Hai người đã làʍ t̠ìиɦ biết bao lần, nhưng chưa lần nào như lần này.
Chung Tông cẩn trọng dè dặt, đến hôn cũng nhẹ nhàng dịu dàng, từng chút từng chút vào vai gáy cậu. Còn Yên Lộ, vừa muốn động đậy lại muốn nằm im, trong đầu rất nhiều ý nghĩ chạy qua, rồi phát hiện bản thân đã sớm căng cứng và run rẩy. Tâm ý tương thông, đánh dấu. Điều này tựa như một cái mốc, hai người đã đi rất lâu, cuối cùng cũng tới điểm cuối.
Có lẽ bị màn dạo đầu quá nhẹ nhàng này ép buộc, Yên Lộ lật người lên trên, chưa chuẩn bị tốt đã nắm lấy thứ thô to của hắn đưa vào thân thể. Cậu tiếp nhận thứ to lớn này biết bao lần rồi, nhưng thân quen không có nghĩa là lần này vào được một cách đơn giản, trái lại bởi thân thể căng cứng, cậu còn bị đau.
Đầu khấc ướŧ áŧ ma sát nơi nếp uốn, chưa thể đi vào. Chung Tông bị cậu cọ hai cái, sự mạnh bạo và du͙© vọиɠ khống chế trong xương cốt bùng lên. Hắn một lần nữa đè Yên Lộ xuống, môi ép môi, tin tức tố từ khoang miệng hắn đổ vào miệng cậu. Hương vị của tìиɧ ɖu͙©, sự tập kích của tin tức tố, tất cả đều khiến đầu óc quay cuồng. Cơ thể căng cứng, tâm tình xao động của Yên Lộ, đều bị trấn an. Cậu mềm nhũn dưới thân thể hắn, mặc người làm gì thì làm.
Cặp mông dính ướt, huyệt khẩu đỏ hồng như phát tình, nó hé mở, bên trong xinh đẹp biết bao. Chung Tông lật cậu lại, tách cặp mông kia ra, đẩy mình tiến vào.
Yên Lộ hư thanh một tiếng, tay siết chặt ga giường, im ắng không lâu liền bắt đầu tự lắc eo. Nước da màu mạch bóng loáng, vòng hông chuyển động, cặp mông mẩy kẹp chặt tinh khí thô to, nhả ra nuốt vào.
Gương mặt Yên Lộ đỏ bừng, chủ động không được bao lâu liền bị Chung Tông đè vai ấn xuống giường. Hắn luật động cắm rút kịch liệt, phía sau va chạm thật nhanh khiến Yên Lộ không nhịn được phải kêu ra tiếng.
Quá mãnh liệt rồi, nửa thân dưới sắp bị làm đến tan chảy. Cậu giãy giụa tiến về phía trước, eo lại bị kéo mạnh về phía sau. Lúc thứ bên trong hung ác cọ qua xoang sinh sản, nước mắt Yên Lộ cũng bị ép ra. Cậu yếu ớt kêu lên: “Chậm chút! Phắc, ông đấy sắp ngỏm rồi.”
Cũng không biết từ ngữ nào chạm đến điểm cầm thú của người phía sau, cậu thế mà bị ôm đứng lên, như trẻ con mà bị nhấc hai chân, ngồi lên cọc thịt thô kia. Hắn ác liệt thúc eo tới, dộng vào. Đùi non bị lôиɠ ʍυ thô cứng cọ đỏ cả lên, túi tinh vỗ mạnh vào huyệt khẩu, Chung Tông tựa như muốn khiến cậu không thể thở được.
Ngay tới lúc sắp lêи đỉиɦ, Chung Tông lại đột ngột dừng lại, đẩy cậu xuống giường, lau đi dâʍ ɖị©ɧ chảy từ mông Yên Lộ dính trên bụng hắn, quệt lấy cả mồ hôi trên ngực cậu xoa lên hai đầu v* đỏ hồng.
Hắn xoa nắn chúng, háng chậm rãi đưa về phía mông cậu, ba ba ba ba, tiết tấu dịu dàng khiến cơ thể Yên Lộ thả lỏng hơn. Chung Tông bấu lên lưng cậu, nhìn chằm chằm vào hình xăm sau gáy, cắn mạnh xuống.
Trong chớp mắt, cơn đau thấu khiến Yên Lộ phải thét lên, nhưng tin tức tố cuộn trào theo đó ùa vào tuyến thể của cậu, từ trong ra ngoài xâm chiếm toàn thân, khiến cậu rêи ɾỉ ngượng ngùng.
Hai tay xé rách ga giường, lưng cong xuống mông nhếch lên, cả người đều ửng hồng. Hậu huyệt còn mẫn cảm hơn trước gấp trăm lần, cảm giác này thật khó tả. Giống như từ trong ra ngoài đều bị phơi bày, ngay cả xoang sinh sản âm ỉ cũng mềm ngứa hé mở, để tinh khí của alpha có thể xông vào bất kỳ lúc nào, hung mãnh lao đến nơi sâu nhất.
Yên Lộ bị kích phát tình. Sau khi đánh dấu hoàn tất, cậu ôm gáy khẽ thở hổn hển, hậu huyệt nóng cháy trào nước.
Chung Tông rút tinh khí nhỏ giọt tí tách ra, lật người cậu lại. Hắn thấp giọng hỏi Yên Lộ có ổn hay không. Câu trả lời của cậu là mở rộng hai chân rồi kẹp lấy eo hắn, hích hậu huyệt ướŧ áŧ về phía đũng quần Chung Tông. Cậu muốn Chung Tông đi vào, thô bạo mạnh mẽ, khiến cậu chết luôn cũng được.
