Ngộ Xà

Quyển 3 - Chương 77

Editor: Phác Hồng

Cảnh báo: Những đoạn văn dưới đây toàn bộ đều miêu tả cảnh quan hệ nam nam chi tiết, hãy chắc rằng bạn đủ 18 tuổi và chịu trách nhiệm cho việc làm của mình.

Bạn đã được cảnh báo!

Tuy có bôi mỡ nhưng vẫn không chuẩn bị đầy đủ, Liễu Diên bị đau không nhẹ, đầu óc mơ hồ chẳng còn lại gì, chỉ còn lại đau!

Đau!

Nhưng nỗi đau này là y cam nguyện chịu, đau mấy cũng không hề oán hận. Kiếp trước có quá nhiều trở ngại, y chưa từng thật sự thân mật với Y Mặc lần nào, chuyện trên giường nhiều lần đều biến thành đau khổ, tra tấn chính mình cũng tra tấn người khác. Chỉ vẻn vẹn lưu lại hối hận cho nhau.

Thế nên kiếp này y rành rành là đứa ngốc, tùy tiện muốn làm gì thì làm nhưng Y Mặc không khi nào thật sự động tới —— ngoại trừ cái lần “lễ trưởng thành” dở dang kia.

Hai kiếp trước đều là người nặng trĩu tâm tư, kiếp thứ ba có tất cả ký ức, từ lâu Liễu Diên đã luyện được bụng dạ cay nghiệt nhìn rõ thế sự. Y nhìn ra Y Mặc không động đến ngốc không phải bởi vì không muốn, mà là hắn sợ hãi.

Lão yêu quái ngàn năm tu hành, không chút kiêng kỵ cũng có sợ hãi.

Tất cả chỉ vì kiếp trước, trên phương diện chuyện này hai người đều bức ép lẫn nhau, lòng hăng hái đều bị gột sạch, lưu lại chỉ là vết sẹo và máu tươi đầm đìa của lẫn nhau.

Kiếp thứ nhất, chuyện trăng gió đều là tình nùng ý mật khoái hoạt, chưa khi nào bất hảo. Có lẽ bởi vì quá tốt nên ở kiếp thứ hai, hoan hảo xưa kia trở thành tra tấn. Tra tấn đến ngay cả Y Mặc cũng sinh lòng sợ hãi, không dám xằng bậy.

Đối với ngốc của kiếp thứ ba hắn luôn dè dặt, có thể không chạm sẽ không chạm.

Nghĩ đến đây, Liễu Diên không còn thấy nơi kia đau đớn, ngược lại cõi lòng càng quặng đau. Rất đau, không một chút giả bộ.

Nơi liên kết tràn mùi vị máu tươi, Y Mặc nhạy bén đã nhận ra, trong lòng thoáng rét lạnh, hắn theo bản năng lui ra ngoài. Hắn không muốn tổn thương y, trước kia không muốn, hiện tại càng không muốn, hắn làm sao chịu được?

Vất vả lắm mới có được y, trằn trọc hơn hai trăm năm mới có thể ôm trọn y vào lòng. Chịu một tia tổn thương thôi cũng đủ khiến hắn xót xa, huống chi còn xuất máu.

Hắn vốn là người nhạy bén nhưng bấy giờ đầu óc cũng chẳng dùng được, hoàn toàn quên mất nếu rời khỏi sẽ khiến cho Liễu Diên đau hơn.

Quả nhiên hắn mới chỉ nhúc nhích một chút, Liễu Diên đã kêu lên thành tiếng, “Đừng động.”

Y Mặc vội vàng dừng lại, mới hiểu được cái đầu hắn quả là ngu muội, ngay cả loại sai lầm này cũng phạm phải. Mà dường như kể từ khi gặp y, hắn thường xuyên phạm phải sai lầm.

Một bước sai, từng bước sai, cuối cùng đều thua.

Nhưng cũng chẳng đến nỗi không cam lòng, thua quả thật đau, trong đau lại là khoái hoạt. Quả thật thống thống khoái khoái!

Y Mặc tiến đến hôn lên gương mặt tái nhợt của y rồi duỗi tay mơn trớn eo y, nói sẽ sàng: “Thả lỏng một chút.”

