Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Chương 59

“Ồ? Không tồi, thế mà không khóc.” Ngón tay thon dài của Rick nhẹ nhàng vuốt dưới mắt Fitch, khóe môi nhoẻn lên một nụ cười quen thuộc.

“Muốn thấy lão tử khóc, ngươi đi chết đi! Lão tử tuyệt đối sẽ gϊếŧ ngươi!” Fitch có chút vô lực xụi lơ trên mặt đất, lời tuy rằng ngoan độc, đáng tiếc vừa thở dốc vừa nói, mất đi sức thuyết phục vốn có.

“Thật sao?” Ngón tay Rick chậm rãi di động xuống phía dưới, “Phía trên tuy rằng không khóc, bất quá phía dưới thật ra khóc rất nhiều đó. Ta nói ngươi chờ ta thế nào ngươi cũng không chịu, càng không ngừng khóc, khóc bao nhiêu lần rồi vậy? Hả?”

Nhẹ tay nắm lấy vật vừa nãy đã phát tiết rất nhiều nên hiện tại mềm nhũn, giống như trân bảo chậm rãi vuốt ve.

“Ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!” Fitch ôm hận nhìn hắn.

“Được, ta chờ. Bất quá trước đó, nên để ta nếm đủ rồi nói sau. Còn theo ta quay về bộ lạc không? Ta sợ ngươi bình thường nhát gan sẽ không dám gia nhập bộ lạc chúng ta đâu, ta ở chỗ nào, ngươi sẽ không dám đến chỗ đó không phải sao?” Rick vừa nói vừa cắn một cái trên xương quai xanh của Fitch, vừa lòng nhìn dấu răng thật sâu lưu lại trên đó, mang theo vết máu, về sau chỉ sợ sẽ thành sẹo.

Đồ điên! Fitch kiên quyết phủ nhận vừa rồi cái người không ngừng rêи ɾỉ là hắn, nhất định là thảm cỏ hạ dược cho hắn.

“Sao lại không đến chứ! Dựa vào cái gì ngươi ở đó thì ta sẽ không dám! Nói cái gì ta cũng sẽ gia nhập bộ lạc Viêm Hoàng! Đó là bộ lạc của mẹ ta!” Tinh tinh tức giận rống to.

Thấy tinh tinh ngốc trúng kế khích tướng của mình, Rick cười to đứng lên: “Ha ha ha —— Fitch, ngươi thật sự rất đáng yêu!” Nói xong hôn lên môi dưới của người kia, buông lỏng kiềm chế.

Fitch vừa được tự do, việc đầu tiên chính là nâng móng vuốt hung hăng tát vào mặt Rick. Kỳ thật hắn hiện tại toàn thân vô lực, căn bản không trông mong tự mình có thể lộng thương người kia, chỉ làm cho hả giận thôi.

Nhưng Rick không tránh. Rõ ràng động tác chậm như vậy, chỉ cần hơi hơi nghiêng đầu là có thể né được, cố tình hắn lại không muốn động. Trơ mắt nhìn móng tay thật dài của Fitch đâm vào da, trên mặt lưu lại bốn vết máu thật sâu.

Tinh tinh có chút ngẩn người, hắn rất muốn gϊếŧ tên khốn kiếp này, nhưng không ngờ lại trong tình huống như vậy. Mắt thấy trên khuôn mặt tuấn dật của Rick có thêm bốn vết máu dữ tợn, hắn lại không thấy vui vẻ.

Rick giống như không biết đau, giật bàn tay vẫn còn dính máu tươi của hắn, đặt bên môi Fitch, nói: “Liếʍ sạch.”

Có lẽ vì hắn bị thương rất quỷ dị, hoặc vì đó là tay mình, hay vì cành của cây cỏ nào đó vẫn đang uy hϊếp quấn trên mệnh tử của mình, tóm lại đầu Fitch nóng lên, há miệng vươn đầu lưỡi, ngoan ngoãn cuốn hết mùi máu tươi và mùi cỏ của Rick vào trong miệng.

Rick cười, cũng không quan tâm làm vậy có động đến vết thương hay không. Dù sao sức khôi phục của hắn rất mạnh, ngày mai là khỏi đại khái rồi, chỉ đau một chút, tính cái gì.

