Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 43

Trong thời gian hai ngày còn lại, Lưu Hải và Ngụy lão đầu trữ những thứ có thể sử dụng trong nhà, với một số thức ăn Trương Thư Hạc phân cho bọn họ dùng trên đường vào nhẫn.

Con dao phay của Lưu Hải đã không còn xài được, Trương Thư Hạc cho cậu một cây mới, còn có một cây gậy sắt to bằng cánh tay, vừa vặn thích hợp người dị năng lực lượng dùng, khi vung lên uy vũ sinh phong, trong bán kính hai mét không ai có thể tiến vào.

Ngụy lão đầu thì kiểm kê đồ cổ trong tủ bảo hiểm của mình, sau đó chính là thức ăn Trương Thư Hạc phân cho ông. Bởi vì tuy rằng không gian nhẫn là do linh khí áp súc mà thành, nhưng tuyệt không nghịch thiên như không gian hạt đào, thời gian bên trong vẫn sẽ lưu động, chẳng qua lưu động chậm hơn một chút so với bên ngoài, nếu một bát cơm để hai ngày sẽ hư, trong không gian đại khái có thể để được gần hai tháng. Tuy rằng so không bằng nhẫn không gian trên tay Trương Thư Hạc, bất quá, điều này đối với bọn họ mà nói đã là cực kỳ tốt rồi, đều rất biết đủ.

Mà Trương Thư Hạc cũng cho bọn họ đồ ăn nóng đủ hai tháng, mỗi người một trăm trái bắp non đã được nấu, một túi bánh đường, một túi bánh gạo, bánh bao nhân thịt, bánh bột ngô, cộng thêm bánh rau muối mỗi người một tô, còn lại là một ít túi thịt ba chỉ kho, với túi đóng gói của một số thức ăn đỡ đói như mì ăn liền cổ gà xúc xích.

Nước khoáng mỗi người được phân năm thùng, sau đó là thùng chứa nước dùng để tắm rửa, mỗi người hai thùng, còn lại đều là một số quần áo sưởi ấm tắm rửa chuẩn bị cho bọn họ trên đường.

Mà hai ngày nay Trương Thư Hạc chỉ làm một việc, chính là nấu thịt ăn, nấu lại những thịt đã làm cho hắc báo trước đây, mỗi phần một chậu lớn. Cũng may trước đây bản thân đã chuyển toàn bộ siêu thị vào không gian, vì vậy một số đồ dùng sinh hoạt cực kỳ đầy đủ, không cần đi tìm khắp nơi.

Sở dĩ Trương Thư Hạc không nhờ Ngụy lão đầu với Lưu Hải hỗ trợ, là bởi vì mũi của hắc báo linh mẫn dị thường, cực kỳ cảnh giác, chỉ ăn thức ăn Trương Thư Hạc tự tay làm, đồ gia vị trong thức ăn nhất định phải không có nửa mùi lạ. Trước đây Ngụy lão đầu đưa xương sườn tới, có lúc Trương Thư Hạc sẽ trộn vào thịt, nó vừa ngửi đã có thể ngửi ra được, không chỉ không ăn, còn có thể nổi giận dùng chân hất tung chậu, lấy làm kháng nghị.

Đối với loại hành vi phá hoại khiến người ta nghiến răng này của nó, Trương Thư Hạc tuyệt không trách cứ, dưới tình huống có thể tự bản thân mình làm, y vẫn sẽ tự tay làm, mặc dù có chút phiền phức, nhưng trước đây là do sự lựa chọn của mình, y cần có trách nhiệm với hắc báo.

Hơn nữa ở điểm này hắc báo tuyệt không làm sai, không ăn thức ăn của người ngoài là một loại bản năng và thói quen của động vật dã tính, thú nuôi bình thường không có khả năng xuất hiện loại hiện tượng này. Huống hồ trí lực hiện tại của hắc báo đã có thể sánh ngang người trưởng thành, tuyệt không dễ dụ như khi còn bé cất vào túi da trâu, ném mấy miếng thịt bò khô là xong. Hiện tại nó đối với Trương Thư Hạc mà nói là một cánh tay đắc lực, vì vậy phương diện thức ăn tuyệt không thể qua loa, chọn thịt bò và thịt dê mà hắc báo thích, làm hai thùng đủ loại mùi vị.

