Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 6 - Chương 95: Vừa nắn vừa xoa

“Đuổi ra ngoài?!”

Sắc mặt đám Sade thoáng cái liền xám đen, không chờ cho bọn hắn kịp phản ứng, mấy chiến sĩ Phỉ Quân đã lạnh lùng tiến

lên trước, dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, chiến sĩ dẫn đầu

không chút khách khí mà đẩy ngực Sade một cái lảo đảo. Sade vừa sợ vừa

giận, quát lên: “Ngươi lại dám .....” Lời còn chưa nói xong, chiến sĩ

kia lại không chút tiếng động mà đẩy tiếp một cái. Lần này so với lần

đầu lại càng không khách khí hơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sade, giống như đang nhìn một tên ngốc.

Không chỉ riêng Sade, ba người khác cũng có đãi ngộ tương tự. Mấy chiến sĩ không hề khách khí, hết xô lại đẩy

tống cổ đám người Sade ra khỏi cửa lớn của phòng huấn luyện.

Đến

khi bốn người bị đuổi ra khỏi cửa đến tối tăm mặt mũi, thì trong đầu đã

trở nên trống rỗng. Sade và Bridgman thân là tông chủ một đời, thì lại

càng giận đến run cả người, tay chân cứng ngắc.

Đây thực sự là

một đại sỉ nhục. Ai cũng đều biết, giới cách đấu robot dân gian luôn lấy thực lực làm đầu, tông chủ của Minh Tâm Lưu và Hắc Long Đạo đều xếp

hạng ở top 10, coi như là Tuyệt Sát Lưu cũng phải chừa cho bọn họ ba

phần mặt mũi. Lấy thực lực của bọn họ, đừng nói là giọng điệu lúc nói

chuyện với lão Smith vừa nãy có chút cứng, nếu là trước kia, cho dù là

mắng đến văng xích chó cũng chẳng có ai dám nói này nói nọ!

Thế

nhưng khiến cho bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là, khi vừa

mới thấy mặt, mình đây chẳng qua chỉ muốn chiếm chút khí thế thượng

phong thôi, vậy mà lại bị tên mập mạp kia càng thêm ngang ngược mà tống

cổ ra ngoài! Như thể là bốn người bọn họ - lúc bình thường chỉ cần dậm

chân một cái cũng đủ làm cho Mars run lên - chỉ là bốn con ruồi!

Trên hành lang hình vòm của tòa nhà Thái Lưu, mấy gã đệ tử bốn phái hộ tống

tông chủ đến thị trấn Prue, đang hoặc đứng hoặc ngồi trước cửa phòng

huấn luyện hút thuốc tán dóc. Mắt thấy Tông chủ của mình vậy mà lại bị

mấy gã binh sĩ Phỉ Quân đẩy ra ngoài như thể đuổi ăn xin, sau khi sửng

sốt một chút, lập tức ùa lên chửi bới ầm ĩ.

Tiếng ồn ào thoáng

cái đã làm cho những đệ tử khác của bốn phái đang ngồi chờ trong đại

sảnh không xa chú ý. Giữa những tiếng bước chân lộn xộn, mấy chục người

nhanh chóng chạy tới, một số hùa theo lớn tiếng quát tháo những binh sĩ

Phỉ Quân đang đứng ở trước cửa, lại có một số tính tình dễ kích động,

thậm chí còn định vén tay áo lên xông tới

Mặc dù không biết tông

chủ vừa rồi còn được lão Smith khách khách khí khí đón tiếp đi vào tại

sao lại bị đuổi ra. Thế nhưng, đệ tử của bốn đại lưu phái bình thường

vẫn luôn luôn ngang ngược, đều là mình bắt nạt người khác, thế nên làm

sao có thể chịu được cảnh tông chủ của mình bị người ta sỉ nhục như vậy! Mặc kệ nguyên nhân gì đi nữa, thù này đã coi như ghi xuống!

