Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm đến trường Lộ Kha Đồng bảo tài xế không cần đón mình, sau đó tung tẩy bước vào cổng. Hôm đó Phí Nguyên không trả lời lại, cậu cảm thấy bước đầu tiên của mình quá là chuẩn.

Do đến sớm nên trong lớp chỉ có chừng hai ba người, Lộ Kha Đồng cầm sách tiếng Anh học từ vựng, bên cạnh sách còn đặt một hộp bánh bích quy nhỏ. Phí Nguyên vóc dáng cao lớn, vừa vào cửa là thấy ngay, nhưng Phí Nguyên không mặc áo khoác đồng phục mà chỉ cầm trong tay.

Phí Nguyên mới vừa ngồi xuống, hộp bút còn chưa lấy ra thì Lộ Kha Đồng đã xoay người lại, đặt một hộp sữa tươi có đường lên bàn đối phương, cười tít mắt nói: “Anh đại, anh tới rồi.”

Phí Nguyên cau mày nhìn Lộ Kha Đồng, đoạn đưa tay vén tóc mái của Lộ Kha Đồng lên kiểm tra nhiệt độ trán của cậu. Lộ Kha Đồng lại đưa hộp bánh bích quy nhỏ tới: “Chẳng phải anh muốn nhận em làm đàn em sao? Anh đại, mời anh ăn bánh bích quy mẹ em nướng.”

Phí Nguyên tựa lưng vào ghế: “Không ăn ngọt.”

“Vậy để em ăn giùm anh, em thích ngọt.” Lộ Kha Đồng cũng không mang nhiều, chỉ một hộp sữa và một hộp bánh bích quy, thật ra cậu còn sợ Phí Nguyên ăn giùm mình nữa: “Anh có cần chép bài tập không? Tốc độ tay của em nhanh lắm.”

Phí Nguyên dùng một tay ghìm đỉnh đầu của Lộ Kha Đồng, sau đó vặn nhẹ một cái cho Lộ Kha Đồng quay sang chỗ khác.

Bạn học từ từ tới đông đủ, Lộ Kha Đồng vẫn còn ở đó tính toán diệu kế của mình, bước đầu quấy nhiễu suy nghĩ của đối phương, bước hai liều mạng lấy lòng, bước ba vẫn chưa nghĩ ra, thôi tạm bỏ qua trước.

Lớp phó vệ sinh đứng đằng trước hô to: “Lộ Kha Đồng! Xuống lầu làm trực nhật!”

Bấy giờ Lộ Kha Đồng mới sực nhớ tuần này đến lượt mình trực nhật, trường này tốt nhất ở điểm đó, trị bệnh hoàng tử. Lộ Kha Đồng cầm chổi chạy vù ra khỏi cửa, người cuối cùng phải đi đổ rác, cậu không muốn đâu.

Rốt cuộc đã được yên tĩnh, nhưng đầu óc Phí Nguyên vẫn loạn cào cào.

Cây non, tuyệt đối không phải là một cậu nhóc bình thường.

Làm vệ sinh xong quay lại, đoán chừng mức hoóc-môn trong cơ thể Lộ Kha Đồng vẫn chưa hạ xuống, cậu dè dặt móc ra một đóa hoa trong túi quần, bỏ vào ngăn bàn của Phí Nguyên.

Phí Nguyên ngồi yên tại chỗ, sầu muốn chết.

“Tặng người ta hoa hồng, tay vương vấn mùi thơm.” Lộ Kha Đồng ngồi vào chỗ của mình, hai mắt sáng ngời: “Quét xong em hái ở bên hành lang đó, anh thích không?”

*Tặng người ta hoa hồng, tay vương vấn mùi thơm: ý nói giúp người khác thì mình cũng được vui.

Phí Nguyên lấy hoa ra: “Đây là hoa nguyệt quý.”Hoa nguyệt quý (Rosa chinensis) còn gọi là hồng Trung Quốc, hường Trung Quốc, tường vi Trung Hoa.

Lộ Kha Đồng cảm thấy tên này đúng là không có phong cách Tây chút nào, cậu bèn cà nhây: “Thây kệ nó, nói chung anh nhận hoa của em thì quên cậu ta đi.”