“Ta cũng muốn,” Liễu Diên nói, không biết nghĩ đến cái gì mà cười khúc khích rồi ôm hắn thì thầm: “Ngươi nhỏ đi một chút, ta cũng ít đau một chút.”

Y Mặc nhéo eo y, nói: “Vậy mà ngại? Ngươi không thích sao?”

“…” Liễu Diên dán trên người hắn, rỉ rả bên tai: “Nhưng mà đau.”

Y Mặc ôm y, mặc dù không dám di chuyển bên dưới nhưng cũng chẳng cản được lời nói bông đùa, thầm thì nho nhỏ: “Ngươi muốn để ta ‘khai bao’.”

“…” Gương mặt Liễu Diên trước còn tái nhợt, thế mà giờ lại dần ửng đỏ, ngượng ngùng vùi mặt sau vai Y Mặc.

Hai người quấn vào một chỗ, không dám nhúc nhích nhưng lại gắt gao ôm nhau, khe khẽ nói vài câu bông đùa, nồng nhiệt thắm thiết.

Nhưng dẫu gì Liễu Diên vẫn ngượng, Y Mặc rất đắc ý, đưa tay sờ soạng nơi hai người liên kết, tay nhấc lên, quả nhiên là dấy máu, hắn đau lòng nhưng nhịn không được cười bỡn, ghé vào bên tai Liễu Diên:

“Nhìn xem, quả nhiên là đỏ.”

Liễu Diên há mồm cắn lên cổ hắn, không được nói thêm gì nữa.

Làm sao Y Mặc có thể buông tha y, không biết từ khi nào hắn biến ra một chiếc khăn trắng, chấm lên vết máu trên tay rồi lau nơi hai người gắt gao cắn chặt, trên khăn thấm đầy huyết. Y Mặc để Liễu Diên nhìn, Liễu Diên sống chết không nhìn. Y Mặc thu khăn, nói: “Đỏ thật. Ngày mai để Trầm Giác mua con gà mái, hầm tẩm bổ thân thể cho ngươi.”

Liễu Diên vừa thẹn vừa giận nhưng chẳng dám nhúc nhích, dưới thân quả thật đau, y chỉ có thể mắt điếc tai ngơ, cái gì cũng không nghe thấy.

“Thanh Hiên.” Y Mặc vươn lưỡi tỉ mỉ liếʍ vành tai y, nặng nề nói: “Gọi tướng công.”

“…”

“Tiểu Cửu.” Y Mặc còn lâu mới buông tha, ngậm vào vành tai trước mắt rồi mυ'ŧ liếʍ, liếʍ mãi đến khi người trong lòng khe khẽ run, nơi tư mật như cũng liên lụy mà co rút, hắn cố nén sảng khoái, tiếp tục dụ dỗ: “Gọi tướng công.”

“…”

“Ngốc…” Y Mặc gọi.

Liễu Diên nhịn không được, mắng hắn: “Câm miệng!” Mặt đỏ tới mang tai.

“Gọi tướng công.” Y Mặc mà dễ dàng bị y quát lui thì đã chẳng là Y Mặc, hà hơi vào bên tai y, tiếp tục dụ dỗ: “Gọi tướng công.”

“…”

“Gọi tướng công…” Tiếng Y Mặc trầm xuống đầy mê hoặc. Liễu Diên như bị thiêu đốt, cả người y nóng hực thế mà hắn vẫn không chịu buông tha. Vừa dụ dỗ vừa mơn trớn khắp thân thể nằm trong lòng, khi nhanh khi chậm, lúc nặng lúc nhẹ, rồi cúi đầu gặm cắn đầu nhũ sưng đỏ của Liễu Diên, mυ'ŧ ra tiếng.

Ngay cả huyệt thái dương của Liễu Diên cũng co giật, gân xanh trên cần cổ nổi lên, trí óc mê loạn, một phút lơ đãng đã khiến hắn thỏa mãn ý nguyện.

Lời cất lên tựa tiếng muỗi kêu: “Tướng công.” Nhỏ đến mức gần như nghe không rõ, ngay cả ngón chân cũng xấu hổ cuộn tròn, rúc vào lòng chân, thân thể tích ra một lớp mồ hôi.