Hai ngày nay hắc báo cũng không ra ngoài đi dạo nữa, vẫn luôn canh giữ trong phòng bếp, lặng lẽ theo Trương Thư Hạc, bởi vì nó biết Trương Thư Hạc đang làm thức ăn cho nó, mùi thịt khiến sự kiên trì của nó trở nên tốt cực kỳ, theo ở phía sau chính vì thường thường sẽ ăn được một miếng thịt chiên được ném ra, đắc ý vì mùi vị ngon lành khi thành công ngậm vào trong miệng.

Bất quá Trương Thư Hạc cũng tuyệt không dung túng quá mức, vẫn luôn bảo trì thói quen mỗi ngày chỉ cho nó ăn một bữa thịt chín, hai bữa còn lại đều là thịt tươi, vì vậy cũng không cần nấu quá nhiều thức ăn, chuẩn bị trong hai ngày là được.

Trương Thư Hạc dự định xuất phát vào bình minh ngày mốt, bởi vì buổi tối gần như là thiên đường của tang thi, cực kỳ bất lợi đối với người. Sau khi ngủ một đêm, đợi ánh bình minh vừa dâng lên, là có thể chấn hưng tinh thần lên đường.

Buổi tối hôm nay tâm tình ba người đều không tệ, mở ra hơn mười chiếc đèn pin cường lực, chiếu cho trong phòng sáng chóa, trên bàn còn bảy tám món ăn, một đĩa thịt heo nhúng tương lớn, một tô đùi gà chưng khoai tây, buông xuống hết thảy tâm sự, ăn gần như thả ga.

Vừa ăn vừa nói chuyện về mục tiêu xuất phát của lần này, ý của Ngụy lão đầu và Trương Thư Hạc là nên đi thành B, Lưu Hải chỉ lo ăn thịt heo, nửa ý kiến cũng không có. Sở dĩ Ngụy lão đầu muốn đi thành B, là bởi vì trước đó lão đầu có nghe thấy mấy tên lính đánh thuê kia nói, thành B có rất nhiều người, tục ngữ nói nhiều người lực lượng lớn, so ra cũng an toàn, hơn nữa ngoại vi còn có quân đội gác, sống trong đó thì không cần ngày đêm lo lắng có tang thi sẽ xông tới.

Mà Trương Thư Hạc chọn thành B, là bởi vì y rõ ràng biết, trong số căn cứ của các thành thị, thành B là ổn định nhất, không chỉ quân nhân, người dị năng bên trong cũng có rất nhiều, không cần di chuyển khắp nơi, buổi tối có thể ngủ được một giấc an ổn.

Tuy rằng Trương Thư Hạc đã lăn lộn mười năm trong mạt thế, nhưng kỳ thực y chưa từng đi qua thành B, mà vẫn luôn qua lại giữa căn cứ của các thành thị nhỏ, không ngừng kết nhóm với rất nhiều người đi thu thập thức ăn, về chuyện của thành B, là do trong lúc vô ý y nghe nói được từ một người dị năng.

Trương Thư Hạc đã chán ghét cuộc sống lang bạt kỳ hồ, vì vậy từ đầu đến cuối mục tiêu của y đều là thành B.

Sau một bữa cơm rượu đủ cơm no, Trương Thư Hạc có chút men say quay về nhà, lúc này hắc báo còn ở bên ngoài chưa trở về, thời gian cả ngày ăn rất nhiều thịt, phỏng đoán lúc này đã đi tiêu hóa.

Y nhìn ánh trăng, nhất thời không có ý muốn ngủ, ngồi trên sô pha đơn giản chỉnh lý lại không gian. Lúc này đồ vật trong không gian hạt đào đều được sắp xếp dựa theo trình tự thường dùng hằng ngày, ăn, dùng, bình thường đều đã được thu dọn phân loại chỉnh tề, còn lại chính là một số đồ lặt vặt không cách nào phân loại, tuyệt không quá nhiều.

