Đứng cách đó không xa là Hồ Loạn đang vừa xoa tai vừa nghe đạo diễn giảng giải. Cảnh quay lần này tuy được thông qua nhưng cũng không tính là gì cả. Cái đạo diễn muốn chính là toàn bộ quá trình đều phải được suôn sẻ, vì thế mỗi ngày Hồ Loạn đều nghe giảng giải của đạo diễn để rút kinh nghiệm.
Cởi bộ bạch sam ra, lúc này cả người cậu mới thấy thoải mái hơn một chút. Đây là cảnh cuối cùng cậu phải mặc bộ diễn phục này. Cơm trưa của cả tổ kịch bị đưa đến trễ, nghe nói là do sai sót bên phía quán ăn. Hồ Loạn không có trợ lý cũng không có người đại diện, muốn ăn cơm phải tự mình đi lấy. Đi được nửa đường chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người.
“Nghe đâu còn mang cả con trai về rồi, một lớn một nhỏ cơ.”
“Trời ạ, đã kết hôn rồi cơ á. Thế mà tôi cứ tưởng là
toản thạch vương lão ngũ nữa cơ (*).”
“Ai mà biết, dù sao thì bây giờ cũng có con rồi đấy, mà vẫn chưa thấy tin gì về cô vợ đâu.”
(*) 钻石王老五 /zuàn shí wàng lǎo wǔ/ Thường dùng để chỉ những nghệ sĩ đã qua 35 tuổi giàu có nhưng vẫn còn độc thân.
Mấy tin tức vỉa hè này đâu đâu cũng có. Hồ Loạn cũng từng bắt gặp cái tên “Hầu Hạo” ở trên báo, người này hiện đang là chủ Hầu thị, mấy năm trước không biết ông cụ Hầu gia gặp chuyện gì mà từ bỏ tất cả cổ phần công ty. Khi ấy Hầu thị và Ưu Thượng vẫn là “kẻ tám lạng, người nửa cân”, dù sao hiện giờ ở trong giới Hầu thị vẫn rất có quyền lực.
Cậu không hay xem tin tức về mấy phú hào nên đương nhiên không biết hai người con trai mà người ta nhắc tới kia bao nhiêu tuổi rồi.
Bỗng một cậu nhóc con đáng yêu mặc quần áo xanh trắng đứng trước mặt cậu quệt nước mũi, cậu không khỏi kinh ngạc, bèn nhìn quanh rồi hỏi, “Nhà nhóc ở đâu?”
“Phù ~ lưỡng ~” Nhóc con vươn ngón tay nhỏ chỉ vào mái tóc dài của cậu, miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặc vừa kinh ngạc vừa tò mò.
(*) Câu gốc là “浮俩”/fúliǎng/ từ này không có nghĩa, vốn dĩ nhóc con muốn khen Hồ Loạn
漂亮 /piàoliang/ xinh đẹp, nhưng vì nói ngọng nên phát âm không rõ ràng.
Lúc ăn cơm Hồ Loạn không hay nói nhiều, bèn tìm chỗ vắng người ngồi. Nhóc con này rất đáng yêu, gương mặt mềm mại khiến người ta yêu thích. Hồ Loạn đặt hộp cơm qua một bên rồi ngồi xổm song song với nhóc con, véo nhẹ bên má thằng bé, “Nói cho anh biết nhà em ở đâu nào.”
Thế nhưng răng cửa của nhóc con chưa mọc hết, vừa mở miệng là gió đã lùa vào, hơn nữa có vẻ nhóc con mới học nói chưa được bao lâu, mấy chữ nói ra đều không rõ ràng.
Hồ Loạn cứ ngồi xổm vậy, cũng không ăn cơm nữa. Tóc giả bị nhóc con nắm lấy, cậu bảo thế nào cũng không chịu bỏ ra. Cậu còn đang nghĩ hay là cứ ôm nhóc con đi cùng mình trước rồi tính sau thì nhoáng cái trước mặt đã xuất hiện một cậu bé khoảng mười tuổi.
“Tiểu Vũ, đừng chạy loạn nữa, dọa chết anh rồi.” Cậu bé vừa định kéo em trai về phía mình thì phát hiện ánh mắt nhóc con đang tập trung hết lên người anh trai ngồi bên cạnh.
“Phù ~ lưỡng ~” Nhóc con một tay nắm tóc dài, một tay vươn ra nắm áo anh mình đắc chí nói.
Vừa nhìn là biết được anh trai đây là diễn viên. Tiếu Nhất Minh cũng muốn “giải cứu” lọn tóc đang bị nắm trong tay em mình nhưng không được, “Xin lỗi anh. Để em bảo em em bỏ tay ra.”
