Trong buổi liên hoan đó, hai người đã hàn huyên
những gì, biểu tình trên mặt của
Lục Giác như thế nào, Tần Dục đã không còn
nhớ không rõ, hắn chỉ nhớ đến quyển từ điển nặng trình trịch kia.
Cuộc thi ‘Ngôi sao ngày mai’, Tần Dục từ vòng sơ tuyển một đường đi đến vòng chung kết, nói ít thì cũng đã tiếp xúc với hơn một trăm thí sinh, mà tên của những
thí sinh
đó cũng đã bị quên lãng
theo năm tháng, Tần Dục có thể nhớ tên của Lục Giác cũng bởi vì từng đọc nhầm tên,
từ nơi sâu xa, điều này tựa như là
sự an bài của vận mệnh.
Tần Dục sau khi lưu số điện thoại của
Lục Giác xong, liền trực tiếp gọi tới.
Trong túi của Lục Giác vang lên tiếng hát của Tần Dục, Lục Giác ngơ ngác, luống cuống tay chân lấy điện thoại
ra, chỉ thấy chiếc
điện thoại kia nóng
như bàn ủi, mặt của cậu đỏ rần, ngay khi cậu lấy điện thoại ra âm nhạc cùng ánh sáng lóe lên liền biến mất, cậu ngẩng đầu lên, mắt trừng to, có chút quẫn bách nhìn Tần Dục.
“Cậu dùng bài hát của tôi để làm nhạc chuông?” Tần Dục nhướng
mày lên, kỳ thực tâm đã bay lên đến tận
trên trời, nhưng vẫn làm bộ không để ý
nói.
Lục Giác lại như đứa nhỏ làm sai chuyện bị bắt gặp, có chút mất tự
nhiên nói: “Bài hát mới của anh rất dễ nghe”. Kỳ thực Lục Giác đã sớm lưu số điện thoại của
Tần Dục, sau đó mỗi lần Tần Dục ra bài hát mới, liền chọn bài hát mình thích nhất để làm nhạc chuông riêng cho Tần Dục, bất quá tiếng chuông này vẫn chưa từng vang lên, bởi vì Tần Dục sẽ không bao giờ gọi cho cậu.
Việc Lục Giác thích bài hát của mình, khi làm quỷ Tần Dục cũng đã biết, bất quá hắn không nghĩ tới Lục Giác
còn cài nó làm nhạc chuông, trong
lòng giống như được đổ mật, có chút ngọt, có chút trướng, Tần Dục hướng Lục Giác ngoắc ngoắc ngón tay, Lục Giác không rõ vì sao, nhưng
do dự một hồi, vẫn ngoan
ngoãn cúi đầu đi
qua.
Một tiếng nói khiêu gợi trầm thấp vang lên nhẹ nhàng bên tai, tâm Lục Giác dường như bị câu lên, như một cơn gió đầu xuân thổi qua, làm tan lớp băng trên mặt hồ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, giống như mặt gương sáng vừa được mở ra.
“Cậu là thích tiếng hát hay là thích người hát hơn”.
Mặt của Lục Giác đỏ như
chảy ra máu, một đôi mắt màu trà ngốc ngốc, ngây ngẩn cả người, Tần Dục nhìn Lục Giác ngay cả vành tai cũng đỏ lên, như châu tròn ngọc sáng đặc biệt đáng yêu, hắn vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ long lanh của Lục Giác, Lục Giác giống như
bị điện giật cấp tốc lui về sau, sắc mặt kinh dị mà cổ quái nhìn Tần Dục, không đợi Tần Dục nói chuyện, Lục Giác liền vội vàng chạy ra ngoài, đứng trong hành lang hô lớn: “Bác sĩ, bác sĩ! Cứu mạng!!”
Tần Dục đen mặt nhìn bác sĩ đang kiểm tra đầu cho mình, còn Lục Giác thì đang thấp thỏm bất an đứng
ở một bên, trên
khuôn mặt đều là lo lắng.
Bác sĩ hỏi: “Đau đầu à?”.
“Không”.
“Choáng
sao?”
“Không”. Tần Dục mắt trợn trắng đến độ muốn rút gân.
Bác sĩ thấy Tần Dục nói chuyện rõ ràng, con ngươi chuyển động bình thường, liền
nói
với Lục Giác: “Bệnh nhân không có vấn đề gì, cậu
yên tâm đi”.
