Tần Dục buồn bực ngán ngẩm tiện tay trượt lên trượt xuống danh bạ điện thoại, ngay tại thời điểm dừng lại, vô cùng châm chọc là, trên màn hình đúng lúc hiện lên
cái tên mặt trời nhỏ.
Tần Dục lạnh lùng nhìn vài giây, sau đó sửa lại thành Thẩm Diệu Dương.
Tần Dục nghĩ mình sẽ phẫn nộ sẽ
khổ sở, thế nhưng hiện tại hắn cư nhiên lại cảm thấy đặc biệt bình tĩnh.
Sau khi đổi tên xong, Tần Dục tiện tay ném
điện thoại qua một bên, thời điểm điện thoại không thể liên lạc được với người mình muốn liên lạc, thì nó ngay lập tức chỉ là
một
phế vật.
Tần Dục dựa vào gối
nằm, xuất thần mà nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên tình cảnh trước khi hồn phách hắn biến mất.
Trong hốc mắt tràn đầy nước mắt, Lục Giác
lảo đảo chạy về phía hắn, đôi
mắt kia bởi vì nước mắt tích tụ, mà sáng ngời hơn bình thường mấy phần, nhưng lại xinh đẹp tội nghiệp như vậy, bên trong nó tràn ngập sợ hãi, không muốn và cầu xin.
Lục Giác chỉ có thể tuyệt vọng mà không ngừng hét lên tên của hắn, thanh âm thê lương cùng tuyệt vọng như vậy đến nay vẫn quanh quẩn bên tai của Tần Dục, thật lâu không thể tản đi.
Tuy rằng Lục Giác cũng không có nói gì,
nhưng
hành vi của cậu
đã nói lên
tất cả.
Cái gì mà
thiện lương nên mới đồng ý giúp đỡ, loại lý do mượn cớ này vậy mà
hắn
cũng tin. Tần Dục lắc đầu, cảm thấy mình thật quá buồn cười, hắn
hoài nghi sau khi xảy ra tai nạn, đầu óc mình chắc bị
đυ.ng
làm cho choáng váng luôn rồi.
Nhưng sau khi Tần Dục biết được tâm ý của
Lục Giác, thì những hành vi kỳ quái của Lục Giác trước đó đều
được lý giải.
Là một nghệ sĩ, đối
với ánh mắt
của người khác
Tần Dục rất mẫn cảm, cho nên khi ở trường quay, hắn thường thường cảm nhận
được có một tầm mắt luôn đi theo mình, nhưng
khi hắn quay
đầu
nhìn lại, Lục Giác đều là xem kịch bản hoặc là đang nói chuyện cùng với
người khác, cho nên mỗi lần Tần Dục đều hoài nghi có phải là mình quá nhạy cảm rồi hay không? Còn có mỗi khi Tần Dục chủ động chào hỏi Lục Giác, Lục Giác đều có biểu tình rất cổ
quái, bây giờ nghĩ lại, chắc
là Lục Giác đang cố áp chế vui sướиɠ trong lòng, có thể khi đó Tần Dục chỉ cảm thấy Lục Giác quái lạ vạn phần, cho nên mới giảm bớt lui tới với
Lục Giác.
Sau đó nữa tại buổi
tiệc mừng kết thúc phim ‘Đèn hồn’, Tần Dục uống nhiều, lúc tỉnh lại, hắn đã cùng Lục Giác ngủ chung
một chỗ, trong không khí tràn ngập mùi vị tìиɧ ɖu͙©. Lúc đó cả người Tần Dục đều bối rối, khi đó Tần Dục cảm thấy chính mình đã bị trệch hướng, làm chuyện
có
lỗi với Thẩm Diệu Dương, hắn căm tức kéo
Lục Giác từ trong giấc mộng tỉnh dậy, sau đó liền đuổi người ra ngoài, vừa vặn đυ.ng phải paparazi đang canh ở cửa.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện lúc đó rất kỳ quái, đầu tiên là tuy hắn uống nhiều, nhưng cũng không đến nỗi làm ra chuyện như vậy, thú tính bộc phát kéo người lên giường. Trong trí nhớ, hắn cảm thấy cả người như khô nóng, cấp thiết cần có thứ gì đó để phát tiết, cái này không giống phản ứng bình thường khi uống say, hơn nữa paparazi lại có mặt quá đúng lúc, về công lẫn về tư Thẩm Diệu Dương luôn phải ở bên cạnh hắn nhưng lúc đó lại không xuất hiện. Còn nữa, sau khi phát sinh chuyện này, thái độ của Lục Giác cũng kỳ lạ, cậu không ghi hận, cũng không
làm lớn chuyện, thậm chí ngay cả oán giận cũng
không có,
cậu
càng bình tĩnh, Tần Dục càng cảm thấy lúng túng lo lắng hơn, vì vậy mới
tránh né Lục Giác.
Lúc đó Tần Dục không hiểu, bây giờ sống lại một đời, từng trải qua khoảng thời gian trở thành
quỷ, tất cả mọi vấn đề hắn đều đã có lời đáp.