Tuy nhiên rất nhanh, gây rối náo động phẫn nộ bỗng biến thành tĩnh mịch.

Mấy binh sĩ Phỉ Quân đã rút súng ra, tháo chốt bảo hiểm, hướng thẳng nòng

súng lạnh như băng vào đám người của bốn đại lưu phái. Mặt không biểu

tình, không kêu một tiếng.

Không còn tiếng quát tháo, mấy gã đệ

tử của Minh Tâm Lưu và Hắc Long Đạo đã vọt đến trước thang cửa phòng

huấn luyện, hiện giờ chỉ còn biết ngơ ngác mà nhìn họng súng đang chĩa

thẳng vào ngực, vào mắt thậm chí là vào giữa trán của mình, cả người

cứng ngắc.

Bọn họ lúc này mới nhớ tới, người vừa mới mời đám

người Sade đi vào, chính là Tông chủ của Huyễn Ảnh Lưu mà các đại lưu

phái đều không để vào mắt. Thế nhưng người đuổi bọn họ ra, đang cầm súng trong tay, lại chính là Phỉ Quân của thị trấn Prue, giờ phút này đang

lên như mặt trời ban trưa! Trận chiến đầu tiên đã mai phục gϊếŧ sạch một trung đoàn robot đủ biên chế của Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc,

thành danh “Tâm ngoan thủ lạt”. Trận chiến thứ hai lại chớp nhoáng hành

quân hai trăm cây số, đυ.c thủng phòng tuyến của mười một thế lực, mạnh

mẽ mượn đường, thành danh “Ngang ngược bá đạo”!

Chỉ cần nhìn ánh

mắt lạnh lùng của những chiến sĩ Phỉ Quân trước mắt này, chỉ cần cảm

nhận luồng sát khí trên người họ một chút thôi, mọi người đều hiểu rõ,

nếu như mình dám xông lên, vậy thì đám khốn kiếp này sẽ dám nổ súng!

Không chỉ dám nổ sung, bọn họ thậm chí sẽ không chút do dự đem tất cả

mọi người kể cả hai vị tông chủ và hai vị Thống Lĩnh Robot cấp một đυ.c

thành cái sàng, sau đó vứt đống xác chết vào thùng rác!

Tiến lên

thì không dám, thế nhưng bọn họ cũng không thể lùi bước như vậy. Không

nói đến vinh dự của bốn đại lưu phái, chỉ riêng mặt mũi của hai vị tông

chủ, bọn họ cũng không thể bỏ được!

Trong lúc tiến thoái lưỡng

nan, người xấu hổ khó chịu nhất, chính là tông chủ Minh Tâm Lưu Sade.

Bởi vì, ba đại lưu phái khác, đều là do hắn triệu tập mà đến!

Từ

khi Thái Lưu phân liệt, Tân Thái Lưu và Huyễn Ảnh Lưu thành lập Đồng

Minh Hỗ Trợ Lưu Phái ở thị trấn Prue đến nay, Sade vẫn luôn chú ý cái

đoàn thể nhìn như rất yếu ớt này. Huyễn Ảnh Lưu không đáng chú ý, thế

lực của Tân Thái Lưu ở thời điểm đó, đến ngay cả Huyễn Ảnh Lưu cũng

không bằng. Cái mà Sade chú ý, chính là năm mươi chiếc Robot quân dụng

màu đen đột nhiên xuất hiện và thế lực ở phía sau lưng chúng ở thị trấn

Prue kia!

Cho đến khi một trung đoàn thiết giáp chuẩn quân sự

được trang bị l*иg năng lượng đơn giản và pháo hỗn hợp của Bắc Minh ở

thị trấn Prue bị 120 chiếc Robot màu đen tiêu diệt toàn bộ khiến cho tất cả chấn động, thì sự việc, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của

Sade. Hắn bắt đầu cân nhắc tác dụng cụ thể của cái Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu

Phái này đối với Minh Tâm Lưu.

