Lưu Minh Hiếu...
Tám năm trước (Nàng học lớp 8)
Lưu Minh Hiếu chuyển đến từ năm lớp 7. Ngoài hình chững chạc hơn những bạn nam cùng lớp. Vô cùng lễ phép, học tốt môn tự nhiên. Lúc mới chuyển đến được ngồi cùng nàng 2 tuần. Nàng vốn hòa đồng lại học giỏi môn xã hội. Cuối cùng cả hai đều thành bạn thân. Sau đó nàng lại phải kèm cặp bạn khác nên bị xếp đổi chỗ. Nàng ngồi cùng một bạn gái, bạn này cũng là học sinh chuyển từ miền Nam về. Hiếu xếp xuống ngồi sau nàng. Nàng lúc này vẫn chưa bắt đầu mối quan hệ với Lâm nên với bạn bè trong lớp và mọi chuyện đều vô cùng để mắt.
Cuối cùng vào mùa đông năm ấy, nàng có người yêu. Còn Hiếu vẫn luôn là người bạn thân ngồi phía sau nàng. Chiều hôm đó nàng đi học sớm. Thấy Hiếu còn đến sớm hơn. Hai người trò chuyện một chút thì nàng nhận ra vẻ khác lạ của cậu ta.
- Ây, không phải là lúc nãy viết thư tình đấy chứ?_ Nàng hỏi.
Hiếu lầm tức cười trừ.
- Đâu, mày biết tao dốt văn mà, thư từ gì chứ...._ Hiếu gãi gãi đầu.
- Lôi con tim mày ra đây chứng minh đi._Nàng cười cười nói.
- Hư...Thế tao kêu thích mày thì sao?_ Hiếu cũng trêu lại nàng.
- Tao chả tin, mày toàn bắt nạt tao. Mới lại tao có rồi, mày cũng biết mà._ nàng chầm chậm nói.
- Hahha, thấy chưa mày có tin đâu. _ Hiếu cười rất tươi.
- Mày nói đi, có gì tao giúp, tao hứa là mày không muốn tỏ tình thì tao cũng không nói đâu._ Nàng ngồi nài nỉ cậu ta mãi.
Cuối cùng cậu ta cũng chịu kể cho nàng nghe. Người đó lại chả ai khác mà là người ngồi ở ngay bên cạnh nàng. Sau đó hai đứa đã hứa sẽ giữ bí mật nên cả hai không nói gì lại chuyện này cả. CHo tới một ngày sang tháng 5. Nghe nói là Hiếu lại sắp chuyển đi nơi khác. Cậu ta thế mà lại nhờ nàng đưa thư tỏ tình cho cô bạn kia.
Nàng tất nhiên là phải giúp bạn thân của mình. Kết quả là làm cậu ta thất vọng. Nhìn khuân mặt đang tươi cười của cậu ta nàng thật sự không biết nên nói gì. Nhưng mà vẫn là phải nói. Nàng đưa lại thư cho Hiếu...
- Xin lỗi nhé, tao không giúp được mày rồi. Nó có crush rồi._ Nàng chầm chậm nói rồi cũng nhìn nụ cười trên môi cậu ta chậm rãi buông xuống.
Sau đó hai người cũng sớm xa nhau vì cậu chuyển đi. Lúc đó cũng chả liên lạc lại nữa. Kết quả cậu ta thế nào nàng không hề biết.
..........
Nàng nhìn ông ta.
- Hiếu xảy ra chuyện gì sao?_ Nàng hỏi lại.
- Nó chết rồi..._ Ông ta chậm rãi nói.
- Sao...sao có thể?_ Nàng thực sự quá sốc. Một con người khỏe mạnh như thế...Chả lẽ là chuyện tình cảm đó...