Lục Giác còn có chút hoài nghi: “Có thật không?”
“Cậu
có phải hi vọng tôi bị
hỏng đầu hay không?” Tần Dục tức giận nói, tiếng nói trung khí mười phần, đem bác sĩ cùng y tá giật nảy mình, đặc biệt là tiểu y tá, cô cũng coi như fan qua đường của Tần Dục, hiện tại trốn ở sau lưng bác sĩ, thận trọng nhìn sắc mặt mù mịt của Tần Dục, phỏng chừng cô đã âm thầm từ fan qua đường trở thành antifan.
Lục Giác
chớp
mắt mấy cái, tốt rồi, có tinh thần mắng người như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.
Lục Giác lễ phép nói: “Cảm ơn
bác sĩ”.
“Có vấn đề gì thì gọi tôi”. Bác sĩ nói xong liền cất bước rời
khỏi phòng bệnh, ngược lại tiểu y tá trước khi đi không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Tần Dục và
Lục Giác vài lần, nghĩ đến cô có lẽ đã chụp cho Tần Dục cái mũ đại bài đùa giỡn bắt nạt nghệ sĩ cùng công ty.
Lục Giác chờ bọn họ đi xa, mới nhỏ giọng nói: “Anh
hung dữ như vậy, nếu để cho bác sĩ y tá truyền ra ngoài làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh thì làm sao bay giờ?”
Tần Dục tự giễu nói: “Tôi bây giờ còn sợ cái này sao?”
Lục Giác ngẩn người, nghĩ đến những vụ bê bối lùm xùm
bên ngoài, Tần Dục quả thật không sợ nhiều thêm
một cái.
Lục Giác khuyên nhủ: “Cho nên anh
càng phải bảo vệ
hình tượng của mình trước công chúng, phải thân thiện
hiền lành”.
“Tôi
phát hiện cậu còn lải nhải hơn cả người đại diện của tôi”.
“Tôi
không dám so với
Thẩm ca”. Thẩm Diệu Dương là người yêu của Tần Dục, Lục Giác vẫn tự biết rõ.
Tần Dục cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là không so được”. Một người thì thành tinh, một người thì ngốc ngốc, làm sao có thể so. Bàn
về
kỹ năng diễn xuất, chỉ sợ bọn họ đều phải bại dưới
Thẩm Diệu Dương.
Nhưng lời nói của Tần Dục nghe trong tai của
Lục Giác không thể nghi ngờ là khiến cho cậu mất mặt, cậu
cắn môi một cái.
Tần Dục chú ý tới sắc mặt khó coi của Lục Giác, lập tức phát hiện lời nói vừa rồi nghe vào tai Lục Giác chỉ sợ mang ý
tứ
khác, nhưng bây giờ không phải thời cơ thích hợp, hắn không thể nói sự thật với
Lục Giác, bằng không chỉ sợ hắn còn chưa nói hết, Lục Giác đã chạy ra ngoài
kêu bác sĩ.
Hơn nữa hiện tại hắn bê bối quấn thân, sẽ lôi
Lục Giác xuống nước,
chỉ có hại mà không có một chút lợi nào.
“Cậu
không phải nghĩ nhiều, tôi
không có ý gì khác”. Hiện tại quan hệ của hắn và Lục Giác thật sự rất khó xử, vừa vặn ở mức độ không trên mà cũng không dưới đặc biệt lúng túng.
Lục Giác nhàn nhạt gật đầu.
Không quản thái độ hắn
ác liệt bao nhiêu, Lục Giác đều có thể
nhẫn nhục chịu đựng, vô cùng
bao dung, Lục Giác càng
như thế này, Tần Dục càng buồn bực, có lúc thật sự hận không thể đem toàn bộ chuyện
nói ra, để
Lục Giác có thể thấy rõ tâm tình của hắn bây giờ.
Tuy không thể nói bởi vì bị phản bội, bởi vì mấy ngày ở chung, mà hắn ngay
lập tức nảy sinh tình cảm với
Lục Giác, nhưng hắn quả thật bị Lục Giác làm
động tâm.