“Thế nào? Ngon không? Có hơn hương vị chuối tiêu của ngươi không?” Khóe môi hắn lộ vẻ tươi cười mị hoặc, từ sau khi xảy ra quan hệ cùng tinh tinh, Rick vẫn một mực cười, ngay cả chính hắn cũng không chú ý, hắn đã rất rất lâu không cười thoải mái như vậy.

“Thối muốn chết! Sao có thể so với chuối tiêu ngọt ngào của lão tử!” Fitch mạnh miệng, kỳ thật hắn cũng thấy máu của Rick còn ngon hơn máu của sơn dương vừa mới uống rất nhiều, mùi tanh rất ít, vị ngọt đậm, hơn nữa thú nhân hệ thực vật độc hữu hương cỏ xanh, kỳ thật không tệ.

“Vậy sao? Vậy ‘chuối tiêu’ của ta đây, ngươi nhất định rất thích. Cái miệng phía dưới gắt gao kẹp lấy, không chịu buông ra kìa.” Rick dán bên tai người kia thấp giọng nói, hơi thở nhẹ nhàng làm cho Fitch cảm thấy tê dại.

“Ngươi mẹ nó điên rồi! A —— Ta sao lại gặp phải kẻ điên như ngươi chứ! Nói cái gì mà chuối tiêu! A ——” Fitch ôm đầu điên cuồng hét lên, hắn đương nhiên nói không lại lời ác độc của cây cỏ nào đó, chỉ có thể tùy ý để người kia dùng ngôn ngữ cười nhạo hắn.

Rick thấy bộ dáng người kia ngốc sững ra, liền giật mình, tiến lên ôm lấy, xoa xoa đầu. Ừm, tóc mềm mại không ngờ, còn tưởng rằng tính cách dễ xù lông thế thì sợi tóc nhất định là khô cứng. Khá là thích xúc cảm mềm mại này, tay hắn không ngừng xoa nắn trên đầu Fitch, đồng thời giơ tay ôm cái người đang phát cuồng đó vào trong ngực. Ừm, khổ người hơi lớn, thân thể hơi cứng, nhưng không sao, đáng yêu là được rồi.

Từ khi Rick bắt đầu xoa đầu hắn, thân thể tinh tinh còn có chút cương cứng, khi bị ôm vào trong ngực, hắn lại không cử động được nữa. Nhớ trước đây, mẹ cũng thích vừa vuốt đầu, vừa ôm hắn như vậy. Tuy rằng thời đó hắn còn trong thú hình, nhưng mẹ luôn thích xoa lông trên đầu hắn, hơn nữa còn vẻ mặt ôn nhu cười nói: “Bộ lông của Fitch chúng ta thật mềm thật đáng yêu, về sau nhất định là một giống đực ôn nhu, giống cha con vậy.”

Vì thế, rõ ràng đã xảy ra chuyện đó, hắn vốn nên rất chán ghét đυ.ng chạm, nhưng khi Rick thì thào nói “Thật mềm… Thật đáng yêu…”, hắn lại vô cùng không có tiền đồ không đẩy tên khốn kiếp kia ra, tham lam quyến luyến nhiệt độ cơ thể người kia.

Hắn đã bao lâu không tiếp xúc đồng loại như vậy rồi? Thật cô đơn…

Ban đầu cướp Lục Sướиɠ trở về, hắn chỉ ôm người mà ngủ. Bởi vì một mình rất cô đơn, muốn ôm người khác ấm áp.

“Này, này! Muốn ngủ một lát nữa ta ôm ngươi ngủ đủ, hiện tại ngươi dậy ăn cái gì đó trước, nếu không rất khó khôi phục. Mau lên! Tự mình đứng lên nhóm lửa nướng sơn dương đi, ta cũng đói nữa, tuy rằng ngươi rất ngon miệng, nhưng không thể ăn ngươi thật chứ?” Rick nhẹ nhàng lay lay Fitch, không cho người kia ngủ, miệng còn nói lời tức chết người.

Fitch đáng thương, bị gây sức ép lâu như vậy chưa nói, còn phải kéo thân thể bị thương và mệt nhọc đứng lên nướng thịt dê, còn phải phụ trách thức ăn cho thảm cỏ nào đó nữa. Kỳ thật Rick rất muốn tự mình động tay lăn vào bếp, đáng tiếc hắn sợ lửa, đành phải phiền tinh tinh. Hơn nữa tuyệt đối không thể để người kia biết mình sợ lửa, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Vì thế Rick cứ như vậy híp mắt ngồi đó, như là cố ý nhìn cho tinh tinh 囧 luôn.

