Phong Lưu

Chương 33

“Ngươi làm sao nhìn ra ta khôi phục ký ức?” Phượng Lưu bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này, nếu nhớ không lầm, kỹ thuật diễn xuất của mình không dễ bị nhìn ra như vậy. Tóm lại, đối với người như bọn họ, từ nhỏ đã bắt đầu mang theo tầng mặt nạ, ngụy trang đã thành bản chất. Vậy Lãnh Lệ là làm sao chỉ vỏn vẹn không đến một ngày đã nhìn ra mình ngụy trang chứ.

Lãnh Lệ thẳng thân thể chống đỡ sức nặng của Phượng Lưu, nghe thấy câu hỏi của Phượng Lưu, theo bản năng cắn cắn môi.

Phượng Lưu thật lâu không nghe được câu trả lời thuyết phục, không vui nghiêng đầu cắn lôi kéo vành tai Lãnh Lệ.

Cảm giác hơi đau đớn nhắc nhở Lãnh Lệ, vấn đề này không trốn khỏi, Lãnh Lệ chỉ có thể khẽ cắn môi, cúi đầu lên tiếng:“Từ khi xảy ra chuyện ngài bị bọn Phượng Nhan mang đi, nô, nô đã trang bị camera trong phòng ngài” Lãnh Lệ luôn không lừa gạt Phượng Lưu, cho dù không muốn nói đáp án ra, vẫn lắp bắp nói xong.

Bị giám thị, mặc cho ai biết đều sẽ không vui nổi, tuy tin Lãnh Lệ làm như vậy không có ác ý, nhưng tóm lại vẫn khó chịu, Phượng Lưu buông tay Lãnh Lệ ra, muốn kéo người này về nhà giáo huấn thật tốt một chút để hắn ngoan ngoãn hơn.

Lãnh Lệ vốn đã sợ hãi, cảm thấy Phượng Lưu muốn đi càng thêm sợ hãi. Thật vất vả có được mấy ngày này, chẳng lẽ nhanh như vậy đã phải biến mất sao. Lãnh Lệ bỗng quỳ trước Phượng Lưu, thò tay muốn ôm chân Phượng Lưu, ngón tay run rẩy, lại vô lực buông tay xuống, để đầu trên mặt đất: “Chủ nhân, đừng đi, đừng vứt bỏ nô, có được không? Nô xin ngài, ngài muốn đánh thế nào muốn phạt thế nào cũng được. Nhà họ Hướng, nhà Âu Dương nô đều không cần, nô chỉ cần được làm một sủng vật tuỳ đánh tuỳ mắng bên cạnh ngài, van xin ngài, đừng bỏ nô……” Lãnh Lệ cứ quỳ ở đó, cũng không quan tâm có ai sẽ thấy được không, hèn mọn mà quỳ trước mặt Phượng Lưu. Cũng may, bọn họ ở góc vắng người, bằng không bị người khác nhìn thấy đường đường Lãnh tổng lại quỳ trên mặt đất, tuyệt đối sẽ hoài nghi hai mắt của mình có vấn đề.

Ánh mắt Phượng Lưu phức tạp nhìn Lãnh Lệ, vì hắn cảm thấy khϊếp sợ, phải yêu một người đến mức nào mới có thể nói ra lời như vậy, tình cảm này quá mãnh liệt, quá hèn mọn, đến nỗi Phượng Lưu có chút không biết phải làm sao. Một người con cưng được hết mực yêu chiều, có quyền thế có tiền, buông bỏ tất cả kiêu ngạo, chỉ vì khẩn cầu một tư cách được quỳ bên cạnh hắn.

Phượng Lưu nắm lấy tóc của Lãnh Lệ kéo hắn ngửa mặt lên, trên mặt Lãnh Lệ không có một giọt nước mắt, chỉ là gương mặt hắn trắng bệch, trong mắt ảm đạm không ánh sáng, cái gì cũng không có, nhưng lại làm người ta thấy sợ, mím chặt bờ môi, một đường máu đỏ uốn lượn chảy xuống. Ánh mắt Phượng Lưu ám ám, động tác nhẹ nhàng lau đi máu trên khoé miệng Lãnh Lệ rồi để lên môi liếʍ liếʍ, phất tay tát một cái lên mặt Lãnh Lệ.

Cái tát này rất nặng, nếu không phải một tay còn lại của Phượng Lưu còn kéo tóc Lãnh Lệ, Lãnh Lệ đã ngã sấp xuống.

“Tỉnh chưa?” Phượng Lưu kéo Lãnh Lệ đến trước người, cúi xuống nhìn vào mắt Lãnh Lệ: “Lãnh Lệ, ngươi là Lãnh Lệ, muốn quỳ thì quỳ, muốn đứng thì đứng. Ta đã nói sẽ không bỏ đi, ngươi cần phải tin tưởng ta, tin tưởng chính mình. ”

“Chủ nhân,” Lãnh Lệ nghe thấy Phượng Lưu nói không phải muốn bỏ đi, ngược lại nói ra những lời như hứa hẹn, trong lòng u tối cũng bừng sáng, hắn nhẹ nhàng dán mặt trên đùi Phượng Lưu cọ cọ, “Nô sau này sẽ không như vậy nữa.”

Phượng Lưu vuốt tóc Lãnh Lệ, cảm thấy phải nghĩ ra cách nào để tên ngốc này an tâm.

Vì thế, một ngày nào đó, Hướng Hâm, Lãnh Lệ, Phượng Lưu cùng ngồi một bàn ăn cơm.

“Cậu nói cái gì!” Hướng Hâm nhạc nhiên lẫn vui mừng nhìn Phượng Lưu: “ Tiểu Phượng, cậu thật sự muốn cưới Lãnh Lệ à?”

Lãnh Lệ cũng không dám tin mở to mắt nhìn, ngốc ngốc nhìn Phượng Lưu.

“Đương nhiên, Tiểu Lãnh gả cho cháu, cháu sau này không lo ăn mặc, thoả sức hưởng lạc, có cái gì không chịu, cháu thích tiền nhất,” Phượng Lưu kéo Lãnh Lệ còn đang ngây ngốc vào lòng, lười biếng nhướn mày nhìn Hướng Hâm.

Hướng Hâm quả nhiên giận đến đỏ mặt, này này, cậu trước mặt con tôi nói cưới nó là vì tiền, như vậy được sao.

Lãnh Lệ ôm chặt Phượng Lưu, cảm thấy thật sự rất hạnh phúc: “Chủ nhân, tất cả của nô đều là của ngài.”

Phượng Lưu nhếch môi cười trộm, cáo già, con trai ông chấp nhận, ông có bản lĩnh thì cứ phản đối đi.

Hướng Hâm đã giận đến không nói nên lời, ông không nên có hi vọng Lãnh Lệ phản đối, Lãnh Lệ hoàn toàn chính là đối với mệnh lệnh của Phượng Lưu không bao giờ từ chối. Có điều nghe Lãnh Lệ tự xưng vẫn có chút chói tai. Ai, Hướng Hâm ông đến cùng là tạo cái nghiệt gì đây.