻ nhiệm vụ lại gần,
tìm kiếm tin tức hữu dụng.
Nhiệm vụ 1: Cho dù thân đang ở trong bóng tối, chúng ta cũng không quên tìm kiếm ánh sáng. (Nhắc nhở: Dùng đèn pin cầm tay tìm kiếm ở
xung quanh, có lẽ sẽ có phát hiện bất ngờ)
Hiện tại Lục Giác vẫn còn đang trong trạng thái bị treo máy, nên không có cách nào suy nghĩ được, vì vậy cậu không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, cái tay đang quấn lấy Lục Giác của Tần Dục vỗ lên cánh tay cậu một cái, sau đó hắn thả Lục Giác ra.
“Tìm xem”.
Được Tần Dục buông ra, nửa cái hồn của Lục Giác mới trở về lại cơ thể, cậu ngơ ngác làm
theo chỉ thị của Tần Dục, Lục Giác mới đi một bước nhỏ, liền bị sợi dây khóa trên chân kéo lại,
khiến
Lục Giác trực tiếp ngã xuống l*иg ngực của Tần Dục đang ngồi dưới mặt đất, cơ hội như vậy, Tần Dục làm sao có thể
buông tha, hắn giơ tay đỡ lấy, vừa vặn chạm đến vòng eo của Lục Giá, xúc cảm da thịt trắng mịn làm cho đáy lòng của hắn nóng lên.
“Cậu
không sao chứ?” Ngoài miệng Tần Dục quan tâm rất thành khẩn, tay lại không thành thật trượt xuống dưới.
Cái mông vểnh của Lục Giác làm cho Tần Dục cảm thấy thật đáng tiếc, hắn không có bao nhiêu ký ức đối với đêm hôm đó!
“Anh...” Lục Giác chần chờ một chút, nói: “Không có chuyện gì”. Cậu
cũng không thể trước
ngàn tỉ khán giả hỏi sao Tần Dục lại sờ mông mình, huống hồ chính cậu lại là người ngã vào trong l*иg ngực người ta.
Tần Dục đùa dai vỗ vỗ mấy cái lên mông của Lục Giác, cái tên này động tác đứng dậy đã chậm chạp không tính, còn ở trước mặt hắn mà lắc mông câu dẫn hắn.
Lục Giác như bị kiến
cắn mà cấp tốc văng ra.
Đầu sỏ gây tội Tần Dục nghe thấy Lục Giác giống như nói thầm cái gì đó, thế nhưng quá nhỏ, nên hắn không thể nghe rõ được.
“Cậu ngăn trở tôi”. Tần Dục ngữ khí muốn ăn đòn nói.
Lục Giác đang nói thầm liền
ngừng lại.
Tần Dục cùng Lục Giác tiếp tục tìm đạo cụ có thể làm cho gian phòng sáng lên.
Trong căn phòng tối đen, lỗ tai của
Tần Dục trở nên đặc biệt nhạy cảm, hắn nghe thấy bên người Lục Giác phát ra thanh âm huyên náo, dây khóa tay hai người cũng phát ra thanh âm chói tai, nhưng hắn không nói lời nào.
Lục Giác này, đừng xem tính tình
mềm mỏng, kỳ thực bên trong có giấu kim, Tần Dục nghĩ, cậu chắc không phải là muốn trả thù màn vỗ mông hồi nãy đi, đừng nói
là
Lục Giác trả thù, Tần Dục thật sự còn rất mong đợi, cậu thì có thể trả thù như thế nào, nhiều lắm là sờ lại hắn, sờ liền sờ a, Tần Dục còn ước gì cậu thật sự làm vậy.
Quả nhiên, Tần Dục cảm giác tay người nào đó lén lén lút lút đưa về phía hông hắn, Tần Dục cười cười, một phát bắt được tay của Lục Giác, hắn nghe được thanh âm
người nào đó nhẹ thở dài một hơi mang theo sự mất mát, cũng không biết là bởi vì mất mát vì không chiếm được tiện nghi, hay mất mát vì không hù được hắn.
Tần Dục nhịn cười, viết lên lòng bàn tay của cậu chữ sợ, còn đánh dấu hỏi.
Tần Dục không có mở miệng hỏi, là bởi vì lần đầu nói giỡn
Lục Giác sợ tối sợ ma, khán giả có lẽ sẽ cảm thấy thú vị, nhưng
nếu như lại nói
một lần nữa, thì cậu sẽ bị gán cho cái danh nhát gan. Tần Dục chỉ là muốn đùa Lục Giác
mà thôi, chứ hắn không muốn làm tổn hại mặt mũi của cậu.
