Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cho những người xung quanh đều trợn tròn mắt!
Anh Restart lại quen người của Đằng Long hội? Hơn nữa hình như là cao tầng của Đằng Long hội, nếu không cũng không dám tùy tiện đánh Vương Đại Hải.
Trong thời gian ngắn, bất luận già trẻ gái trai đều tràn ngập sự sùng bái nhìn Tần Xuyên.
Tứ Hải bang Vương nhị thiếu mang tay chân tới đánh người, kết quả bị đánh té cứt té đái, Tần Xuyên với tư cách là người trong cuộc đều không cần làm gì, còn có gì chảnh chó hơn chứ?!
Tần Xuyên thấy đã đủ rồi, cũng không muốn đánh chết người trước cửa tiệm Internet, vì vậy khoát tay, ra hiệu dừng lại.
- Được rồi được rồi! Cửa tiệm có người chết là điềm xấu!
Kỳ thực Ôn Thụy Dương cũng đang chờ Tần Xuyên lên tiếng, tuy rằng Vương Đại Hải không phải con ruột Vương Chấn Thiên, không được Vương Chấn Thiên coi trọng. Nhưng nếu đánh chết tất sẽ khiến hai bang hội lớn đổ máu, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
- Đều dừng lại! Không nghe Tần tiên sinh nói gì sao?
Ôn Thụy Dương vung tay lên, đám bảo tiêu đều lui trở lại, tất cả đều lộ vẻ chưa thỏa mãn.
Tần Xuyên ngồi xổm xuống, tóm cổ áo Vương Đại Hải.
Mặt mũi Vương Đại Hải bầm dập, mí mắt thậm chí lún xuống, mặt đầy máu và nước mắt nước mũi, chật vật vô cùng.
- Xin… xin đừng… đánh nữa…
Từ nhỏ đến lớn Vương Đại Hải nào chịu qua ủy khuất như vậy, sợ đối phương đánh tiếp.
Trong mắt Tần Xuyên hiện lên một vòng khói đen quỷ dị, giọng nói sắc bén như gió lạnh:
- Về sau chớ tới con đường này, càng không được quấy rối tiểu Nhu. Còn nữa, đừng xuất hiện trước mặt tôi.
- Được… Được! Cái gì tôi cũng đáp ứng!
Vương Đại Hải cảm thấy ánh mắt Tần Xuyên quá kinh khủng, hắn chỉ mong nhanh chóng rời khỏi đây.
Tần Xuyên rất rõ muốn Vương Đại Hải triệt để chịu phục thì trận đánh này còn không đủ. Nhưng ít ra sau này gã sẽ chuyên tâm đối phó mình mà không đi quấy rấy Diệp Tiểu Nhu nữa.
Đợi mấy tên lưu manh rời khỏi, Khâu Minh mới đi ra, cẩn thận nhìn đám người Ôn Thụy Dương.
- Tần Xuyên, cháu quen người của Đằng Long hội sao?
Khâu Minh hiếu kỳ hỏi.
- À, là như này, cháu đánh vài bàn cờ với hội trưởng của bọn họ, do đó quen nhau.
Tần Xuyên thuận miệng giải thích.
Khâu Minh ngơ ngác há hốc miệng, vận may cứt chó gì vậy, đánh cờ cũng có thể quen hội trường Đằng Long hội?
Chỉ có điều ông cũng không dám hỏi, chỉ cần tiệm Net có thể giữ được, mọi chuyện đều đại cát.
Ôn Thụy Dương cười lớn đi tới:
- Tần tiên sinh, mấy con rùa Tứ Hải bang dám trêu ngài đúng là chán sống rồi. Còn cần gì thì xin cứ nói.
- Tứ Hải bang thì tạm thời không cần quan tâm.
Tần Xuyên chỉ vào một bãi máu trên mặt đất:
- Máu me như vậy ảnh hưởng tới việc làm ăn của tiệm Internet…
Tuy rằng tính tình Ôn Thụy Dương không tốt, nhưng không phải người ngu, vừa suy nghĩ một chút liền sai bảo người bên cạnh.
- Các ngươi còn thất thần gì vậy? Không mau mang nước tới tẩy sạch mặt đất? Phải quét dọn sạch sẽ!
Cả đám đàn ông cao to vạm vỡ nhìn nhau, nhưng đành chạy đi múc nước, tìm đồ lau nhà, quét sạch những vết máu và vết nôn, làm công nhân vệ sinh.
Ông chủ Khâu Minh có chút thụ sủng nhược kinh, đây chính là một tiệm Net cùi bắp, vậy mà lại để một đám đại gia Đằng Long hội quét dọn vệ sinh, mặt mũi quá lớn rồi!
Nhớ ngày đó nghe Diệp Tiểu Nhu đề nghị, chọn Tần Xuyên, ông còn không tình nguyện, nhưng giờ nghĩ lại đúng thực rất giá trị!
Ngay cả quan hệ với Đằng Long hội cũng kéo được, về sau cho dù là Tứ Hải bang cũng không thể tùy tiện đυ.ng vào nơi này, hơn nữa danh tiếng khẳng định cũng sẽ nhiều hơn!
Thấy Ôn Thụy Dương đã làm đến như vậy, Tần Xuyên cũng hiểu đã không sai biệt lắm, quay người đi đến chiếc Bentley.
- Tần tiên sinh, ngài muốn đi đâu?
Ôn Thụy Dương khẩn trương theo sát.