Vật kia của Y Mặc trong thân thể y lại trướng thêm một vòng, nơi đó

đau ê ẩm, Liễu Diên không kiềm được giật nhẹ thân thể, tràng ruột mềm mại co rút. Vách tường từ khắp phía vây kín Y Mặc, dương v*t được bao lại chặt chẽ. “Ha…” Y Mặc thoải mái nhắm mắt, tỉ mỉ cảm nhận sự co rút diệu kỳ kia, nhịn không được lại nói: “Không vội, nơi này của ngươi vừa ấm vừa chặt, thật sự thoải mái.”

Liễu Diên “xí” một tiếng, thầm nghĩ ngươi mới gấp.

Y Mặc hôn cánh môi giễu lên của y, hôn một trận đã đời mới nói: “Đêm nay ngươi thật ngoan, để tướng công hầu hạ ngươi.”

“…” Liễu Diên quay mặt sang chỗ khác, thật lâu sau mới phản kích hai chữ: “Đồ tồi!”

“Thật tồi sao?” Y Mặc nâng mông y, đoán chừng đã được rồi mới cẩn thận nhấc lên một đoạn rồi buông xuống.

dương v*t xỏ xuyên trong cơ thể Liễu Diên tựa như chọc đất mà chui lên, Liễu Diên ưm a mấy tiếng, mềm nhũn nằm trên người hắn không hề nhúc nhích.

“Không thoải mái?” Y Mặc hỏi rồi lại giữ eo y nhấc hẳn lên để gốc rễ hoàn toàn rút ra, kéo theo dịch huyết và mỡ hòa tan, côn th*t ướt sũng thô to vừa nhìn đã khiến người sợ hãi tựa như hung khí mới liếʍ qua máu ngọt.

Hắn hoàn toàn rút khỏi, huyết dịch trong thân thể Liễu Diên bắt đầu chảy ra.

Vệt máu đỏ tươi uốn lượn trên chiếc đùi trắng nõn chảy xuống hệt một dải tơ đỏ, dưới ánh nến chập chờn càng giống như một con rắn nhỏ dài tản ra mùi vị thịt sống tươi ngọt giữa hai chân y.

Tươi đẹp kiều diễm tựa xử nữ phá trinh.

Y Mặc nhanh chóng dời tầm mắt, hắn sợ bản thân không nhịn được mà ăn tươi nuốt sống người này, phá dỡ nuốt trọn vào bụng.

Liễu Diên quỳ trên giường, cúi người nhìn máu trên chân, không ngờ sẽ chảy ra nhiều máu như vậy, nhưng lúc này y không hề thấy đau.

Có lẽ chỗ kia nhiều mạch máu nhỏ, tuy vết thương không lớn nhưng cũng đủ rợn người.

Liễu Diên ngẩng đầu rồi ngồi lại ngang hông Y Mặc, hỏi: “Sợ sao?”

Y Mặc không để ý tới y, hắn dùng tay chấm mỡ, đầu ngón tay đâm vào huyệt động ẩm ướt, nơi đó nhè nhẹ tách ra, ngón tay dễ dàng tiến vào, vết thương cũng không nghiêm trọng, hắn thi pháp khiến Liễu Diên lập tức mất đi cảm giác đau đớn.

Khoảng hơn bảy mươi năm trước, cũng vào một tối đầy sao như đêm nay, có người cúi quỳ trên giường, có người từ phía sau xâm chiếm thân thể y. Người xâm chiếm không một mảnh vải che thân, thứ lấp lánh duy nhất trên người hắn là một thanh chủy thủ ghim tại trước ngực, dẫu chưa đâm sâu vào máu thịt tạng phủ. Người bị xâm chiếm thân thể không hề bị thương, duy nhất nơi giữa đùi chảy ra rất nhiều máu, nhưng chẳng phải của y mà là của cái người sau lưng. Hắn rõ ràng rất muốn tổn thương y nhưng tâm chẳng kiên quyết, hắn đành phải âm thầm dẫn máu từ ngực chảy xuống nơi hai người giao hợp coi như bôi trơn.

Đêm đó, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, máu nơi ngực hắn không hề ngừng chảy, huyết dịch bôi trơn giữa đùi người nọ cũng chưa từng khô cạn.