Sau đó, Bắc Minh đã không kiêng nể gì mà xuất kích. Tập đoàn robot chiến đấu đột nhiên xuất hiện, đã dùng

thế quét sạch ngàn quân (hoành tảo thiên quân) đánh cho ba đại lưu phái

liên tiếp bại lui, các lưu phái nhỏ thì lại càng không thể đương đầu.

Trong thoáng chốc, lòng người cả Thế Giới Tự Do đều hoảng sợ. Chẳng

những địa vị quyền thế dĩ vãng của các lưu phái sẽ tan biến như bọt

nước, mà ngay cả địa bàn hiện tại, cũng đã sắp không giữ được rồi.

Theo thế cục của Minh Tâm Lưu càng ngày càng trở nên hiểm ác, Sade cũng càng ngày càng lo lắng. Đến khi Phỉ Quân đột nhiên phát động hành quân chớp

nhoáng, tiến quân thần tốc đến Thung lũng Silicon, lại nghênh ngang theo đường cũ trở về thì hắn cũng không kiên nhẫn nổi nữa.

Sức chiến

đấu của Phỉ Quân, hắn đã được thấy rồi. Hơn nữa, hắn chắc chắn. Sau lưng 120 chiếc Robot này, Phỉ Minh vẫn còn che dấu lực lượng càng mạnh mẽ

hơn! Hắn không tin có tên điên nào có can đảm chỉ bằng 120 chiếc Robot

này mà dám càn quấy như vậy!

Mà điểm quan trọng nhất là, thế lực

có bối cảnh của Phỉ Minh, lại treo chiêu bài Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái!

Đây gần như là nói rõ bọn họ đang mời chào những lưu phái đã đến bước

đường cùng. Điều kiện mà bọn họ đưa ra, chính là một cái Hội Liên Hiệp

Lưu Phái mới, trở lại một thế cục truyền thống giống như trước kia.

Vào thời điểm này, lợi dụng lực lượng chiến đấu mạnh mẽ có bối cảnh Phỉ

Minh này, một lần nữa khôi phục lại cách cục do lưu phái khống chế

truyền thống của Thế Giới Tự Do Mars, khiến cho Minh Tâm Lưu không đến

mức bị người thôn tính hoặc sụp đổ, đã trở thành lựa chọn thực tế nhất

trước mặt Sade.

Gia nhập vào cuộc chơi này, cái giá mà Minh Tâm

Lưu phải bỏ ra, chẳng qua chính là giống như lưu phái Huyễn Ảnh Lưu như

vậy, trở thành một thành viên của Phỉ Quân mà thôi! Điểm này, khi Sade

nhìn vào những robot lưu phái đi theo sau 120 chiếc Robot màu đen hành

quân chớp nhoáng đường dài đến Thung Lũng Silicon cũng đã hiểu rõ rồi.

Hắn là một người rõ ràng, biết mình muốn đạt được gì, cũng biết mình

phải bỏ ra những gì.

Thế nhưng, cũng bởi vì nhìn rất rõ ràng như

vậy, cho nên Sade mới gọi điện thoại cho ba đại lưu phái Hắc Long

Đạo,... mà thường ngày quan hệ cũng tính là tương đối tốt.

Ý đồ

của hắn khi triệu tập ba đại lưu phái, chính là muốn buộc chặt mọi người lại cùng một chỗ, tăng lên phân lượng trong Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái,

để cho Phỉ Minh hiểu rõ, đám người mình, trọng yếu hơn nhiều so với một

Huyễn Ảnh Lưu không có kỹ xảo hạch tâm và cái Tân Thái Lưu không ra gì

kia!