Ôm lấy cổ hắn, cậu ngước đôi mắt ướt cầu khẩn: “Mau, vào đi, vào xoang sinh sản của tôi.”
Hô hấp của Chung Tông thoáng ngừng lại, đầu óc mơ màng, bóp lấy chân cậu, đi vào lối nhỏ của xoang sinh sản.
Yên Lộ đau nhói, cuốn cả ngón chân. Nơi mẫn cảm rát buốt, bị thứ thô to kia căng ra thành lỗ hổng, vẫn chưa ngừng đi vào. Cả người cậu toát mồ hôi, nhưng chẳng những không muốn đẩy Chung Tông ra, còn tự mở rộng háng, tiếp nhận Chung Tông, ôm chặt Chung Tông.
Xoang sinh sản rất nhanh trở nên trơn thuận, ướŧ áŧ từng cỗ tưới lên qυყ đầυ. Cho đến khi hai túi tinh chạm vào huyệt khẩu, Yên Lộ mởi thả lỏng. Đường sinh sản bao lấy tinh khí bên trong, mỗi một lần nhấp vào đều rất rõ rệt.
Đôi mắt cậu ướt nước, đùi nhịn không nổi, mãi mới thốt nên lời, “Đau.”
Chung Tông hôn lên mắt cậu, thấp giọng, “Lần sau không vào nữa nhé?”
Yên Lộ lắc đầu, buồn bực bật cười, bụng cũng run lên, bên trong lại căng trướng, khiến cậu hít ngược một hơi lạnh, “Đau nhưng tôi thích. Phát tình xong còn phát tình tiếp, tôi nghẹn chết chắc? Không phải sợ, tiếp tục!”
Rất nhanh, cả đường sinh sản vì cơn sốt phát tình mà mềm hẳn, Yên Lộ ưỡn eo tách mông, nhanh chóng lắc hông, phóng đãng đến độ Chung Tông suýt không đè được.
Cuối cùng hắn ôm eo cậu, ẫm ức vùi đầu làm việc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không biết văng dính lên bụng mấy lần, mãi vẫn chưa dừng lại.
đầu v* của Yên Lộ bị mυ'ŧ đau, hậu huyệt cũng bị cᏂị©Ꮒ đến rát, cậu xoay người cưỡi lên Chung Tông, mặt đỏ bừng, nhanh chóng lay động trước sau, tiếng phốc phốc từ nơi giao hợp vang lên, Yên Lộ nhắm mắt ngửa đầu, eo cong hình cung.
Khác với những omega khác, khi phát tình họ sẽ trở nên suy yếu, Yên Lộ tuy có yếu nhưng cả người vẫn còn sức. Mông cong lên, huyệt khẩu màu đỏ nuốt nhả tinh khí thô to rất nhanh, đường sinh sản dưới những cú nhấp lần này sâu hơn lần trước, chọc thẳng tới tâm. Thời điểm cửa tử ©υиɠ bị động tác mãnh liệt thúc mở, Yên Lộ kinh hãi kêu lên, nước mắt bị bức trào ra.
Đau quá trướng quá, cậu chống tay lên bụng hắn, cứng ngắc không dám động đậy.
Cửa tử ©υиɠ mềm mại yếu ớt ngậm lấy qυყ đầυ mà co rút, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầu khấc mẫn cảm. Cùng lúc, dâʍ ɖị©ɧ phun trào, tưới đến độ Chung Tông phải híp mắt, ôm lấy mông cậu lật lại, nhằm vào cửa tử ©υиɠ kia mà mạnh mẽ thúc tới.
Yên Lộ run lên bần bất, khàn giọng kêu, không biết vì đau hay vì sướиɠ, đầu óc trắng xóa, tinh khí phía trước cũng dựng đứng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ từ chảy ra.
Chung Tông thở hổn hển, loạng choạng lấy từ tủ đầu giường ra một cái nhẫn dương v*t, đeo cho Yên Lộ.
Cậu giãy giụa không muốn, liền bị hắn tóm lấy hai tay ấn lên đầu, tách mở hai chân, vẫn tiếp tục thúc hông.
“Cậu… cởi ra… cởi ra cho ông.”
“Cậu bắn quá nhiều, phải kiềm chế.”
“Mẹ kiếp, tôi tinh lực tràn trề… A, cởi ra!”
Chung Tông trực tiếp hôn cậu, tin tức tố đôi bên trao đổi, nơi giao hợp văng nước khắp nơi, biến ga giường thành một đống bừa bộn, vô cùng dâʍ đãиɠ.
Cả căn phòng đều tỏa mùi phát tình, não bộ giống như hít phải ma túy cao độ mà bị ảnh hưởng. Dần dần Yên Lộ cũng quên mất mình muốn gì, chỉ biết vô lực mở rộng hai chân, mặc cho tinh khí bên trong cơ thể điên cuồng thúc vào cửa tử ©υиɠ.
Dưới những cú dộng xuống hữu lực, tinh khí ra vào cắm rút, cửa tử ©υиɠ nối liền với đường sinh sản cùng bao bọc, cắn lấy không buông, thít chặt lưu luyến tinh khí.
Chung Tông nín thở, sắp tới cao trào, hắn ra sức chen rộng cửa tử ©υиɠ, nơi sâu nhất trong đường sinh sản. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, đồng thời kết cũng phồng ra, khít chặt ở nơi ấy.
Đầu óc Yên Lộ đã hoàn toàn mơ màng, tứ chi quấn chặt lấy Chung Tông, cơ thể vã mồ hôi như được vớt từ dưới nước lên. Cậu mò tới nơi giao hợp, mập mờ nói, “Nóng, thật thoải mái.”