Ngồi Yên, Tôi Tự

Chương 32

Không khí trong phòng nóng nực vô cùng, Yên Lộ tứ chi tê liệt nằm trên giường. Chung Tông vẫn chưa rút ra, sợ đè nặng lên cậu nên trở mình một cái.

Bụng cậu hơi phồng lên, toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙. Yên Lộ đỏ mặt, sờ gáy, “Có tí đau.”

“Lát là khỏi.”

“Cậu cũng để tôi cắn một cái đi.”

“Lần trước không phải để cậu cắn rồi sao.”

Yên Lộ nhếch nhếch mông, để tinh khí bắn xong đã thu kết của hắn trượt ra. Xoa cái eo nhưng nhức, cậu bướng bỉnh đi cắn lấy gáy Chung Tông. Vùng da nơi hình xăm vẫn còn đỏ, chưa hết sưng, Yên Lộ vừa đau lòng lại vừa kích động. Cậu thích bộ dạng Chung Tông vì cậu mà chịu đau.

Vươn đầu lưỡi ra, Yên Lộ nhẹ nhàng chậm rãi liếʍ lên đồ án trên lớp da sưng đỏ ấy. Cậu từ đằng sau ôm lấy Chung Tông, đặt tay trên l*иg ngực hắn, xúc cảm thật tốt. Ánh mắt Yên Lộ trầm xuống, mở khớp hàm, ngoạm sâu vào gáy alpha. Máu tràn ra, Chung Tông đau híp cả mắt, đợi Yên Lộ nhả miệng mới quay lại ôm người vào lòng.

Yên Lộ rất hưng phấn, bên môi vẫn còn vệt máu chưa khô, cậu thè lưỡi ra liếʍ sạch.

Đau đớn khiến du͙© vọиɠ tăng vọt, làn da của omega trong lòng vẫn còn ẩm ướt, cọ sát lên đùi hắn. Chung Tông ôm lấy eo cậu, đưa mình tới, Yên Lộ cũng phối hợp mà mở chân, nuốt lấy du͙© vọиɠ đã nghếch cao của alpha.

Chân cậu run lên, vách thịt mẫn cảm bên trong lại một lần nữa bị kéo căng, cảm giác tê dại từ mũi chân leo lêи đỉиɦ đầu. Cậu chống tay lên vai hắn, mông lắc lư tìm một tư thế. Sụt một tiếng, tinh khí dễ dàng mở ra cửa xoang sinh sản, cắm vào nơi sâu nhất.

Yên Lộ vừa đau vừa sướиɠ, nơi đó nhanh chóng co lại thắt lấy tinh khí bên trong. Cậu hôn hôn khóe môi Chung Tông, mông cấp tốc đưa đẩy, bì bạch bì bạch va chạm lên đùi hắn. Vòng hông đong đưa hữu lực, đùi kẹp chặt, động tác lên xuống nuốt nhả ngày một kịch liệt, nước bên trong lại văn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thành bọt vang lách nhách.

Yên Lộ tự tách mông, mà cũng sắp không giữ nổi mảng thịt trắng nõn ấy trong tay.

Chung Tông đỡ lấy eo cậu, phối hợp thúc lên, cửa tử ©υиɠ vừa khép lại không lâu lại một lần nữa bị tách mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn vào chảy xuống, Yên Lộ ướt mắt nói: “Bị ra ngoài hết rồi…”

Chung Tông thấp giọng tiếp lời: “Quả thật ra ngoài hết rồi.”

Dứt lời, hắn vừa luật động vừa để Yên Lộ đến sát mép giường, tư thế cắm mình rất sâu bên trong, hắn ôm cậu đứng dậy.

Tư thế thay đổi, tinh khí tựa như thúc tới nơi sâu nhất, cả qυყ đầυ đều cắm hẳn vào cửa tử ©υиɠ, tựa như chống lên vách tử ©υиɠ.

Yên Lộ há to miệng, suýt chút trợn trắng mắt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng khiến đầu óc cậu trắng xóa, còn chưa thả được một hơi Chung Tông đã nâng mông cậu lên, ở tư thế đứng mà bắt đầu điên cuồng làm cậu.

d*m thủy lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ vì tư thế này mà vãi ra khắp nơi, tinh khí thô tím rút ra một nửa thì không vào nữa.