Liễu Diên cầm lên côn th*t khiến người kinh sợ, quét thêm mỡ rồi cẩn thận thoa lên cho nó, sau khi thoa xong thì nâng eo đưa côn th*t hướng vào thân thể y; dùng nơi chốn duy nhất có thể bao dung, có thể chịu đựng mà nuốt của hắn vào trong cơ thể.

“Y Mặc.” Liễu Diên cản tay hắn cũng ngăn lại động tác của hắn, “Ta không sợ đau.”

Liễu Diên nhỏ giọng nói rồi hôn lên môi hắn, giữa lúc môi lưỡi dây dưa quấn riết lẫn nhau thì y chậm rãi đong đưa eo để hắn tiến vào sâu hơn, thầm thì:

“Ta muốn cho ngươi tiến vào, cho ngươi ở trong thân thể… Không để ngươi đau nữa…”

Y Mặc im lặng, mà chẳng có lời nào để nói, hắn kéo y đến trước ngực và khẽ khàng hôn. Trong lúc hôn, hai tay dọc theo đường cong sống lưng của Liễu Diên mà trượt xuống, lướt qua eo, lướt qua cánh mông, Y Mặc cầm nó nâng lên một chút rồi tiếp tục đóng vào dương v*t của hắn. Từng nhịp từng nhịp, lần sau mạnh hơn lần trước, biên độ càng lúc càng lớn, hậu huyệt ướŧ áŧ ấm chặt gắt gao bọc lấy hắn, co rút, quấn riết như thể áp bức linh hồn hắn, từng đợt triền miên, từng lần tiêu hồn.

Liễu Diên rêи ɾỉ. Sau khi hoàn toàn được lấp đầy thì đau đớn trở thành ảo giác, thiết thực hơn thân thể càng được lấp đầy thì càng truyền đến từng hồi tê dại. Y Mặc hiểu rõ thân thể y, biết đánh vào đâu mới là chính xác, nhấp chừng mười cái đã đến được nơi cần đến, mỗi lần xông vào sẽ khiến chỗ kín kia mở ra từng chút, tựa như mũi khoan sắc bén, sau khi đẩy được một lối nhỏ hẹp thì hoàn toàn tiến thẳng vào, hung ác ma sát, mãnh liệt đâm vào, say sưa đánh chiếm. Liễu Diên ngồi trong lòng hắn nghiêng ngả trước sau, khóe mắt dần ướŧ áŧ như được vây phủ bởi một lớp sương mù, mịt mờ hơi nước. Vật phía trước cũng đã dựng thẳng, không ngừng phun ra chất nhầy và chà xát trên người Y Mặc.

“… Đừng…” Giọng khản đặc vang lên, Liễu Diên siết vai Y Mặc, cũng không biết gọi hắn dừng lại hay mạnh hơn chút nữa. Y liều mạng lắc đầu, côn th*t trong thân thể hệt như gốc roi đánh tới tấp vào y, thân thể vừa đau vừa ngứa, đâm một hồi thì dừng lại, y lập tức vừa đau vừa ngứa, muốn nhiều hơn nữa.

“Sướиɠ?” Y Mặc cười và chặn lại đôi môi đang thở dốc của y, hôn mãnh liệt một trận mới rời ra, hô hấp của hắn cũng rối loạn, hắn nhanh chóng lật người trước ngực lại, đặt dưới thân. Tách hai chân của Liễu Diên rồi vòng trên vai, lấy gối mềm đặt dưới eo y. Tư thế đã đổi, eo Liễu Diên lơ lửng trên cao, hai chân mở lớn nâng lên chiếc mông cong. Y Mặc cúi người, đỡ dương v*t đâm thẳng vào cái miệng nhỏ ướt đỏ đang co rút.

“A…” Liễu Diên bật kêu, chân kéo căng khiến Y Mặc đè vào sâu hơn, dường như tạng phủ đều bị đâm xuyên, nhưng lúc nhìn đến đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ của đối phương thì khó chịu đau đớn đều chuyển thành kɧoáı ©ảʍ —— thật đẹp. Dáng vẻ nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙© thật là đẹp mắt. Đẹp hơn một chút, điên cuồng một chút, mãnh liệt một chút, có hư thối thế nào cũng không sao.

