Nếu Muốn Rời Khỏi Tôi, Em Hãy Giết Tôi Đi!

Chương 36

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đương nhiên là cả Nhã Ân, ông Hạo, ông Hạn, Khải Hòa và Tuệ Anh đang đứng phía dưới cũng ngạc nhiên không kém. Cánh nhà báo không ngừng chụp ảnh, có người còn truyền hình trực tiếp cho nóng.

Ông Hạo vội kéo Thiên Phong xuống bục phát biểu, ông nắm chặt 2 vai cậu.

"Chẳng phải con đã đồng ý với ta rồi sao? Con đang làm bẽ mặt ta trước mặt biết bao nhiêu người đấy. Quay lại đó và nói xin lỗi mau."

Thiên Phong gạt tay ông ra, cậu lại bước đến bục phát biểu nhưng lần này cậu không đứng đó mà gỡ cái mic ra cầm rồi đi đến chỗ Nhã Ân. Ông Hạo vội quay xuống phía dưới tươi cười cúi đầu xin lỗi.

"Thiên Phong chỉ đùa thôi, mọi người hãy bỏ qua cho nó."

Thiên Phong nhìn Nhã Ân, cậu nở 1 nụ cười làm nhỏ tưởng cậu khi nãy cậu chỉ đùa nên cũng cười rõ tươi. Cậu nhìn 1 lượt tất cả mọi người phía dưới.

"Tôi không có thói quen nhắc lại lời nói của mình."

Nhã Ân đương nhiên biết Thiên Phong đang nói về điều gì, nhỏ xiết chặt tay, nói nhỏ.

"Anh Thiên Phong, anh đừng đùa vậy nữa. Anh đã đồng ý hôn sự này rồi mà. Em là bạn gái của anh đấy."

Thiên Phong lại nở 1 nụ cười với nhỏ, nụ cười suốt nhiều năm qua nhỏ chưa từng thấy trên khuôn mặt lạnh giá của cậu, nhỏ chỉ không ngờ khi có thể nhìn thấy nó lại là lúc như thế này đây.

"Mọi người có muốn biết lí do tôi muốn hủy hôn?"

Bên dưới đồng loạt gật gù, ai nấy vô cùng thắc mắc.

Thiên Phong nhìn 1 người đang đứng ở dưới chờ sẵn, cậu gật đầu ra hiệu, người đó nhanh chóng chiếu 1 đoạn video lên màn hình chính tại đại sảnh.

Trong đoạn video đó có Tuệ Anh và Nhã Ân, 2 nhỏ đang bàn luận về việc cho Thiên Phong uống thuốc kí©ɧ ɖụ© và gài bẫy cậu không những vậy còn có cả đoạn video ghi lại nhỏ và ả đang trả tiền thuê người đánh Hải Băng. Trước khi mất trí nhớ tạm thời, cậu đã cho người theo dõi hành tung của Nhã Ân vì cậu biết nhỏ không dễ gì buông tha cho Hải Băng sau cái tát dưới sân trường. Đoạn video này chưa kịp đến tay cậu thì cậu đã bị tai nạn và mất trí nhớ, sau khi nhớ lại, cậu đã liên lạc với người đang giữ đoạn video kia. Thì ra, Thiên Phong đã dự tính trước tất cả rồi.

Video:

Ở 1 con hẻm khá nhếch nhác, Nhã Ân đưa 1 phong bì tiền cho nhỏ cầm đầu nhóm vừa đánh Hải Băng.

"Làm tốt lắm. Đây là tiền tôi thưởng thêm cho các cô."

Nhỏ đó nhận lấy tiền rồi mau chóng cùng đàn em rời khỏi. Nhã Ân và Tuệ Anh ở lại.

Tuệ Anh vòng tay trước ngực. - "Chị muốn gϊếŧ con Hải Băng đó chết mới hả dạ, sao em lại nương tay quá vậy? Em định tha cho nó à?"

Nhã Ân bước đến vỗ vai Tuệ Anh. - "Không phải em nương tay, em cũng chả có ý định tha cho nó, em chỉ muốn chơi đùa với nó lâu dài hơn thôi. Sau này em phải cho nó nếm mùi khổ sở vì đã dám động đến anh Thiên Phong. Anh ấy là của em, dù có ép hay dùng bất cứ thủ đoạn gì, em cũng phải khiến anh ấy mãi mãi là của em."

Nhã Ân và Tuệ Anh nhếch mép rồi phá lên cười.

...

Cả đại sảnh bắt đầu nhốn nháo cả lên.

"Sao tôi có thể chấp nhận kết hôn với 1 người thủ đoạn như vậy chứ?" - Thiên Phong đảo mắt nhìn Nhã Ân rồi nhìn Tuệ Anh đang tái mặt bên dưới.

Tuệ Anh ở bên dưới mất mặt đến không thể ở lại xem tiếp đành chuồn lẹ, còn Nhã Ân đứng như trời trồng, nhỏ xiết chặt tay mắt đã rơm rớm, còn nỗi nhục nào hơn chuyện này chứ, nhỏ không lường trước là Thiên Phong có thể chơi khâm nhỏ như vậy.

Ông Hạn trợn to mắt nhìn con gái mình trên video mà không khỏi bàng hoàng, ông ôm ngực, khó thở rồi ngất xỉu ngay tại chỗ, 1 vài thân cận của ông vội chạy lên đỡ ông, ngay lập tức đưa ông đến bệnh viện.

Nhã Ân bật khóc nhìn theo bố nhỏ rồi quay sang Thiên Phong.