- Chính là cô hại chết nó. Hôm đó ta cho người tới đón nó, tận mắt nhìn thấy nó đứng cùng cô. Rõ ràng đang cười vui vẻ, nó nhìn thấy đưa thư lại rồi nói gì đó liền khiến nó xị mặt. Về nhà nghỉ hè thỉnh thoảng toàn nói chuyện đâu đâu. Ta còn thấy nó khóc. Thế rồi... Nhân lúc ta không có nhà...nó uống thuốc ngủ quá liều... _ ÔNg ta vuốt mặt mình, đôi mắt như đỏ ửng lên.
- Vì thế mà ông đeo đuổi tôi bấy lâu nay? Hại chết người yêu tôi?_ Nàng lúc này mới nhớ ra nguyên do chính...
- Đúng thế. Nhưng không ngờ cô lại ranh mãnh tới vậy... Không sao, dù gì thì cô chết cũng là chuyện sớm muộn. _ Ông ta nhìn nàng đầy căm hận.
Nàng bật cười lớn. Nàng sống đến giờ phút này, chịu qua bao nhiêu thứ chướng ngại vật cuộc đời. Đánh đổi biết bao nhiêu thứ vậy mà hóa ra lại là hậu quả chịu thay người khác. Người ta tạo nghiệp cho nàng gánh hậu quả... ĐÚng là nực cười, chớ trêu, quá chớ trêu...
- Ngươi còn cười được._ Ông ta bực tức mắng một câu.
Nàng dừng lại, đôi mắt đầy khinh thường nhìn ông ta.
- Thế thì tôi cũng nói cho ông một sự thật. Ông uổng công vô ích rồi! Người cháu trai ông tỏ tình không phải là tôi mà người đó ngồi cạnh tôi. Còn tôi chính là bạn thân của cháu trai ông... Người mà ông căm hận, dồn công sức chèn ép bấy lâu nay lại không phải hung thủ chính. Thế nào? Có thấy bản thân vô dụng không? Vô dụng!_ Từng câu từng chữ của nàng lần này lại giống như ánh mắt băn đầu của ông ta, đâm trả ông ta bằng ấy nhát dao.
Ông ta run rẩy nhìn nàng, miệng lẩm bẩm gì đó.
- KHông thể nào...Ngươi nói dối...Không thể...
- Cho dù trước kia ông bảo vệ được tổ quốc thì cũng không bảo vệ nổi cháu trai mình. Trả thù còn nhầm lẫn, về hưu là phải rồi. Ông có biết tôi có cảm nghĩ gì lúc này không? Chính là cảm thấy ông thật là... đáng thương, tội nghiệp....
Ông ta không nói gì, động đậy tay ra lệnh. Hai người kia liền giúp ông ta ra khỏi phòng. Rời đi nhanh chóng. Trong phòng còn lại 6 vệ sĩ.
Một người cầm súng giơ lên tính bắn nàng.
"Pằng"
Người đó liền ngã xuống. Nàng được những người còn lại cởi trói cho.
- Ngài không sao chứ? Có cần đuổi theo họ không?_ Người này vô cùng thắc mắc. Rõ ràng đã thỏa thuận trước, nếu nàng ra lệnh bằng tay trói phía sau thì lập tức áp tới bắt ông ta. Nhưng nàng lại lẳng lặng không ra hiệu.
- Đi thôi. Cho người theo sát, không được manh động._ Giọng nàng lạnh lùng vang lên nhưng con mắt lại long lanh.
Vừa ra bên ngoài thì lại nghe thấy tiếng súng xa xa.
- Có chuyện gì vậy?_ Người lúc nãy hỏi nàng giờ hỏi ba người đứng phía ngoài.
Ba người đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Hình như bên ngoài là lính quân đội, trang bị vũ khí đầy đủ.
- Mấy người của lão già phía ngoài bị bắn chết hết rồi._ Cậu ta nói.
Nàng thoáng bất ngờ. Ai lại mò được đến đây? Là cứu nàng hay gϊếŧ nàng đây. Cuối cùng nàng vẫn hiên ngang bước ra khỏi tòa nhà.
- Không ai được bắn._ Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Hàng lính tản ra phía sau. Có một người bước lên phía trước đi tới trước mặt nàng.