Trương Thư Hạc đột nhiên thấy được thứ mà y vẫn luôn xem nhẹ, sau đó đem ra từ trong không gian, dựa vào ánh trăng nhìn mấy hạt đào cỡ bằng móng tay đang nằm nơi lòng bàn tay y, hình dáng no đủ, cực kỳ xinh xắn đáng yêu.

Đếm tỉ mỉ, tổng cộng tám viên. Cây đào trong thời gian gần ba năm, tổng cộng kết trái bốn lần, mỗi lần ba quả, ngoại trừ ba quả đào mới thu được mấy ngày hôm trước chưa có thời gian luyện hóa, y đã luyện hóa tổng cộng chín trái ngọc đào.

Hạt đào thứ nhất khi thử nghiệm đã bị y dùng búa đập vỡ, tám viên còn lại đều được y tiện tay để vào không gian, đã rất lâu không tiếp tục nghiên cứu, thừa dịp lúc này không buồn ngủ, Trương Thư Hạc thận trọng quan sát.

Cây đào trong tay lần đầu tiên kết trái, chỉ cần khoảng ba tháng, đồng thời dưới tình huống không có cặn đỏ, chỉ dùng một chút linh khí mà y tu luyện ra. Nhưng lần thứ hai lại dùng không ít cặn đỏ, mà còn cần dùng thời gian gần nửa năm mới chín. Lần thứ ba dưới sự cung ứng của lượng lớn cặn đỏ, thời gian dùng tám tháng, mà lần sau cùng lại dùng hơn một năm.

Mỗi một lần nó kết trái, dinh dưỡng cần thiết đều nhiều hơn gấp hai so với lần trước, thế nhưng lượng linh khí ngậm trong trái kết ra cũng tăng trưởng hơn gấp mấy lần, điểm này có thể nhìn ra được từ hạt đào.

Hai hạt đào kết lần đầu tiên nhỏ nhất, chỉ cỡ móng ngón út, màu sắc là hồng nhạt. Ba hạt kết lần thứ hai cũng cỡ móng ngón út, nhưng màu sắc sẫm hơn một chút, mang chút vàng nhạt. Hạt kết lần thứ ba cỡ móng ngón giữa, màu sắc là rám nắng. Quả kết lần thứ tư còn chưa luyện hóa, phỏng đoán dựa theo sự phát triển màu sắc này, hẳn sẽ là màu đỏ.

Sở dĩ Trương Thư Hạc vẫn luôn giữ lại hạt đào, một là vì cây đào trong tay mình chính là mọc ra từ hạt đào, hai là ngọc đào không phải vật phàm, hạt của nó chắc hẳn cũng không phải vật tầm thường, tuy rằng không phải các loại bảo vật như không gian, thế nhưng chắc cũng có tác dụng.

Y lấy ra hạt đào màu hồng nhạt để trong tay thưởng thức một hồi, trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, đổi hạt đào tới tay trái, vận pháp lực từ đan điền đến bàn tay, lại chậm rãi phóng thích pháp lực từ bàn tay đến đầu ngón tay, chậm rãi đưa vào trong hạt đào.

Hạt đào vừa tiếp xúc với pháp lực, dường như bên trong có gì đó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Trương Thư Hạc dừng lại, nhìn hạt đào trong tay. Bề ngoài xem ra tuyệt không có biến hóa, kế đó lần nữa truyền pháp lực vào trong đó.

Chuyện kế tiếp, khiến y trợn mắt há hốc mồm. Sau khi y đổ đầy lượng lớn pháp lực vào hạt đào, đột nhiên hạt đào phá vỏ mà ra, cây mầm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng sinh trưởng, từ thân mầm như cọng giá tới kích cỡ ngón tay, phân ra vô số cành nhánh, nhánh cây từ từ trở nên thô to, sinh trưởng nhánh nhỏ, trong nháy mắt đã từ một hạt đào lớn lên thành đại thụ che trời.