Sade không muốn Minh Tâm Lưu chỉ trở thành một thành viên

bình thường nhất trong Phỉ Quân. Ngược lại, hắn cho rằng, chỉ cần bốn

đại lưu phái đoàn kết lại một chỗ, quyền chủ đạo của Đồng Minh Hỗ Trợ

Lưu Phái sẽ nằm trong tay bọn hắn. Hắn thậm chí còn tưởng tượng xa hơn - đến khi chiến tranh chấm dứt, khi mà ba đại lưu phái đã tan thành mây

khói, thì Minh Tâm Lưu nguyên bản xếp thứ tư, nhất định sẽ không chút

khó khăn mà trở thành đệ nhất lưu phái!

Mà hiện tại, điều mà mình cần làm, chính là ngồi vững vàng vị trí ở Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái,

bắt liên lạc với Phỉ Minh, khống chế cục diện vào trong tay mình. Trong

hàng loạt tính toán này, Sade thậm chí đã làm tốt chuẩn bị để tiếp thu

quyền lãnh đạo thị trấn Prue, chờ đạt được chi viện vũ khí trang bị và

những thứ khác từ Phỉ Minh.

Thế nhưng khiến cho hắn không nghĩ

tới, vừa mới đến đây, cái tên mập mạp đã từng thích xuống phân quán Prue của mình kia, rất rõ ràng là được Phỉ Minh phái tới để dẫn đầu 120

chiếc Robot làm pháo hôi, vậy mà lại bởi vì một câu hỏi không khách khí

của mình đối với lão Smith mà trực tiếp tống mình ra ngoài!

Chưa

thấy được người ở phía sau màn của Phỉ Minh, chưa đạt thành bất cứ hiệp

nghị gì có thể giúp cho bốn đại lưu phái thay đồi tình cảnh, lại cứ thế

mà đi, bản thân mình chẳng những sẽ trở thành một chuyện cười của các

đại lưu phái, mà lại còn không cách nào ăn nói được với ba đại lưu phái

khác đi theo!

Sau khi đánh mất cơ hội này, bốn đại lưu phái và

Phỉ Minh chỉ còn là địch mà không phải bạn. Chẳng những không thể cải

thiện tình cảnh trước mắt, thậm chí còn tăng thêm một kẻ địch mà chỉ cần nghĩ cũng đủ làm cho người ta da đầu tê dại. Đối với bốn đại lưu phái

hiện tại mà nói, chẳng khác gì khéo quá hóa vụng, họa vô đơn chí.

Trách nhiệm này, ai tới gánh?

Trong phút chốc, thù mới hận cũ tính toán lo lắng không ngừng quay cuồng

trong đầu, ánh mắt Sade lóe lên nhìn chằm chằm vào cửa lớn phòng huấn

luyện, tiến thoái lưỡng nan.

“Nhìn ta làm gì?” Mập mạp bày ra bộ

dáng địa chủ ác bá, há mồm là không có lời hay: “Lão già kia, có phải là không phục hay không?”

Vừa nghe mập mạp nói, lão Smith đang đi

theo sau hắn suýt chút nữa thì té xỉu. Vốn tưởng rằng, sau khi đám người Sade bị tống ra khỏi phòng huấn luyện, mập mạp đã chủ động nháy mắt ý

bảo mình và Jefferey cùng hắn đi ra ngoài, là để chuẩn bị cho Sade một

cái bậc thang. Ai mà biết được, cái tên mập mạp điên khùng này được lý

không tha người, lại đổ thêm dầu vào lửa.

Chỉ có Jeffery từ đầu

đến cuối vẫn tỏ vẻ tự nhiên không mở miệng nói chuyện, như thể dù cho

mập mạp làm gì, tạo thành hậu quả ra sao, ông ta cũng chẳng thèm để ý.

“Thiếu tướng Điền Hành Kiện, tương truyền là nhân vật anh hùng của Leray,

không nghĩ tới vậy mà lại là một gã thanh niên háu đá ráo máu đầu* như

vậy.” Người nói, là Bridgman đang đứng bên cạnh Sade.