“Không cần đâu.” Nhóc con có vẻ rất hiếu kỳ với mái tóc dài của Hồ Loạn. Cậu trực tiếp bế nhóc con đứng lên, nhìn cậu bé trước mặt rồi hỏi, “Sao bọn em lại ở đây? Bố mẹ đâu rồi?”
“Bố em tên là Hầu Hạo. Bố đưa bọn em tới đây thăm chị gái xinh đẹp.”
Trong đầu như có tia chớp xẹt qua, Hồ Loạn kinh hãi nhìn nhóc con trong tay. Vậy ra đây là…”thái tử gia” trong truyền thuyết đấy hở.
“Anh ơi, anh có phải là đồng nghiệp của chị gái xinh đẹp không ạ?” Tiếu Nhất Minh nắm chặt quần, sắc mặt khẩn trương, cậu bé nhớ rõ bố từng nói là bên ngoài có rất nhiều người xấu.
“Chị gái xinh đẹp là ai?” Hồ Loạn hỏi.
“Tên là Triệu Dĩ Văn ạ.”
“Thế thì đúng rồi, bọn anh là bạn diễn với nhau.” Đã biết hai nhóc này quen với Triệu Dĩ Văn, Hồ Loạn một tay ôm nhóc con, một tay dẫn Tiếu Nhất Minh đi ra ngoài. Trên đường đi mới biết được, hóa ra vừa nãy Tiếu Nhất Minh dẫn em trai đi vệ sinh. Hai anh em đi xong thì dắt tay nhau đi ra. Nào ngờ nhóc con đảo mắt thì bắt gặp Hồ Loạn trong trang phục cổ trang, tò mò quá nên gạt tay anh trai chạy tới phía Hồ Loạn.
———–
Hôm nay ông chủ Hầu thị tới trường quay nói chuyện phiếm với Tưởng Dịch, Triệu Dĩ Văn thấy fan nhỏ chạy lại đây, bèn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói, “Sao đi WC lâu thế hửm?”
“Tiểu Vũ chạy tới chỗ anh kia, nắm tóc anh ý mãi không buông.”
Hồ Loạn rất phối hợp để cô thấy được bàn tay đang nắm chặt tóc giả của mình, mặt lộ vẻ khó xử, chắc là không quen bế trẻ em nên ở cổ của cậu bị dính rất nhiều nước dãi.
Hầu Hạo vừa thấy con trai liền cười rồi bước qua bế con. Nhóc con đang được ôm trong lòng Hồ Loạn lập tức cuống lên, nắm chặt tóc Hồ Loạn, “Tóc.”
“Tóc tóc, phù ~ lưỡng ~” Nhóc con lần thứ ba lặp lại câu nói.
Hầu Hạo hôn trán con trai, dỗ nhóc buông tay, sau đó tốt bụng giải thích cho Hồ Loạn, “Thằng bé là đang khen cậu đẹp đấy.”
Hồ Loạn biết ý liền vội lui qua đứng một bên nói lại đầu đuôi câu chuyện. Hầu Hạo nghe xong, nhướng mày, bàn tay to vỗ nhẹ vào mông con trai, “Cho chừa cái tội chạy loạn này.” Nhóc con miệng đầy nước dãi, cười ngọt nhìn bố mình.
“Đây chính là Hồ Loạn mà tôi nhắc tới.” Lão A nhìn hai người chạm mặt, “khà khà” hai tiếng rồi mới chậm rãi lên tiếng giới thiệu hai bên với nhau.
Ấn tượng đầu tiên của Hầu Hạo đối với Hồ Loạn rất tốt, vừa dỗ con trai vừa nói, “Triệu Dĩ Văn sắp rút lui rồi, tôi còn tưởng anh cũng muốn về ở ẩn nốt chứ. Thôi được rồi, ký đi.” Nước dãi của con chảy lên áo nhưng hắn một chút cũng không thấy phiền.
Lão A độc thân lâu ngày cũng muốn lấy vợ sinh con lắm rồi, cười cười với nhóc con rồi nói, “Sao anh lại mang cả mấy nhóc này đến đây thế này.”
“Không lẽ bỏ bọn trẻ một mình ở khách sạn?!” Hầu Hạo dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Lão A, “Độc thân như anh thì biết cái gì.”
Triệu Dĩ Văn ôm fan nhỏ, lại đá thêm một câu, “Lão quang côn (*)”
(*) 老光棍 /lǎo guāng gùn/ Dùng để gọi những người đã lớn tuổi mà chưa có vợ.