Đợi sau khi Trương Thư Hạc chớp mắt, nhìn lại, toàn bộ gian phòng trong sát na đã biến thành một rừng rậm nguyên thủy, lọt vào trong tầm mắt đều là thân nhánh cành lá, nhét đầy mỗi một góc căn phòng, nếu không phải y cái khó ló cái khôn hô một tiếng dừng, sợ rằng toàn bộ tường đều sẽ bị nó đẩy đổ, toàn bộ tòa nhà sẽ bị nó chen sụp.

Trương Thư Hạc nhìn gian phòng đã hoàn toàn thay đổi diện mục hiện tại, chỉ còn lại một chiếc sô pha để ngồi, bản thân thì như ngồi dưới một cây cổ thụ hơn một nghìn năm, trong lúc nhất thời ngốc lăng tại chỗ, hoàn toàn không biết tại sao phát triển trở thành như vậy, có chút chưa phản ứng lại kịp.

Thanh âm như động đất rõ ràng làm bừng tỉnh Ngụy lão đầu với Lưu Hải sát vách, hai người nhìn bức tường nối tiếp với bên Trương Thư Hạc, đều mang vẻ ngẩn ngơ. Đến tột cùng đối diện đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ tường thế nào lại đột nhiên vặn vẹo không còn ra dáng, dường như trong nháy mắt muốn sụp.

Lưu Hải phản ứng lại lập tức phóng ra ngoài, Ngụy lão đầu lại lớn tiếng nói: “Thư Hạc, ban nãy động đất, cháu có sao không? Nếu không sao thì nhanh chóng ra ngoài, tường sắp sụp rồi...”

Trương Thư Hạc sau khi nghe tiếng mới tỉnh táo lại, nghe thấy thanh âm Lưu Hải phá cửa, y vội vàng mở miệng ngăn cản. Hai cánh cửa thép này là thứ tốt để đối phó đạn, lúc đi y còn muốn mang theo, đừng bị cái tên bạo lực đó đập hư, lập tức trả lời: “Cháu không sao, hai người tới phòng ngủ trước đi, khi tường sụp không nên đi ra.”

Hai người thấy Trương Thư Hạc không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dựa theo lời của y về lại phòng ngủ. Trương Thư Hạc thì lại nhẹ nhàng buông hạt đào trong tay ra, chỉ thấy toàn bộ hạt đào đều treo trên rễ cây, treo giữa không trung.

Tuy rằng có chút giật mình với tình cảnh trước mắt, nhưng Trương Thư Hạc lại có cảm giác có thể khống chế được, nghĩ nghĩ kế đó nói câu: “Thu.” Kết quả cây vẫn không chút động đậy.

Y nhìn hạt đào đã bị phá, bị phá đại biểu chính là không cách nào thu hồi sử dụng lại, vậy chỉ có thể để cho nó triệt để phóng ra hết linh khí, phóng thích như thế nào đó là một vấn đề, bởi vì cứ tiếp tục để cho nó sinh trưởng, sợ rằng toàn bộ tòa nhà sẽ sụp sớm.

Y tính toán thu hồi pháp lực, thế nhưng không có hiệu quả, chẳng lẽ chỉ có thể lẳng lặng chờ? Bởi vì cả cây đều bao chặt chẽ y vào trong, ngay cả cửa cũng bị phá hỏng, khiến y không cách nào đi ra.

Dùng hết cách, cây vẫn không chút nhúc nhích, mà y đã nghe thấy thanh âm rít gào phẫn nộ của hắc báo ngoài cửa sổ, y biết nó cũng không có cách nào đi vào. Bất quá hai giờ sau, cành cây mọc chỗ cửa sổ bắt đầu biến đen, một lát sau nghe thấy “Răng rắc” mấy tiếng, mấy cành cây đen kia đột nhiên gãy rơi đầy đất, một bóng đen xông vào.

Hắc báo sẽ đi vào, đã trong dự liệu của Trương Thư Hạc, sự cố chấp của con báo này đã có thể nhìn ra được từ khi còn bé, bất quá trong lòng vẫn ít nhiều có chút cảm động. Chỗ hiện tại của y chỉ có không gian hai mét vuông, nơi khác đều bị cành cây bám chặt hết, cự ly từ cửa sổ đến chỗ y ngồi, đại khái có năm mét, hắc báo phải bám treo ở ngoài cửa sổ không ngừng phun lửa vào bên trong, rồi dùng móng vuốt xé từng cành cây mới có thể đi vào.