- Tôi chỉ có thể xem bệnh cho ông ấy, có thể trị được hay không, tôi không dám đảm bảo.
Tần Xuyên nói.
Ôn Thụy Dương mừng rỡ, quả nhiên vuốt mông ngựa vẫn có chút tác dụng:
- Thực cảm ơn ngài, Tần tiên sinh cần gì thì cứ nói với tôi.
- Nói về bệnh chứng đi, bệnh viện nói như nào?
Vẻ mặt Ôn Thụy Dương đắng chát:
- Đã chẩn đoán ra là u não, chỉ có điều vị trí rất đặc biệt, nói xác xuất phẫu thuật thành công chưa đầy 1%, vạn nhất thành công cũng có di chứng nghiêm trọng…
Tần Xuyên gật đầu, u não đúng thực là một loại u phiền toái, khó trách Ôn Văn Viễn trực tiếp xuất viện.
Đi vào trong chiếc Bentley, vừa mở cửa xe ra, lại nghe được tiếng hét lớn của Hoàng Thiên bên trong!
- Lão gia! Lão gia! Ngài làm sao vậy?! Lão gia, ngài tỉnh lại đi!
Không hiểu vì sao Ôn Văn Viễn đột nhiên hôn mê, bờ môi chuyển tím, gọi như nào cũng không tình!
- Cha! Cha đừng dọa con!
Sắc mặt Ôn Thụy Dương trắng bệch, không biết phải làm như nào.
- Tần tiên sinh, ngài mau kiểm tra cho cha tôi!
Sắc mặt Tần Xuyên không đổi, chỉ nhíu mày, khom người đưa tay bắt lấy cổ tay Ôn Văn Viễn, bắt đầu bắt mạch.
- Tạm thời Ôn lão không có vấn đề gì, nhưng máu tuần hoàn không nhanh, hẳn do khối u tạo thành. Đầu người có sáu kinh bốn mươi tám huyệt, thần kinh bị chèn ép rất dễ hôn mê.
- Vậy làm sao giờ?
Ôn Thụy Dương kích động:
- Cần đưa tới bệnh viện không?
Tần Xuyên rất tỉnh táo, nói:
- Đưa tới bệnh viện cũng không kịp, hơn nữa phương pháp của phương Tây chỉ có phẫu thuật, biện pháp trị liệu nhanh nhất hiện giờ là châm cứu.
- Châm cứu? Gần đây có y quán, chúng ta lập tức tới đó!
Lão Hoàng đề nghị.
Tần Xuyên lắc đầu:
- Đừng vội, nghe tôi nói hết. Não người quá yếu ớt, kim châm cứu bình thường chế tạo bằng kim loại, tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh, dễ dàng lưu lại di chứng.
Cho nên phải dùng kim châm cứu làm bằng biêm thạch. Biêm thạch chính thức rất hiếm có và đắt đỏ, nếu không phải y quán lớn thì khẳng định không có!
- Biêm thạch là thứ gì?
Ôn Thụy Dương vẻ mặt khó hiểu, căn bản không biết là gì.
Vẫn là người già kiến thức rộng rãi, cẩn thận suy nghĩ rồi nói:
- Y quán họ Chu của Chu gia cách đây 20p, là y quán lớn nhất nhất Đông Hoa, với nội tình và tài lực của Chu gia thì nơi đó khẳng định có.
Tần Xuyên cũng nghe nói qua về Chu gia, là thế gia y dược nổi tiếng thành phố Đông Hoa, có công ty đưa ra thị trường, là một sản nghiệp trung dược nổi tiếng cả Hoa Hạ.
Trước mắt đây chính là lựa chọn tốt nhất, ba chiếc xe lập tức lái tới y quán Chu gia.
Trung y quán Chu gia nằm ở khu vực hoàng kim trong thành phố, chiếm diện tích không nhỏ, phí xem bệnh rất đắt, bình thường cần hẹn trước mới có thể khám bệnh.
Nhưng Ôn gia dù sao cũng là gia tộc sở hữu công ty xây dựng và Đằng Long hội, lăn lộn ở giới thượng lưu, trắng đen đều ăn sạch, vốn quen Chu gia.
Còn chưa tới y quán, Ôn Thụy Dương đã bấm số điện thoại riêng của Chu lão gia tử Chu Vân Phong.
- Chú Chu, cháu là Thụy Dương, cha cháu vừa hôn mê bất tỉnh, cần tới y quán của chú tiến hành trị liệu! Xin chú sắp xếp một chút!
- Hả? Không phải anh Văn Viễn đã nhập viện sao?
Chu Vân Phong có chút buồn bực.
- Một lời khó nói hết!
Ôn Thụy Dương nói.
- Vậy mau tới đây. Đúng lúc chú cũng trong y quán, tự mình kiểm tra cho anh Văn Viễn vậy.
Chu Vân Phong chính là truyền nhân y thuật đời thứ ba của Chu gia, sau khi từ công ty lui xuống, vẫn luôn nghiên cứu Trung y, quản lý y quán tổ truyền.
Xe tới bên ngoài Trung y quán, Tần Xuyên không cho người ngoài đυ.ng vào, cẩn thận ôm Ôn lão từ trong xe ra.
Nhưng không đợi hắn đi vào y quán, bên trong truyền ra một tiếng quát giận dữ.
- Đợi đã! Ai cho các người đυ.ng vào người bệnh?!