Hai chân Fitch có hơi nhũn ra, run run đứng lên, mới vừa bước được một bước, giữa đùi còn có chất gì đó chảy xuống.

Rick huýt sáo một cái, ngồi trên tảng đá nhàn nhã nhìn.

Nhận thấy tầm mắt thiêu đốt vẫn không rời khỏi thắt lưng và mông của mình, Fitch quật cường thẳng tắp hai chân, không chịu mất mặt trước tên khốn kiếp kia. Nhưng phải rửa ráy trước, nếu không sẽ làm tên kia không ngừng nhớ tới chuyện xảy ra.

Trong sơn động có một chỗ rò nước, phía dưới vừa vặn có cái hố nhỏ, mưa một trận, liền biến thành một cái hố nước vừa phải. Fitch vốn định dùng nó để rửa thức ăn, hiện tại không quan tâm được nhiều thế nữa, 2-3 bước chạy tới tẩy rửa thân thể.

Mới đến đó, thắt lưng đã bị một cánh tay thật dài ôm cứng, giọng nói ở bên tai hắn vang lên: “Ta giúp ngươi tẩy.”

Hắn đương nhiên muốn cự tuyệt, nhưng nếu hữu dụng thật thì hết thảy chuyện trước đó đã không xảy ra. Rick không nhìn người kia giãy dụa, trói chặt hai tay hai chân người kia, mở rộng hai chân, từ hồ nước lấy ra một chút nước, bắt đầu tẩy rửa chỗ vừa đỏ vừa sưng.

Nhất định rất đau. Khi hắn bắt tay vào rửa, trong lòng bất giác nghĩ thế. Vừa rồi hắn quá hưng phấn, không tự chủ được làm rất nhiều lần, hiện tại mới nhìn thấy chỗ đó thế mà đã biến thành như vậy, mấy ngày sắp tới sẽ rất đau.

Fitch đỡ hơn Lục Sướиɠ, thân thể tốt hơn nhiều, làn da cũng rắn chắc hơn rất nhiều, cho nên không chảy máu. Nhưng chỗ trong này dù sao cũng thật yếu ớt, sao có thể chống đỡ được Rick hành hạ trong thời gian dài.

Tuy rằng bị trói, nhưng mình lại một lần bại lộ ở trước mặt Rick, làm cho Fitch không thể chịu đựng được. Hắn không an phận vặn vẹo thân thể, ở trong lòng Rick cọ đến cọ đi.

“Đừng nhúc nhích!” Cây cỏ nào đó cảnh cáo, “Trước khi thương thế của ngươi khỏi, ta không muốn gây sức ép thêm cho ngươi. Nhưng nếu ngươi còn trêu chọc ta thế, ta khó đảm bảo!”

Tình thế mạnh hơn bản thân. Tinh tinh nghe xong lời này lập tức không còn nhúc nhích, cắn răng chịu đựng. Hắn cũng không dám cắn môi, uy hϊếp trước đó của Rick đã cắm rễ ở trong lòng hắn.

Khó khăn nhẫn nhịn tẩy rửa xong, Fitch đang muốn thở phào ra, đã thấy cây cỏ biếи ŧɦái lại đang lục lọi bao của mình.

“Ngươi đừng động vào đồ đạc của lão tử!”

Bị lờ đi. Rick nhớ rõ trong bao của người kia có mang theo một ít thảo dược, hắn lật lật, lấy ra dược thảo tiêu sưng giảm đau, để vào trong miệng nhai nhai, lấy ra, nhẹ thoa lên chỗ hoa cúc của tinh tinh.

Ngón tay thon dài thoang thoảng mùi thảo dược thanh lương không ngừng nhập xuất, làm cho chỗ đau rát của Fitch dần dần thoải mái.

Nhận thấy thân thể trong lòng không còn căng thẳng như trước, Rick vừa lòng cong khóe môi, ngón tay nhanh động tác hơn.

“Ưm… Hừ…” Fitch trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái, thả lỏng thân thể, khiến Rick có thể đưa thảo dược vào chỗ sâu trong cơ thể.