Kim diễm của hắc báo không ngừng tiêu hao, phun hai giờ đã sắp đến cực hạn của nó, lúc này hắc báo đang đi vòng quanh bên cạnh y, cũng cực độ bất mãn rống lớn với cây đào xung quanh.

Hắc báo vừa nghe thanh âm của Trương Thư Hạc, mới ngừng rống, mắt tím nghía thấy y không có việc gì, lúc này mới tiêu cơn phẫn nộ. Trương Thư Hạc cười vươn tay sờ sờ phần lưng trơn bóng của nó, sau đó lấy ra một túi châu đỏ từ không gian ném cho nó.

Hắc báo ngậm lấy túi châu đỏ, sau đó lặng lẽ nhảy, xông lên sô pha, ngồi ở bên cạnh Trương Thư Hạc, sau đó dùng răng cắn rách túi bắt đầu ăn.

Chờ sau khi hắc báo khôi phục nguyên khí, Trương Thư Hạc đã phát hiện cây đào xuất hiện biến hóa, ba giờ trước vẫn là màu xanh tươi, lúc này đã có chút phát vàng.

Mà Ngụy lão đầu với Lưu Hải ở đối diện không chỉ một lần hỏi y đã xảy ra chuyện gì, có phải bị đồ gì chặn ra không được hay không, Trương Thư Hạc đều khuyên bọn họ trở về nhà. Thẳng đến khi cách bình minh chỉ còn hai giờ, cây mới bắt đầu héo rũ, lá cây khô vàng rơi đầy đất, một tầng dày dày, đều có thể làm sô pha để ngồi.

Hắc báo thì không ngừng lăn lộn trong lá cây, cực kỳ chán ghét hành động chôn sống nó của cành lá. Tiếp theo Trương Thư Hạc nghe thấy thanh âm cây khô già đi, kế đó là tiếng gãy. Lúc này, y đột nhiên nghĩ đến điều gì, nâng tay thử một chút, kết quả trong nháy mắt đã thu lá khô với cây khô vào không gian.

Không gian hạt đào chỉ có thể thu vật chết, không cách nào thu vật sống, trước đó sinh mệnh lực của cây đang cường thịnh, y không cách nào thu vào không gian, một khi héo rũ sẽ thành gỗ, gỗ là vật chết đương nhiên có thể thu vào.

Bức tường nhất thời không có gì chống đỡ, ầm ầm sụp đổ, may là Ngụy lão đầu với Lưu Hải vẫn luôn ở phòng ngủ. Đang khi bọn họ muốn nhìn rõ đối diện tới cùng đã xảy ra chuyện gì, chợt nghe thấy Trương Thư Hạc ở đối diện lớn tiếng nói: “Đi mau, tòa nhà sắp sụp...”

Quả nhiên, một hồi sau liền nghe thấy thanh âm gạch rơi xuống đất, tiếp theo khe nứt trên tường bắt đầu rỉ cát, hai người vừa thấy không ổn, lập tức mở cửa chạy ra ngoài. Cũng may có không gian, nếu không thực sự là thứ gì cũng không lấy được.

Ra ngoài liền thấy Trương Thư Hạc với hắc báo đã ở cửa, thấy mấy người đều không có chuyện gì, y trước tiên dùng kiếm gỗ đào tước rơi đầu một con tang thi bò lên, xung phong xông xuống.

Tiếp theo Lưu Hải lấy ra dao phay đuổi theo sau đó, Ngụy lão đầu thì cầm một cây súng, tuổi ông lớn không thể chém tang thi như người thanh niên, bất quá thời còn trẻ ông đã từng làm cục trưởng cục cảnh sát hai năm, súng vẫn biết bắn, muốn nổ đầu, vẫn có phân nửa độ chính xác.