Liền
một tiếng thở dài vang lên, bàn tay nằm trong lòng bàn tay hắn bất an giật giật.
Tần Dục hiện tại có thể suy
đoán, vừa nãy là Lục Giác nổi lên ý xấu muốn doạ hắn trả thù, chứ
không phải muốn chiếm tiện nghi của hắn, hiện tại liền bởi vì hắn quan tâm mà cảm thấy tội lỗi.
Thật là một gia hỏa đơn thuần ngốc nghếch.
Trong không gian bị bịt kín tối tăm, vạn người chú mục, Tần Dục mỗi lần đùa giỡn Lục Giác đều có một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn, hắn vốn còn muốn hưởng thụ khoảng thời gian trân quý này nhiều hơn nữa, nhưng đáng tiếc, Lục Giác sợ tối, Tần Dục quyết định tạm thời buông tha cho Lục Giác, dù sao sau này thời gian của bọn họ vẫn còn dài.
Tần Dục lần mò trên
vách tường, tay hơi di chuyển về chỗ hắn vừa mới sờ qua.
“Tôi
tìm được rồi, công tắc nguồn điện ở đây”.
Dây khóa phát ra tiếng vang vui sướиɠ, nhìn ra bởi vì Tần Dục phát hiện
mà
Lục Giác có chút cao hứng.
“Không có dây chì trong cầu chì”. Tần Dục nhún nhún vai.
Lục Giác ‘Ai’
một tiếng.
Tần Dục vỗ vỗ đầu Lục Giác, động viên nói: “Khẳng định là ở đâu đó dưới đất, từ từ
tìm”.
“Anh khẳng định như vậy?”
“Tổ chương trình chỉ muốn đùa chúng ta, cũng không phải muốn đùa chết chúng ta, sẽ không thiết kế nhiệm vụ quá khó”.
Lục Giác rất tán đồng gật gật đầu.
Sau đó hai đại nam nhân nằm úp sấp trên sàn nhà, dùng đèn pin cầm tay soi sáng từng điểm từng điểm trên mặt đất. Trong hoàn cảnh tối đen như mực, Tần Dục tình cờ chạm phải tay nhỏ của Lục Giác cũng là chuyện đương nhiên,
chuyện vô cùng
bình thường, mới đầu Lục Giác còn căng thẳng cảnh giác, đến cuối cùng liền tùy Tần Dục.
“Tôi tìm được sợi chì trong cầu chì
rồi”. Lục Giác rốt cuộc mò được sợi chì trong góc tủ, chuyện này có nghĩa là, trò chơi nhỏ thuộc về hai người bọn họ trong phòng tối chính thức kết thúc, mọi chuyện tiếp theo đều sẽ quanh minh chính đại bại lộ trước tất cả khán giả.
Tần Dục thoáng cảm thấy có chút đáng tiếc, ngoài miệng thì
cười giỡn nói: “Chờ chút đèn sáng lên, chúng ta phải chú ý hình tượng một chút, trò chơi không nhất định phải thắng, nhưng phong độ cùng phong thái thì nhất định không thể thua”.
Lục Giác rất cổ động nói: “Có anh, chúng ta đã thắng hơn phân
nửa”. Lời của bọn họ là cố ý nói cho khán giả nghe, nên đương nhiên phải
một xướng một họa.
“Trước đây tại sao tôi lại không phát hiện miệng cậu ngọt như vậy”. Ngọt đến nỗi làm cho hắn bây giờ chỉ muốn khiến cho cái miệng này chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ.
Hai người đi tới trước công tắc nguồn điện, nhưng mà Lục Giác cầm dây chì lại đối với cầu chì công tắc phát sầu.
Tần Dục phát hiện sự do dự của
cậu, Lục Giác chắc chưa từng đổi dây chì trong cấu chì đi... Hắn vẫn cho rằng tài nấu nướng
của
Lục Giác tốt, trong nhà cũng được quét dọn sạch sẽ, thì chắc cậu là một người làm giỏi việc nhà toàn năng, kết quả cậu lại không làm được việc nhỏ như đổi dây chì trong cầu chỉ, Tần Dục rất muốn cười, không phải là
cười nhạo, chỉ là đơn thuần cảm thấy rất
buồn cười.
Bất quá Lục Giác không làm được cũng không sao, còn có hắn mà, thế nhưng bây giờ trước mặt nhiều khán giả như vậy, Tần Dục vẫn phải tìm một
bậc thang để
Lục Giác đi xuống.
“Cậu tránh ra, cái tên như cậu buổi tối cái gì cũng không thấy, nếu như bị điện giật tôi cũng bị liên lụy”. Tần Dục
lắc lắc sợi dây khóa trên cổ tay, biểu thị chúng ta bây giờ bị buộc chung một chỗ, Lục Giác cảm kích nhìn về phía Tần Dục.