(* 腾头青, đằng

đầu thanh, theo ý hiểu thì dùng từ "trẻ trâu" thì ngắn gọn xúc tích hơn, thế nhưng xét vào văn cảnh không hợp lắm - bt)

Bridgman dáng

người gầy còm, có một đôi mày rậm đen và một vầng trán rộng, trong số

những tông chủ của các đại lưu phái luôn nổi tiếng là người đa mưu túc

trí. Hắn nhìn mập mạp, giọng nói bình thản: “Hành vi của ngài, là đang

tạo ra thêm kẻ địch cho Phỉ Minh. Ta rất khó tin tưởng, tông chủ Sade

chỉ là giọng điệu hơi có chút thất lễ, vậy mà lại đáng để ngài làm to

chuyện như vậy, hơn nữa, lại là dưới tình huống chúng ta đến để bàn bạc

hợp tác!”

“Ai nha, đều biết đến ta sao?” Mập mạp ngạc nhiên nheo

nheo lông mày, tiếp theo bĩu môi nói: “Chẳng qua, tình báo của các ngươi có chút lỗi thời, ta hiện tại đã từ Thiếu Tướng quang vinh "thăng lên"

thành Tá rồi! Cũng bởi vì lúc trước nhìn một gã trung tướng Quân đồng

minh của Cộng Hòa Phỉ Dương không thuận mắt, liền cho hắn một trận!”

Mập mạp thuận miệng khoe khoang, vẻ mặt chẳng thấy xấu hổ mà còn lấy làm

quang vinh: “Con người ta đây, luôn luôn là người khác kính ta một

thước, ta kính người một trượng, có ơn tất báo! Nếu như ai làm khó dễ

ta, ta cũng luôn là có thù tất báo, cũng chẳng thèm quan tâm đến hậu quả thế nào. Ta chỉ là một quân nhân chỉ có biết đến chiến tranh, không

phải chính khách!"

Nghe mập mạp nói xong, đám người Sade liếc nhìn nhau, đáy lòng đều trầm xuống.

Hiện tại nghĩ lại những hành vi của mập mạp từ lúc đặt chân lên Cảng tự do

đến nay, hắn thật sự đúng như những gì mà hắn vừa nói. Làm việc đến giờ

đều không cân nhắc hậu quả!

Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện

lúc đầu hắn đã đánh cho Monroe và đám đệ tử hạch tâm của Thái Lưu cho

nửa chết nửa phế, rồi ném ra ngoài cửa phân quán thị uy, là có thể thấy

rõ được. Rất hiển nhiên, mập mạp lúc ấy là đang tranh đoạt quyền khống

chế phân quán Thái Lưu thị trấn Prue! Mà thủ đoạn hắn sử dụng, dứt khoát đến nỗi làm cho người ta phát mộng - kẻ nào cản đường hắn, hắn trực

tiếp phế kẻ đó! Mặc kệ cho người đó có phải là Monroe hay không, cũng

mặc kệ hôm đó mới chỉ là ngày đầu tiên mà hắn nhậm chức!

Từ lúc quyết định đi đến thị trấn Prue, bốn đại lưu phái đã đạt thành hiệp nghị, cũng đã thương lượng tốt đủ loại đối sách.

Bọn họ không sợ gặp phải chính khách, chính khách dù cho có giảo hoạt khó

chơi đến đâu, cũng khó mà thoát ra được hai chữ ‘lợi ích’. Trong mắt của loại người này, ngược lại lại càng có thể phát hiện giá trị của bốn đại lưu phái, càng có lợi cho việc bốn đại lưu phái làm chủ Đồng Minh Hỗ

Trợ Lưu Phái! Cái mà bọn họ sợ, chính là cái loại người điên điên như

mập mạp này, làm việc theo sở thích, bất kể hậu quả! Đi bàn luận lợi ích với cái loại người này, nói thế quái nào cho hắn hiểu được?