Nhưng
cuối cùng, Tần Dục vẫn nhịn xuống, Lục Giác và
hắn không giống nhau, hắn ít nhất còn có Tưởng gia làm hậu thuẫn, những năm này, thu nhập của hắn cũng đủ cho hắn tiêu dao một trận, còn bối cảnh cùng cảnh ngộ của
Lục Giác là dạng gì, hắn cũng không biết rõ, cho nên tạm thời không
nên khiến
Lục Giác bị liên luỵ mới thỏa đáng.
Tần Dục mỗi lần phiền lòng thì có thói quen nắm tóc, vì vậy hắn theo bản năng giơ tay lên, ngón tay thon dài thẳng tắp xuyên qua không phải là mái tóc ngắn gọn gàng xoã tung, mà là cưng cứng nham nhám, Tần Dục ngơ ngác, lập tức cầm điện thoại lên
soi.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Tần Dục đen
như đáy nồi, hắn nhìn thấy một quả trứng.
Trên màn hình màu đen ẩn hiện một khuôn mặt anh tuấn suất khí, sống mũi cao thon, đường môi duyên dáng, rõ ràng là người phương
Đông, nhưng đường nét khuôn mặt lại trộn lẫn nét thâm thúy lập thể của người phương Tây, là một khuôn mặt
hoàn mỹ trước ống kính. Khuôn mặt từ xưa đến nay đều mang vẻ phóng khoáng, chói mắt, nay bởi vì bị thương, mà lại thêm u buồn động lòng người, khuôn mặt này có thể làm phụ nữ vì hắn mà rít gào, vì hắn mà đau lòng, nhưng chính khuôn mặt này, bây giờ đỉnh đầu lại bị cao chỉ còn một phần tóc nhỏ, đồng thời còn bên trái một tầng băng gạc bên phải một tầng băng gạc bọc lại.
Lục Giác an ủi: “Đầu trọc mới là tiêu chuẩn để kiểm tra một
suất ca”.
Tần Dục nhìn kỹ khuôn mặt trong điện thoại, dùng dư quang khóe mắt lặng lẽ đánh giá Lục Giác, không quân tâm
hỏi: “Cậu
thích không?”
“A?”
“A cái gì a, tôi
hỏi cậu
thích không?” Tần Dục để điện thoại xuống, nhìn chằm chằm Lục Giác.
Tần Dục hỏi thích đến cùng
là loại thích nào? Tại sao Tần Dục lại
hỏi mình có thích hay không? Lục Giác thật sự có chút đoán không ra
tâm tư của Tần Dục, đáy lòng cậu tất
nhiên là thích
Tần Dục, nhưng cậu
chưa từng nghĩ tới sẽ
quấy rầy
tình cảm của Tần Dục và
Thẩm Diệu Dương, cho nên phần thích này,
cậu sẽ
giấu đi thật
sâu, ngoại trừ chính mình, cũng không có ai được biết.
Nói thích? Lục Giác rất lo lắng nói xong mình sẽ tiến vào nằm ở phòng bệnh sát vách, cậu
nhớ trước đây có một công tử nhà giàu không có mắt mơ ước Tần Dục, nghĩ muốn dùng biện pháp
cứng rắn, sau đó người kia bị Tần Dục đánh phải
nằm bệnh viện mấy ngày, mỗi khi nhớ đến chuyện này, Lục Giác đều rất
vui
vì
hoàn hảo Tần Dục không biết tình cảm của mình; không thích? Trực giác nói cho Lục Giác biết, đáp án này cũng rất nguy hiểm.
Trầm mặc hồi lâu, Lục Giác mới hỏi ngược lại: “Anh là đang đùa giỡn tôi hay sao?”
Trên mặt Lục Giác bày ra biểu tình
kinh ngạc nghi hoặc, thậm chí dường như mang theo cảm giác mất mát cùng đau khổ khi bị tra nam đùa giỡn làm cho Tần Dục có chút dở khóc dở cười.
Tần Dục nhướng mày, con ngươi đen như bóng đêm, thâm thúy sáng ngời, phảng phất như có một loại ma lực, có thể đem người ta hút
vào, tim Lục Giác bất giác
đập nhanh hơn, mặt một chút liền đỏ ửng.
Tần Dục khẽ cười một tiếng, như vuốt mèo cào cào lòng người, tê tê ngứa
ngứa.
“Tôi đã
biết đáp án”.
Lục Giác ừm
một tiếng, không dám hỏi Tần Dục rốt cuộc là biết đáp án gì.