Lão A tức đến nghiến răng nghiến lợi, chạy tới trước mặt nghệ sĩ tương lai sắp ký hợp đồng với mình, “Ký hợp đồng với Hầu thị chúng tôi đi. Lợi nhuận chia hợp lý, còn có nguồn tài nguyên khổng lồ cho cậu thỏa sức chọn, quan trọng là nếu tôi nhận cậu thì tôi sẽ chỉ quản lý duy nhất một mình cậu thôi.”
“Thật sự?” Hồ Loạn kinh ngạc mất mấy giây rồi lập tức có cảm giác muốn bung lụa, nếu thật sự có thể dựa vào ngọn núi lớn là Hầu thị thì tiền đồ vô lượng, hơn nữa lão A còn là một trong số ít những người đại diện nổi danh trong giới. Lấy Triệu Dĩ Văn ra làm ví dụ, từ một cô gái nhỏ bé giờ đã trở thành đại minh tinh nổi tiếng, vậy nên danh tiếng của y không phải tự nhiên mà có.
“Tôi nói được làm được, cậu có thể yên tâm.” Lão A chắc chắn mình sẽ có được Hồ Loạn.
“Được, tôi đồng ý. Chỉ là hy vọng anh có thể giải thích rõ ràng hơn nữa.” Hồ Loạn không nói lời thừa thãi,
cơ bất khả thất, thất bất tái lai (*), cậu là người mới, nếu có thể ký hợp đồng với lão A, không phải cơ hội được sánh vai cùng ảnh đế sẽ càng gần hơn sao.
(*) 机不可失时不再来 /jī bù kě shī, shī bù zài lái/ Có cơ hội thì phải nắm chắc, bỏ qua rồi thì sẽ không có lại được nữa.
Nghĩ thế, cậu liếc mắt nhìn ảnh đế đang nói chuyện với Hầu Hạo, thật đẹp trai quá đi…
Trịnh Thế Bân đang nói chuyện, cảm thấy ánh mắt của Hồ Loạn đang nhìn mình bèn ngẩng đầu lên thì lại không thấy cậu có gì khác thường.
Hiệu suất làm việc của lão A rất nhanh. Chỉ trong ba ngày đã giải quyết xong mọi chuyện. Vì tổ phim phải di chuyển tới địa điểm khác để quay phim, không có nhiều thời gian nên lão A liền đưa luôn cho cậu hợp đồng để cậu ký, “Đây là bản hợp đồng cuối cùng, cậu xem xem có vấn đề gì không?”
Mục nào cũng đều rất hợp lý, Hồ Loạn không chút do dự ký tên mình vào. Khi ký đến chữ “Loạn” thì cậu dừng bút, ngẩng đầu lên hỏi, “Em có thể đổi tên được không?”
Lão A liền bảo, “Cậu không nói thì tôi cũng đang nghĩ nghệ danh cho cậu đây, cái tên sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với cậu.”
Vì thế Hồ Loạn dùng tên mà mẹ đặt cho mình:
Hồ Lăng.
Việc ký hợp đồng được tiến hành trong phòng nghỉ của Triệu Dĩ Văn. Sau khi kết thúc ký kết, nữ diễn viên quốc tế vươn tay tới trước mặt cậu, “Sư đệ.”
“Sư tỷ.” Hồ Loạn thuận theo đáp lại. Tương lai sáng lạn như đang vẫy gọi cậu, giấc mộng được sánh vai cùng thần tượng đã không còn quá xa vời hiện thực nữa.
(Mấy xưng hô “sư đệ” “sư tỷ” này là cách gọi thân thiết mà người TQ hay dùng, không Việt hóa được)
——-
Ngày cuối cùng của tuần, vì cảnh trong nhà đã quay xong nên mọi người muốn tới An Cát – Chiết Giang để quay ngoại cảnh.
“Xuyên nguyên ngũ thập lý, tu trúc bán ký gian.” Đây là An Cát – Trúc Hương dưới ngòi bút của Cam Nguyên Đỉnh thời Minh Triều.
Khung cảnh mênh mông này chủ yếu dùng để quay cảnh võ thuật trên không, lúc đó diễn viên sẽ được treo mình trên dây cáp để quay phim. Tưởng Dịch hỏi Hồ Loạn có cần người đóng thế hay không.
Người đại diện của cậu là lão A đang líu ríu đọc kịch bản cũng bảo, “Đây là lần đầu tiên cậu quay phim kiểu này, hay là cứ dùng người đóng thế đi.”
Không ngờ Hồ Loạn xua xua tay cự tuyệt, trên gương mặt là vẻ tự tin khó hiểu, “Em tự làm được, trước đây em cũng từng luyện võ thuật, cũng có chút nền tảng.”
Nhưng rồi rất nhanh cậu lại bị mất mặt…