Chỉ

nghe mập mạp nói tiếp: “Các ngươi tới làm gì ta không cần biết, ta chỉ

biết, tiên sinh Smith, hiện tại là một thành viên của Phỉ Quân. Nếu ai

không khách khí với hắn, chính là không khách khí với Phỉ Quân! Đừng nói các ngươi bây giờ còn là người ngoài, cho dù đã gia nhập Phỉ Quân, cũng phải hiểu rõ, quân đội không phải là nơi nội chiến! Chỉ cần phía trên

vẫn để cho ta phụ trách, ta sẽ không để cho những người như các ngươi

gia nhập! Nói về chiến tranh, các ngươi có hiểu được bao nhiêu, mà tranh quyền đoạt lợi lại con mẹ nó có cả đống! Hừ! Bốn đại lưu phái cùng đến, định ra oai phủ đầu lão tử sao?”

Mồm mép mập mạp toàn lời lẽ

chính nghĩa, lão Smith và đám đệ tử lưu phái hiển nhiên là cảm động, mà

ngay cả đám người Sade bị vạch trần ý đồ cũng là hậm hực nói không ra

lời. Lại không biết mà nói, trong đám chiến sĩ Phỉ Quân ở bên cạnh, mấy

gã vốn là binh sĩ Leray từ tàu {Rose Brand}, quả thực là muốn quỳ rạp

xuống mà bái lạy mập mạp!

Thượng tá mập mạp quả thực đóng kịch

quá giỏi rồi! Cấp trên không giống quân nhân mà giống như một lão quỷ

lừa đảo chuyên trà trộn trong giang hồ!

Cái tên này mặt không đổi tim không nhảy, há mồm là nói láo, không chỉ khiến cho các cơ sĩ của

Huyễn Ảnh Lưu và Thái Lưu cảm động mà sẵn sàng tan xương nát thịt, mà

còn hóa trang mình trở thành một gã quân nhân thô hào, đơn thuần chỉ

hiểu về chiến tranh, dường như bởi vì phạm lỗi mà bị Phỉ Minh hạ chức

lột hàm phái đến Thế Giới Tự Do.

Cái gì mà phía trên còn để cho hắn phụ trách. Mẹ kiếp, Phỉ Quân ở đâu còn có phía trên.

Nếu không phải biết nội tình, chỉ nghe mập mạp này nói không, dù là ai thì

đều sẽ không hay biết mà tưởng rằng Phỉ Quân thật sự là quân tiên phong

của Phỉ Minh. Dường như ở phía sau Phỉ Quân, sẽ còn có vô số hạm đội và

bộ binh lúc nào cũng sẵn sàng đổ bộ đến Mars! Ai mà biết được, ở đây, đã là tất cả tiền vốn của cái tên mập mạp cáo mượn oai hùm này rồi!

Nếu như ai tin tưởng hắn chỉ là một tên ráo máu đầu bất kể hậu quả; tin

tưởng hắn chỉ hiểu về chiến tranh và những thứ khác thì chẳng biết một

chút gì; rồi tin tưởng vào cái bộ dạng chẳng thèm quan tâm, cái bộ mặt

hận không thể đuổi thẳng cổ bốn đại lưu phái đã đưa lên tới cửa của hắn, vậy thì người đó sẽ gặp phải thua thiệt, đoán chừng đã là điều chắc

chắn rồi.

Mà nhìn vào vẻ mặt thần sắc do dự của đám người Sade,

trong lòng các chiến sĩ Phỉ Quân không khỏi thở dài, rất rõ ràng, bốn

người trước mắt này, không phải là nhóm đầu tiên mắc câu, mà cũng chẳng

phải là nhóm cuối cùng bị lừa.

“Nói trắng ra! Ý đồ mà các ngươi

đến đây, ta rất rõ ràng!” Mập mạp quan sát thấy thần sắc trên mặt đám

người Sade. Giọng điệu thoáng đổi, tiếp tục lừa gạt: “Thế cục hiện tại ở Mars đã là như vậy, cuộc sống ai tốt ai xấu, ta rất rõ ràng! Đồng Minh

Hỗ Trợ Lưu Phái được thành lập, chính là để cho mọi người có một cơ hội

hợp tác! Nếu muốn hợp tác, đương nhiên phải đưa ra thành ý!”