Tay chân Yên Lộ quấn lấy Chung Tông, vô lực mặc kệ thứ hung ác kia ra vào. Chân cậu không khép lại được, toàn thân hư thoát cũng không dám buông lỏng. Bụng căng trướng, rất muốn bắn, nhưng bị nhẫn dương v*t chặn cứng, cảm giác cao trào bị ép về khiến cậu không kiềm chế được nước mắt. Cảm giác hậu huyệt cũng bủn rủn càng lúc càng kịch liệt, một cỗ dâʍ ɖị©ɧ lớn trào ra, ướt đẫm như mưa rào, hết đợt này đến đợt khác. Yên Lộ nhịn không nổi kêu lên, mà cũng không biết cậu đang kêu cái gì.

Lên không được xuống không xong, ê ẩm căng trướng đến phát điên.

Cậu van xin Chung Tông tháo nhẫn ra, hắn ôm cậu ra sức dộng, làm đến độ cậu nói không nên lời liền ép cậu lên tường, tạm dừng động tác, “Phát tình mấy ngày, cậu chịu nổi không?”

“Mau… Mẹ kiếp tháo ra, ông chịu được.”

Chung Tông rút ra, tóm lấy cơ thể cậu, nhấc một chân của cậu lên, xâm nhập. Hắn cắn lên gáy cậu, tin tức tố mạnh mẽ tiến vào, nơi giao hợp vì thế mà sinh ra xao động, trong không khí nồng nặc mùi ngọt ngào. Yên Lộ mềm nhũn, mở miệng mà không nói ra lời.

Lại một lần nữa tạo kết bắn tinh, Yên Lộ rõ rành rành lêи đỉиɦ từ phía sau, dương v*t phía trước bị ép đến sưng đỏ thật đáng thương mà phun ra chút dịch tiền liệt tuyến, vẫn chưa tiết tinh.

Bụng căng căng, cậu bị Chung Tông ôm lại về giường.

Dư vị cao trào trôi qua, Yên Lộ nhìn Chung Tông lấy thanh kẹo tăng lực nhét vào miệng mình. Cậu phồng má ăn xong, Chung Tông lại đưa thuốc tới. Yên Lộ ngoan ngoãn nuốt xuống mới mở miệng hỏi: “Thuốc gì vậy?”

“Thuốc tránh thai.”

“…”

Thấy biểu cảm kỳ lạ của Yên Lộ, Chung Tông xoa xoa đầu cậu: “Sao vậy?”

“Đánh dấu rồi, thì nhất định phải có con à?”

“Sao có thể, phòng tránh được mà.”

“…”

“Yên Yên, cậu lo lắng cái gì?”

Yên Lộ hơi do dự ngồi dậy, cậu nhìn Chung Tông, cẩn trọng đáp: “Tôi có thể không có con không?”

Chung Tông nghe vậy ngây ra, hắn nhìn cậu một lúc, cũng do dự đáp: “Ý cậu là sau này, cũng không muốn?”

“Không phải, ý là bây giờ không muốn.”

Chung Tông không nói gì, chỉ lên giường ôm lấy Yên Lộ vào lòng, vuốt tóc cậu như trấn an, “Đừng sợ, bây giờ đương nhiên tôi cũng không muốn cậu mang thai.”

Yên Lộ lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn nói ra lời từ đáy tim: “Thực ra không phải tôi không muốn có con, có lẽ là hiện tại tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong. Nói thật, tính tình tôi với ông bô giống nhau, tôi sợ mình không thể nuôi dạy được một đứa trẻ. Hơn nữa… chuyện sinh con, tôi càng chưa từng nghĩ đến.”

“Cậu không giống chú Yên.”

“Giống nhau.”

Yên Lộ cố chấp lắc đầu, như không muốn nghe thêm bất cứ lời khuyên nào nữa. Chung Tông thở dài, chỉ biết ôm chặt lấy eo cậu, “Vậy sau này tôi sẽ mang bao, với cả sẽ không vào xoang sinh sản nữa. Cậu đừng uống thuốc, không tốt cho thân thể.”

Yên Lộ hơi căng thẳng, ngẩng lên nhìn Chung Tông: “Có lẽ tôi sẽ không thể nào chuẩn bị tâm lý được.”

Chung Tông im lặng, cũng không biết nên nói gì. Chuyện con cái, vốn dĩ hai người phải thương lượng kỹ lưỡng với nhau. Nếu Yên Lộ đã không muốn, vậy thì hắn không thể ép buộc.

Yên Lộ nói ra suy nghĩ của mình lại hơi hối hận. Mặc dù cậu rất sợ chuyện sinh con, nhưng vẫn luôn cảm thấy mình đã liên đới đến sự lựa chọn của Chung Tông, dường như rất ích kỷ.

Có điều không kịp nghĩ nhiều hơn, cơn sốt phát tình lại cuốn tới. Hai người ôm chặt lấy nhau trên giường, tiếp tục hòa vào một thể.