“Cậu ta nào?” Phí Nguyên ném hoa lên bàn, mặt lạnh nhìn Lộ Kha Đồng, hỏi: “Cậu nghe nói tôi thích con trai đúng không, nghe ai nói? Nói cái gì?”

Thị lực bình thường mắt nhìn ở mức tạm được, Lộ Kha Đồng lập tức quay sang chỗ khác: “Anh đừng bắt nạt em nha, đừng quên ba em làm trong đội quản lý trật tự đô thị đó.”

Yên tĩnh ba tiết học, Lộ Kha Đồng thấp thỏm lo sợ, cậu và Khưu Lạc Dân không giống nhau, cậu đẹp trai như vậy, ngộ nhỡ bị đánh vỡ đầu cậu thà chết ngay tức khắc.

“Lộ Kha Đồng, trò giải câu số ba đi.”

Lộ Kha Đồng luống cuống đứng lên, vội vàng nhìn câu ba, kết quả phát hiện mình không biết làm, còn vẽ hình tam giác vào câu đó nữa. “Em không biết làm” còn chưa nói ra miệng, phía sau có người vẽ số một cho cậu.

Mà lại còn vẽ lên mông cậu nữa!

“Đáp án câu ba là một, em đoán bừa ạ.” Đối với việc học, thật ra Lộ Kha Đồng rất nghiêm túc, sau khi ngồi xuống mặt mũi cậu đỏ bừng, không phải vì không biết làm bài mà là chịu không nổi việc mông bị vẽ lên.

Cảm giác như… mông mình bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

Lộ Kha Đồng ngồi xuống, cố gắng tập trung tinh thần nghe giảng cách làm câu ba, chuông hết tiết vang lên vẫn không nhúc nhích. Cậu chần chừ do dự muốn xoay người lại, cảm thấy nếu vừa rồi Phí Nguyên chịu dùng cách lưu manh giúp mình, vậy chứng tỏ Phí Nguyên không phải giận thật.

Xây dựng tâm lý xong, Lộ Kha Đồng vừa định xoay người lại thì đã bị bóp gáy. Phí Nguyên chống khuỷu tay trên mặt bàn, một tay bóp cổ Lộ Kha Đồng, phòng ngừa Lộ Kha Đồng xoay người lại.

Lộ Kha Đồng không nhúc nhích, hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Phí Nguyên tựa vào cánh tay khác: “Buồn ngủ, để tôi yên tĩnh một lát.”

Trước khi vào tiết học mới, Lộ Kha Đồng ngồi yên không động đậy gần mười phút đồng hồ, lẽ ra Phí Nguyên định buông tay, nhưng lại cảm thấy thú vị quá. Đi qua nhìn thấy điệu bộ của hai người, lớp trưởng hỏi: “Tình huống gì đây?”

Phí Nguyên nói: “Chữa bệnh vẹo cổ cho Tiểu Lộ Lộ.”

Lộ Kha Đồng giật mình, hôm qua giận quá không để ý, bây giờ nghe mà lỗ tai ngứa ran, mẹ cậu còn chưa gọi cậu là Tiểu Lộ Lộ đâu, cậu thấy ngượng chết được.

Buổi trưa cả đám nam sinh cùng đi ăn, có người muốn ăn cơm, có người muốn ăn miến chua cay. Lộ Kha Đồng không ăn cay được, bởi vì Ôn Ngưng ít bao giờ nấu món cay.Miến chua cay

Có người ngạc nhiên hỏi: “Lộ Lộ, cậu cũng đi ăn miến chua cay với bọn này hả?”

Lộ Kha Đồng gọi một cái bánh đậu trước, chờ miến chua cay được bưng lên, cậu ngửi thôi cũng thấy cháy dạ dày rồi, gắp một đũa bỏ vào miệng, nước mắt thiếu điều chảy ròng ròng, Lộ Kha Đồng vội kêu lên: “Ông chủ… cho thêm hai cái bánh đậu…”

Phí Nguyên giật một cái bánh đậu của cậu: “Ăn gì mà khϊếp thế.”