"V.. vậy là, anh đã nhớ lại hết tất cả?"

Thiên Phong nhìn nhỏ, đôi mắt màu xám khói lạnh lùng của ngày nào, sự im lặng của cậu đã thay cho câu trả lời nhỏ muốn biết.

"Cũng nhờ viên thuốc đó."

"Anh cố tình để lễ đính hôn này diễn ra.."

Nhã Ân bất ngờ đến không thể đứng nổi, nhỏ khụy xuống, nức nở. Nhỏ không thể ngờ chính thủ đoạn của nhỏ đã khiến cho nhỏ không còn cơ hội có được Thiên Phong.

Thiên Phong bước lại gần ông Hạo, lúc này ông vẫn còn đứng như trời trồng, cậu thì thầm vào tai ông. - "Tôi đã từng nói, trừ phi là ông gϊếŧ tôi, nếu tôi còn sống thì hôn sự này sẽ không bao giờ diễn ra. Ông còn nhớ đúng không?"

Ông Hạo chỉ biết đứng im lặng, đưa tay vuốt vuốt ngực xoa diệu cơn đau trong l*иg ngực, ông biết rõ, Thiên Phong có nhẫn tâm với ông đến thế nào cũng sẽ chừa cho ông 1 con đường sống. Người bắt ép Thiên Phong hủy hôn là Nhã Ân, chính con bé đã dùng thủ đoạn nên sau chuyện hôm nay người không còn mặt mũi gặp mọi người là ông Hạn, nhưng không dám chắc là danh tiếng của ông sẽ không bị bôi bẩn.

Nhã Ân đứng dậy chạy đến chỗ Thiên Phong, nhỏ mặc kệ những con người phía dưới đang không ngừng xầm xì bàn tán, những tay phóng viên đang nháy máy liên tục, nhỏ nắm chặt tay của Thiên Phong, vừa khóc vừa van nài.

"Cũng chỉ vì em yêu anh, tất cả là vì muốn giữ lấy anh, vậy thì có việc gì sai?"

Thiên Phong gỡ tay nhỏ ra, lạnh lùng nói. - "Tất cả."

Nhã Ân như người mất hồn, nhỏ đơ người ra, xiết chặt tay, nước mắt rơi liên tục.

Thiên Phong bước xuống sân khấu rồi mở cửa đi ra ngoài, Khải Hòa vội chạy đi theo.

"Mày đã nhớ lại vậy sao không cho tao biết?"

"Giờ chẳng phải đã biết rồi sao."

"Mày.."

Thiên Phong đưa tay lên xem giờ, 4h chiều rồi. Cậu nhanh chóng đi ra bãi đỗ xe.

Lập Dương đã đứng ở đấy từ lúc nào rồi, hắn đang dựa người vào xe của cậu, vừa thấy cậu, hắn vội vứt điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng chân chà mạnh lên nó.

"Chào anh bạn."

Thiên Phong quay ra sau nói với Khải Hòa. - "Mày vào trong giúp ông ấy giải quyết những rắc rối còn lại."

"Ừ, mày phải cẩn thận đó."

Nói đoạn, Khải Hòa quay lại vào trong, ở đây chỉ còn Thiên Phong và Lập Dương.

Lập Dương chậm rãi từng bước đi đến chỗ Thiên Phong.

"Nhớ lại tất cả rồi à?"

"Mày nắm bắt thông tin khá nhanh đấy."

Lập Dương cười hả hê. - "Chuyện này người người nhà nhà đều biết, mày phải khen ngợi cánh nhà báo và đài truyền hình cơ."

"Mày đến đây có mục đích gì?" - Thiên Phong lạnh lùng hỏi.

"Tao chỉ đến góp vui thôi, mày không vui à?"

Thiên Phong không muốn nói nhiều với hắn, cậu còn đang vội đi tìm 1 người, cậu đi lướt qua hắn định vào trong xe thì bị hắn nắm chặt cổ tay đang mở cửa xe.

"Sao lại đi vội vậy?"

Thiên Phong đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, không nói.

"Mày có biết sự kiện lần này rất có lợi cho tập đoàn nhà tao không? Từ trước đến giờ, công công ty nhà mày và nhà thằng Minh Khánh đó không ngừng lấy đi hết những hợp đồng làm ăn cả lớn lẫn nhỏ của gia đình tao, mày có biết bố tao sắp trụ không nổi rồi không, mà may thật, danh tiếng của 2 tập đoàn đứng nhất nhì trong nước bị mày bôi nhọ như vậy thì đây có phải là cơ hội cho công ty nhà tao giựt dậy không, tao sắp phát tài rồi đấy. Hahahaa." - Lập Dương cười hả hê.

Thiên Phong kéo tay hắn ra rồi vào trong xe, những lời nói của hắn không đáng để cậu bận tâm tới.

Lập Dương còn cố ghé mặt vào trong xe qua cửa kính chưa đóng, nói thêm. - "Lần trước, chính tao đã cắt thắng xe của mày, tao rất muốn mày chết nhưng không ngờ mày lại quá cao số."

Thiên Phong đúng kiểu không quan tâm, cậu nhấn nút để cửa kính đóng lại, đương nhiên cậu không ngốc đến mức không biết chuyện đó, cậu nhanh chóng lái xe ra khỏi công ty.

Lập Dương đứng lại, nhìn theo xe của Thiên Phong, hắn cho 2 tay vào túi và lại nở 1 nụ cười nhếch quen thuộc.

"Nhưng lần này thì không."