Sự việc đó chỉ sợ là do Thẩm Diệu Dương thiết kế, thái độ của Lục Giác như thế là vì cậu ấy
yêu mình, nghĩ tới đây, Tần Dục liền không thể nghĩ thêm nữa, tên kia làm sao có thể ngốc như vậy.
Toàn bộ quá trình kia, Tần Dục chỉ nhớ rõ hắn do tác dụng của thuốc và rượu, động tác của hắn tựa hồ
vô cùng thô bạo.
Sau đó nữa,
hắn
chết, bị biến thành quỷ, Lục Giác còn nguyện ý thu lưu hắn, giúp hắn, nhìn người mình thích chuẩn bị lễ vật cầu hôn người khác, thậm chí còn muốn đích thân ra trận, nhọc lòng tốn
công tốn sức, khi đó tâm tình của Lục Giác sẽ
như thế nào đây?
Tần Dục căn bản không có cách nào tưởng tượng được, hắn chỉ biết nếu là mình, hắn nhất định sẽ biến lễ cầu hôn đó thành tang lễ, chứ không thế nào có lòng tốt như vậy được.
Lục Giác, thực sự là… ngốc muốn chết.
Trong nhất thời, trong lòng của Tần Dục đều là chua xót cùng bất bình.
Hiện tại, Tần Dục nhắm mắt lại, cũng có thể nhớ rõ lúc
bị
paparazi bắt được, Lục Giác kinh hoàng thất thố,
mang biểu tình sinh không thể luyến*
(Còn
sống nhưng không còn gì để lưu luyến, không có ý nghĩa)
ra sao. Đôi mắt của Tần Dục dần trở nên âm trầm, đáy mắt như có sóng ngầm mãnh liệt, Thẩm Diệu Dương không chỉ thiết kế hãm hại hắn, còn muốn kéo người không liên quan vào trong phong ba, Tần Dục siết
chặt nắm đấm, nếu như việc này cuối cùng bị tung ra, không chỉ riêng mình
hắn, mà ngay cả Lục Giác cũng
xong đời.
Nhưng Tần Dục có chút không hiểu là, không có tin tức nào liên quan đến chuyện này bị đưa ra, hắn còn tưởng rằng do Thẩm Diệu Dương ép
xuống, nhưng hiện tại hắn đã thấy rõ bộ mặt thật của Thẩm Diệu Dương, vậy thì là do ai làm?
Lục Giác? Trong đầu Tần Dục chợt lóe lên khuôn mặt của Lục Giác, nhưng rất nhanh suy đoán này đã bị Tần Dục bác
bỏ, sẽ không, nếu như Lục Giác có thế lực
lớn như vậy, bây giờ sẽ không phải vẫn là sao hạng ba, hạng bốn.
(Có vẻ Tiểu Giác của chúng ta cũng là thâm tàng bất lộ nha
≧◊≦)
“Tần ca, em
mua cháo cho anh…” Triệu Tân vừa đẩy cửa ra liền thấy sắc mặt
có chút âm trầm của Tần Dục, hắn không tự chủ
mà
ngậm miệng
lại, đứng ở cửa phòng bệnh trù trừ không dám tiến vào.
“Cậu
muốn
chờ cho tôi chết
đói à”.
Bị
Tần Dục giục, lúc này Triệu Tân mới vội vàng đem
cháo đi vào.
“Cậu
có số điện thoại của Lục Giác hay không?”
“Không có, làm sao vậy, Tần ca?” Triệu Tân mở nắp
hộp
cháo nóng
ra, bưng lên
ngồi ở trước giường bệnh, chuẩn bị đút cho
Tần Dục.
Tần Dục cau mày, trầm mặc không đáp, Triệu Tân đương nhiên sẽ không tiếp tục
hỏi.
“Cậu
thân là trợ lý, mà ngay cả số điện thoại của nghệ sĩ cùng công ty tôi cũng không có, không phải quá không chuyên nghiệp
rồi sao? Phải
trừ lương”.
“…” Kỳ thực trước đây Triệu Tân có
lưu, thế nhưng sau sự việc ba tháng trước ở tiệc
phim ‘Đèn hồn’, không biết thế nào, mà quan hệ giữa Tần Dục cùng Lục Giác liền đóng băng, thậm chí chỉ cần
nghe đến cái tên Lục Giác, Tần Dục đều sẽ phát hỏa
một chút, cho nên vì bảo vệ tính mạng của mình, Triệu Tân mới xóa số của Lục Giác trong điện thoại, kết quả ba tháng sau, hắn lại gặp phải tai bay vạ gió này.
“Tần ca, em
lập tức sẽ hỏi thăm giúp anh? Không trừ tiền lương có được hay không?” Triệu Tân vẻ mặt đưa đám nói, kỳ thực Tần Dục nói trừ lương cũng không phải thật sự trừ, chỉ là nếu yêu cầu của Tần Dục không được
thỏa mãn, vậy thì tâm tình của hắn khẳng định sẽ không tốt, mà tâm tình của hắn không tốt, thì người gặp xui xẻo ngoài Triệu Tân hắn thì còn có thể là ai.