“Đừng như vậy.” Rick vỗ vỗ mặt người kia, rút ngón tay, “Ta không muốn gây sức ép cho ngươi. Nếu muốn, chờ vết thương của ngươi lành rồi ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.”

Ngón tay rút đi làm cho Fitch cảm thấy trống rỗng, đồng thời hắn cũng phát giác phản ứng đáng sợ của mình vừa rồi, hắn cúi đầu, không muốn để cây cỏ biếи ŧɦái kia phát hiện tình tự.

Rick buông cành ra, mặc quần áo vào cho Fitch. Làm xong hắn hôn phớt môi dưới của người kia, lúc này mới nói: “Đi làm cơm, ta chờ ăn.”

“Lão tử nhất định sẽ làm thịt ngươi!” Tinh tinh ngẩng phắt đầu, đôi mắt vàng kim phẫn nộ đối diện với mắt phượng của Rick.

“Được.” Hắn cười, “Tốt nhất khín ta chết trên người ngươi, ta sẽ càng vừa lòng.”

Nhìn nhau thêm lát nữa, da mặt không đủ dày bị đánh tơi bời, chật vật lột da sơn dương nướng. Chỉ cần rửa nội tạng thôi, dù sao bên ngoài vẫn còn mưa, không cần buồn bực.

Bất quá thật khi hắn định cầm sơn dương đi ra rửa, Rick cướp lại, tùy tay đẩy mạnh hắn vào trong động, tự mình chạy ra hứng mưa.

Fitch mơ hồ cảm thấy người kia coi mình trở thành giống cái mà chăm sóc, lửa giận trong lòng càng mạnh, chờ thương thế lành rồi, hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn cây cỏ biếи ŧɦái kia, cho người kia biết mình không phải giống cái, là một giống đực lợi hại!

Đang thề độc, Rick trở vào động, ném sơn dương đã rửa sạch lại: “Này, nướng đi.”

“Ờ.” Bỏ qua lời thề vừa rồi, ngoan ngoãn mang sơn dương đi nướng, bóng dáng thoạt nhìn vô cùng giống cái vô cùng bà chủ gia đình.

Tâm tình Rick hôm nay phi thường tốt, ngay cả ăn thịt dê Fitch cố ý nướng cháy cũng cảm thấy rất thơm. Hắn vừa nhìn tinh tinh vừa ăn, hoàn toàn không biết mình gặm cái gì trong miệng, giống như hiện tại hắn đang nuốt đầu lưỡi của Fitch vậy.

Tinh tinh rùng mình một cái, xoay người, đưa cái lưng trần trụi về phía Rick. Tuy rằng vẫn có thể nhận thấy tầm mắt thiêu đốt, bất quá vẫn đỡ hơn so với đối mặt.

Ăn no lại bị người kia kéo vào trong ngực, Fitch vừa muốn giãy dụa, liền bị một giọng ngăn lại: “Ngươi biết rõ hiện tại không chạy thoát được, lộn xộn chỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ta, không phải sao?”

Sau đó hắn rất không có chí khí bất động, ngoan ngoãn nằm trong lòng Rick. Ờ thì… Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đây là lời mẹ đã dạy hắn, nghe nói là câu tương truyền đời đời trong bộ lạc của bà.

Rick xoa xoa đầu hắn, dùng ngữ điệu ôn nhu trước nay chưa từng có nói: “Ngủ đi, ta biết ngươi mệt chết rồi. Chúng ta không vội trở về, ngươi dưỡng thương khỏi trước rồi nói sau.”

Hắn vốn không muốn ngủ, nhưng đã quá mệt mỏi. Toàn thân phảng phất hương cây cỏ, giống như đặt mình trên mặt cỏ giữa ngày hè, hắn dần dần tiến vào mộng đẹp.

Rick nhìn gương mặt Fitch ngủ say, cảm thấy người này thật sự vừa thành thật lại hàm hậu. Khác với Lục Sướиɠ, người kia vừa âm hiểm lại thiếu đạo đức, cùng một dạng với mình, hai người ở cùng nhất định sẽ hoài nghi tổn hại lẫn nhau. Cho nên Lục Sướиɠ mới chọn Leo ngốc nghếch, còn hắn…

Hôn hôn trán Fitch, hắn nghĩ hắn biết mình muốn gì.