Bắt đầu từ giờ học buổi chiều, dạ dày đau như thiêu đốt, đầu tiên Lộ Kha Đồng chống cằm, sau đó dứt khoát nằm sấp lên bàn, nằm sấp một phát hết hai tiết học. Có bạn học đến phòng y tế lấy thuốc cho cậu, nhưng uống xong vẫn thấy đau.

Nằm sấp một hồi rồi thϊếp đi, thϊếp đi trái lại không còn cảm thấy gì nữa.

Chờ Lộ Kha Đồng tỉnh ngủ, trong lớp đã không còn ai, cậu cảm thấy hết sức đắng lòng, mình muốn làm gì vậy hả trời. Chỉ vì chọc tức Lộ Nhược Bồi ư? Nhưng kiểu này thì ngày tháng năm nào mới chọc tức được đây.

Vậy thì vì báo thù cho Khưu Lạc Dân? Cậu bèn gửi tin nhắn cho Khưu Lạc Dân: “Khưu nhi, sau này chơi game phải cho em thắng biết chưa?”

Khưu Lạc Dân trả lời: “Mắc mớ gì?”

Anh em gì kỳ cục, Lộ Kha Đồng gửi tiếp: “Chắc em sắp cặp bồ rồi.” Nếu Khưu Lạc Dân hỏi cậu cặp với ai, cậu sẽ tiết lộ kế hoạch của mình cho tên xấu xa này.

Nào ngờ Khưu Lạc Dân trả lời: “Đã nói cùng nhau tập trung học hành mà, nếu cưng muốn yêu sớm, thôi thì anh đành thi vào Thanh Hoa một mình vậy.”

*Đại học Thanh Hoa thành lập năm 1911 ở Bắc Kinh là một trong những trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc.

Lộ Kha Đồng cảm giác dạ dày càng đau hơn, cậu quay đầu nhìn chỗ ngồi của Phí Nguyên, cặp sách không có, người đã đi rồi, trên bàn chỉ còn lại đóa hoa nguyệt quý kia.

“Ăn bánh của người ta mà ngay cả một câu hỏi han cũng không có, đạo đức tệ hết biết.”

Lộ Kha Đồng thu dọn cặp sách, sực nhớ hồi sáng mình bảo tài xế đừng đến đón, không khỏi buồn ơi là sầu. Buổi sáng nịnh nọt, buổi chiều đau đớn, mẹ nó tất cả đều vì tên họ Phí, nhưng hành động này không thể dừng lại được, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu bắt họ Phí ăn bánh bích quy vì mình.

Vừa ra khỏi lớp thì thấy vài bạn học trong tổ trực nhật đi lên cầu thang, Lộ Kha Đồng không khỏe nên mọi người không gọi cậu. Lộ Kha Đồng đứng ở cửa nhận lời an ủi, sau đó nhìn thấy Phí Nguyên đeo cặp đi ở cuối hàng.

“Ơ anh cũng đi à?”

Có bạn học nghe vậy bèn đáp: “Phí Nguyên nói cậu không khỏe, cậu ấy trực nhật thay cậu, lẽ ra trực xong về luôn, nhưng cậu ấy bảo quên đồ nên quay lại lấy.”

Lộ Kha Đồng thật sự không thể nào ngờ được, cậu thò đầu vào nhìn, thấy Phí Nguyên đi đến trước chỗ ngồi lấy đóa hoa nguyệt quý nhét vào trong túi quần. Đầu óc như nổi bão, Lộ Kha Đồng đứng sững ở cửa quên nhúc nhích, mãi đến khi Phí Nguyên đi ngang qua người mình.

Lộ Kha Đồng không thích con trai, trước giờ cũng chưa từng được con trai thích, song tư duy của con người rất đáng sợ, bạn học giúp đỡ lẫn nhau không ai nghĩ nhiều cả, nhưng trước đó cho rằng đối phương thích con trai, thế là cảm giác không còn giống vậy nữa.

Lộ Kha Đồng đuổi theo: “Phí Nguyên, anh thích em thiệt hả? Em cũng thích anh lắm.”

Phí Nguyên dừng bước, đưa tay bóp cằm Lộ Kha Đồng, nói: “Lộ Kha Đồng, mặt cậu to thật đấy.”