Tần Dục nhanh nhẹn mở cầu chì ra, hướng Lục Giác duỗi duỗi tay, ra hiệu cậu đưa dây chì cho hắn, đồng thời trong miệng còn không quên nhắc: “Tối hôm qua một người lớn như tôi đứng đó vậy mà cậu không thấy, còn đυ.ng vào tôi”.
Lục Giác hiểu rõ đây là Tần Dục muốn khán giả tin ban đêm cậu thật sự không thể nhìn rõ.
“Tôi nghĩ fan của anh nhất định rất tình nguyện nghe tôi tiếp tục tiết lộ thêm về
anh”. Trong ngữ khí của Lục Giác thiếu đi một chút ôn hòa nhiều hơn một phần hờ hững, thể hiện một loại bất mãn đối với Tần Dục.
Hai người thật giống như bạn nối khố đã hợp tác nhiều năm, xướng họa không chê vào đâu được,
khiến
khán giả căn bản không nhìn ra vấn đề, ngược lại còn hung hăng viết bình luận, hi vọng Lục Giác có thể tiết lộ thêm.
“Vô luận cậu có tiết lộ cái gì thì các cô ấy cũng chỉ càng yêu tôi nhiều hơn mà thôi”. Tần Dục hướng về Lục Giác nở nụ cười, một nụ cưởi tràn đầy tự tin: “Đây là mị lực”.
Lục Giác đứng gần một chút, chiếu ánh đèn pin lên công tắc nguồn điện, nhưng tầm
mắt của cậu lại chỉ tập trung trên người Tần Dục.
Tia sáng phác họa gò má anh tuấn của
Tần Dục, hàng lông mi hơi cong cong, trong đôi ngươi đen thẫm là sự chăm chú và nghiêm túc, đột nhiên
Lục Giác cảm thấy vô cùng
an tâm, loại an tâm này dù là tiền tài hay quyền lợi đều không thể đổi được.
“Tốt rồi”. Tần Dục đem mở công tắc nguồn điện lên.
Ba ba, âm thanh ánh đèn sáng lên.
Ánh sáng đã đuổi đi bóng tối thâm thẫm.
Lục Giác chợt sinh ra cảm giác
không muốn, hi vọng bóng tối có thể kéo dài thêm một chút.
Tần Dục nhìn Lục Giác
đang ngẩn người, cười trêu nói: “Quen bóng tối rồi, sáng lên lại không thấy thích ứng à?”
Lục Giác nhìn Tần Dục, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lộ ra một nụ cười xấu hổ, Tần Dục có chút tiếc nuối, nếu như không phải ở đây có quá nhiều máy quay, hắn nhất định sẽ làm cho Lục Giác nói ra lời trong lòng.
Sau
ống kính, khán giả lại thấy một bức tranh khác, sau khi đèn sáng lên, Tần Dục cùng Lục Giác nhìn nhau nở nụ cười, bầu không khí ngọt ngào giữa họ gần như muốn
tràn ra màn hình.
Quần chúng vây xem 1: Loại cảm giác này là gia đình
ngọt ngào của cặp chồng chồng sao, _(:3″ ∠)_.
Quần chúng vây xem 2: Cô nương phía trên, xem chương trình trên mạng còn muốn bị ngược nữa, thật là quá đáng ghét _(:3″ ∠)_.
——
Ngày chương trình ‘Mật Thất Đào Sinh’ phát sóng, Tề Tiến Tựu liền lặng lẽ cắt đứt điện trong biệt thự, cũng kêu người hầu ném hết tạp chí có đề cập đến chương trình.
“Sao máy tính trong nhà lại không lên mạng được?” Cho dù đang ở trong nhà, nhưng người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi gài nút đến tận cổ, bất kể cổ áo hay cổ tay áo đều sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, vô cùng
cẩn thận tỉ mỉ.
Tề Tiến Tựu cung kính nói: “Vì tu sửa đường bộ tại tiểu khu, nên có thông báo đường dây mạng tạm thời bị ảnh hưởng”.
“Ừm”. Người đàn ông
gật đầu, ngón tay cầm cốc trà cứng cỏi mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng trầm ổn: “Sau khi khôi phục, kêu dì dowload chương trình của Tiểu Giác về”.
“Vâng”. Tề Tiến Tựu cầu khẩn trong lòng, mong rằng sau khi đại thiếu gia đi khảo sát ở nước ngoài về, ngài ấy sẽ triệt để quên chuyện này đi.