“Phải xem biểu hiện
của cậu”. Triệu Tân rất lanh lợi, đây chính là nguyên nhân Tần Dục vẫn luôn giữ hắn
lại bên mình, chính là không biết Triệu Tân có phải là người của Thẩm Diệu Dương hay không, Tần Dục nghĩ, hắn còn phải quan sát thêm.
Triệu Tân mừng rỡ gật
gật đầu, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
“Ha, đúng rồi, lúc mới trở lại em có nhìn thấy một người ôm
bó hoa bách hợp đứng trước cửa phòng bệnh ngó dáo dác vào trong, em còn tưởng rằng là bạn của
Tần ca, nhưng chờ em vừa đến gần, cậu ta liền
bỏ chạy.”
Tần Dục: “…”
“Lén lút như thế
có phải là phóng viên hay không a?” Triệu Tân có chút bất an hỏi: “Tần ca, có cần đổi phòng bệnh hay không? Miễn cho phóng viên quấy rầy anh nghi ngơi”.
“Cậu thấy có tên phóng viên nào đến chụp trộm còn đem theo hoa hay không?” Tần Dục lườm hắn một cái, loại lén lút như thế này chỉ có tên Lục Giác kia mới có thể làm được.
“Ồ”. Triệu Tân gãi đầu một cái, thật đúng là như thế.
Hiện tại mình
đã trở lại thời khắc tử vong, đồng nghĩa
với việc mấy ngày biến thành quỷ trải qua cùng
Lục Giác đã không còn tồn tại, hết thảy đều đã trở về lúc ban đầu. Đối với Lục Giác, mình chỉ cùng cậu ấy xảy ra tình một đêm còn thiếu chút nữa bị phơi bày ra ánh sáng, sau đó còn luôn tránh né người ta, cho nên khẳng định Lục Giác sẽ không dám quang minh chính đại đến tìm
mình.
Bởi vì lại sợ lần thứ hai bị đuổi ra ngoài.
Tần Dục vừa nghĩ tới, Lục Giác đến mà lại trốn
tránh, tâm liền giống như bị mèo cào, vừa buồn bực vừa
mong đợi.
“Cậu
đi ra ngoài đi, đi xa một chút, sau đó ở trên cửa treo tấm bảng xin đừng
quấy rầy lên”.
Triệu Tân khốn hoặc ‘A’
một tiếng, có chút bận tâm hỏi: “Vậy còn cháo thì sao?” Hiện tại Tần Dục bị thương, muốn một
mình ăn cháo khẳng định là không được.
“Để
xuống, đi”. Tần Dục không có tâm tư giải thích cho
Triệu Tân, thúc giục nói: “Lập tức, lập tức”.
Triệu Tân vô cùng giỏi về khoản ứng phó việc thay đổi cảm xúc
giống như thời tiết của Tần Dục, hắn lập tức đặt hộp cháo
xuống, chạy còn nhanh hơn so với thỏ khi nhìn thấy hổ.
Tần Dục tắt đèn lớn, chỉ chừa đèn ở đầu giường, sau đó đắp chăn lên giả bộ ngủ, chờ đợi con mồi tự
mình đưa tới cửa.
Lúc này bụng hắn đói cồn cào, nhưng so với ăn cháo, hắn càng muốn gặp Lục Giác hơn.
Quả nhiên, sau khi
Triệu Tân rời đi không lâu, ngoài cửa phòng liền có động tĩnh, có người
đang
xoay
chốt cửa.
Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, thời điểm người đi vào còn mang theo mùi hoa bách
hợp, người kia động tác
vừa
nhẹ
vừa nhanh lách mình vào trong phòng bệnh, sau đó vội vã đóng cửa lại, hắn rón rén đi về phía
giường bệnh, lẳng lặng nhìn người đang nằm trên giường, mới nhẹ nhàng đặt hoa lên tủ đầu giường.
Lục Giác đến gần hơn một chút, nhìn chăm chú thật sâu vào người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên mặt của Tần Dục có mấy vết
trầy da, làm tim của
Lục Giác cũng muốn nhảy lên đến tận
họng, khuôn mặt là sinh mạng thứ hai của người nghệ sĩ, hi vọng mấy vết thương này sẽ
không
để lại
sẹo.
Lục Giác
nhìn thật kỹ từ đầu đến chân
Tần Dục, người
đang giả bộ ngủ trên giường rất nhanh liền không chịu được, tại sao Lục Giác vẫn không có động tác tiếp theo, cái đầu lớn như vậy, nhưng gan lại nhỏ
như sóc.
Tần Dục phùn tào không sai, con sóc vừa mới vào đã chuẩn bị chạy trốn.
Nghe tiếng bước chân dần rời
xa, Tần Dục không thể giả bộ được nữa, vén chăn lên ngồi dậy: “Cậu
đi đâu?”