Mập

mạp đi đến trước mặt Sade nói: “Đừng cho rằng ta mới điều khiển ở trong

phòng huấn luyện là giả, lùi bước vặn sườn đá ngược cái kỹ xảo cơ sở cấp hai này, trong tổ hợp kỹ xảo cách đấu, có thể đạt đến tốc độ chưa đến

0,6 giây. Mà những kỹ xảo cơ sở khác cho đến cấp bốn, có 80%, đều có thể tăng tốc trên phạm vi lớn!”

Mấy câu nói đó, đánh thẳng vào chỗ hiểm của các cơ sĩ dân gian. Đám người Sade cũng không ngoại lệ, mặt mày không khỏi biến sắc.

Mập mạp vẫy tay một cái, gọi Cosmo đang đứng ở cách đó không xa lại bên

cạnh, tiếp theo nói với Sade: “Lúc đầu Cosmo đến Leray đã nói mấy câu,

làm cho những lưu phái các ngươi gây khó dễ đối với Huyễn Ảnh Lưu, các

ngươi nghĩ người hắn nói là ai? Ta ở thị trấn Prue liên tiếp thích xuống chín phân quán của lưu phái các ngươi. Ngươi nghĩ rằng kỹ xảo mà ta sử

dụng là giả? Huyễn Ảnh Lưu dắt cả phái mà đến gia nhập Phỉ Quân, bọn họ

là vì cái gì, các ngươi đã từng nghĩ chưa?”

Lời nói của mập mạp,

từng câu đều đánh vào trong lòng đám người Sade, nhìn vẻ mặt thất sắc

của nhau, nghe mập mạp lạnh lùng nói: “Điều khiển cơ sở nhanh hơn các

ngươi, trên mặt kỹ xảo chiến đấu sẽ có chênh lệch như thế nào, chẳng lẽ

các ngươi không rõ? Đợi đến khi Huyễn Ảnh Lưu và Tân Thái Lưu nắm giữ

được những kỹ xảo này, trong các lưu phái ở Cảng tự do Mars, còn có chỗ

cho các ngươi? Nằm mơ đi!”

Mập mạp cũng không thèm liếc mắt nhìn

đám người Sade đang mặt mày xanh mét lấy một cái, cất bước đi ra ngoài:

“Đừng nói là ta không cho các ngươi cơ hội. Gia nhập Phỉ Quân, mấy thứ

gì đó đều được đối xử như nhau! Về phần các kỹ xảo đặc thù của từng lưu

phái các ngươi, ta sẽ cho các ngươi từng loại càng tốt hơn nữa, đây

chính là thành ý của ta, muốn biết mấy thứ này có phải là thật hay

không, đến sân huấn luyện thực chiến thì biết!”

Khi đi qua bên

người Sade và Bridgman, mập mạp thấp giọng nói: “Hai vị Chiến Thần cấp

Ba, không ngại luận bàn với ta một chút chứ?" Nói xong, dẫn đầu đi về

phía đại sảnh.

Bốn người Sade quay mặt nhìn nhau, sắc mặt biến

hóa vài lượt, cuối cùng không nhịn được mê hoặc của mập mạp, đều tự dẫn

theo đệ tử đi theo.

Nếu như những gì gã mập mạp nói là sự thật,

thì sự mê hoặc này, chính là thứ mà những lưu phái lấy kỹ xảo làm căn cơ như bọn họ không thể cự tuyệt được. Còn nếu như gã mập mạp chỉ là ba

hoa khoác lác, bọn họ không ngại hung hăng giáo huấn cái gã mập mạp

cuồng vọng này một chút, khiến cho thượng cấp Phỉ Minh ở sau lưng hắn,

thấy được một chút thực lực chân chính của mình!