Suy nghĩ này chợt hiện lên, Liễu Diên ôm cổ hắn, ma xui quỷ khiến thốt lên, “Thật là ướt.” Phía dưới quả thật đã ướt đẫm, không phân rõ là mỡ hay gì khác, mỗi một lần tiến vào sẽ phát ra tiếng nước bạch bạch cùng lớp dịch nhớp nháp kéo theo.

“Không chỉ có ẩm ướt… Còn rất nóng.” Y Mặc nói, thắt lưng động nhanh hơn.

“… Vậy ngươi thích không?”

“Thích, thoải mái.” Y Mặc hổn hển đáp, giọng khàn khàn vô cùng hấp dẫn, Liễu Diên run lên khiến nơi đó cắn chặt hơn. Y Mặc suýt nữa không chịu nổi, nhưng không muốn buông cơn sảng khoái nhanh như vậy, nhịn không được bóp eo y, nói nhỏ: “Đừng kẹp chặt như vậy.” Lời nói tựa như giận dỗi, hắn ác độc đâm thêm mấy chục lần hệt bão tố cuồng phong khiến Liễu Diên khóc lên. Từng giọt len thoe khóe mắt rơi xuống, mở miệng lại chỉ còn tiếng rêи ɾỉ. Nhất là thứ phía trước run lên từng hồi rõ ràng đã muốn đến đỉnh, Y Mặc nhấp một lần, vật kia liền run rẩy nảy lên một lần, phun ra rất nhiều chất nhầy.

“Gọi tướng công.” Y Mặc nói, hơi thở đầy hung ác hệt như côn th*t bên dưới, đều tản ra một loại hung thần ác sát tuyệt lộ, càng tăng gấp bội dày vò người trong ngực.

Liễu Diên lắc đầu khóc, lúc trước đã gọi một lần, bây giờ còn lâu mới gọi nữa, nhưng phía trước cương cứng khó chịu, còn đau rát, mặt sau bị đâm đến tê dại sưng đỏ, căn bản không còn sức giãy giụa, y chỉ có thể nức nở lắc đầu không thuận theo hắn.

“Gọi tướng công, ta cho ngươi xuất tinh.” Y Mặc xấu xa nói, biết thân thể y quả thực rất non, chỉ dùng mặt sau thì khó mà xuất ra, càng nghẹn càng khó chịu. Hắn chỉ muốn làm cho y bắn ra, làm đến khi y gọi hắn tướng công, làm đến mức chỉ mặt sau cũng có thể xuất tinh. Dĩ nhiên lời này hắn không thể nói.

Liễu Diên mờ mịt mở mắt, hạ thân điên dại, đã chẳng còn phân được thật giả, chỉ biết mặt sau mỏi nhừ và phía trước sắp bị phá hư, mọi lỗ chân lông toàn thân đều phát ra khó chịu.

Thút thít mấy tiếng, Liễu Diên ôm lấy cổ hắn, thành thật gọi: “Tướng công.”

Âm thanh vừa phát ra, Liễu Diên lập tức cất tiếng rêи ɾỉ, hoảng hốt sinh ra ảo giác bản thân hệt nữ nhân đang bị nam nhân hung hăng chơi đùa, nhất thời có một loại kɧoáı ©ảʍ dị dạng; cũng chẳng cần Y Mặc dụ dỗ, y thẳng thắn đẩy mình vào lưới. “Tướng công, ngươi làm ta đau quá…”

Lời còn chưa dứt đã bị Y Mặc hung hăng vồ lấy cánh môi, có thể thấy nếu người bị bức đến tuyệt lộ, trở thành cuồng dại thì ngay cả yêu quái cũng phải chịu thua.

Y Mặc vốn dĩ chỉ muốn gây sức ép cho y, vừa bắt nạt lại vừa đau lòng

—— cái này là thói quen. Nhưng không ngờ hắn ngược lại tự khiến mình điên cuồng.

Nhận thấy cửa tinh không giữ được nữa, Y Mặc đành nhận thua, vừa thích ý ra vào cơ thể y vừa thì thào “Cái miệng của ngươi…” Lúc xuất tinh, hắn nhanh chóng cầm lấy vật tím bầm của Liễu Diên mà ra sức xoa nắn, hai người đồng loạt bắn ra.