Ba người xuống lầu khi toàn bộ cầu thang đã bắt đầu lay động, mấy bước xông xuống, một bên gϊếŧ tang thi bên ngoài, một bên nghe thanh âm toàn bộ tòa nhà uỳnh một tiếng bắt đầu đổ sụp qua bên phải.

Trương Thư Hạc chém mấy kiếm qua, thanh lý ra đất trống lập tức lấy một chiếc xe việt dã cải tạo ra, mở cửa xe quát: “Nhanh lên xe, chúng ta đi.” Nếu không đi, khi toàn bộ tòa nhà đổ sụp, chỉ sợ cũng đi không xong.

Ba người nhanh chóng lên xe, hắc báo xông đến ghế lái bên cạnh Trương Thư Hạc, y đóng cửa, khởi động xe, gạt cần số, chuyển tay lái, liền mạch lưu loát, kế đó xe việt dã nghiền đè mấy con tang thi, liền xông đi như bay.

Nguồn:

Vừa rời khỏi mấy phút, toàn bộ tòa nhà đã bắt đầu chia năm xẻ bảy sập xuống, vô số đá vụn bùn đất như mưa rơi nện ra từng hố trên mặt đất nhựa đường.

*

Thời gian đã gần đến buổi trưa, trên một đoạn đường đất vùng ngoại thành, có một chiếc xe việt dã đầy cát bụi lái đến, trông có chút chật vật không chịu nổi, bất quá tốc độ xe lại cực kỳ nhanh, cho dù đường đất không bằng phẳng, vẫn như đi trên đất bằng.

Ngẫu nhiên gặp phải mấy con tang thi ở ven đường, chưa đợi chúng nó nhào lên, xe đã lái sượt qua.

Ngụy lão đầu cả đêm không được ngủ ngon, lúc này đang đắp một chiếc áo bông ngủ một giấc ở chỗ ngồi phía sau xe việt dã, tỉnh lại thấy Trương Thư Hạc đang lái xe, Lưu Hải thì đang dùng khăn giấy lau thủy tinh.

“Đây không phải trấn X sao? Nhanh như vậy đã tới?” Ngụy lão đầu thức dậy, có chút hăng hái bừng bừng, trời biết ông vẫn luôn làm tổ trong chung cư, đã rất lâu không ra ngoài xem, “Nơi này ông đã từng tới, trước đây khi đến nông thôn có sống ở một nhà nông nơi đây, địa phương này không tệ, trồng gì cũng đều cho năng suất cao, a đúng rồi, trước đây có một kho lương, lương thực mới sản xuất trong trấn đều đặt trong kho.”

Kho lương? Không chỉ Trương Thư Hạc, ngay cả Lưu Hải cũng mắt sáng ngời, vội vàng ngừng động tác trong tay nói: “Ngụy gia, ông còn nhớ kho lương kia ở nơi nào không?”

“Ai nha, thời gian quá lâu, chuyện mười lăm mười sáu năm trước rồi.” Bất quá sau khi thấy ánh mắt khát vọng của Lưu Hải, lại sửa miệng: “Để ông nghĩ nghĩ, hình như phụ cận có một ao cá, những căn nhà ở đó là do người trong thôn dùng đá xây nên vào thập niên tám mươi, nhìn cũ nhưng rất rắn chắc, nếu không tháo dỡ hẳn có thể sử dụng đến bây giờ, ở cửa chính còn có chiếc máy xay bột chạy bằng điện kiểu cũ, cửa... Không nhớ rõ, hẳn là cửa gỗ, không không, là cửa sắt, già rồi già rồi, mấy thứ này thực sự không nhớ nổi...”

“Có phải hai bên nhà kho đó có cắm lá cờ phai màu?” Trương Thư Hạc đột nhiên mở miệng hỏi.

Ngụy lão đầu đang vắt óc suy nghĩ vừa nghe thấy, lớn tiếng nói: “Đúng đúng đúng, chính là cắm cờ màu... Sao cháu biết?”

Trương Thư Hạc nhìn hắc báo lúc này đang tựa lên bên người y, từ khe hở vị trí đang ngồi trên xe, tàn bạo nhìn chằm chằm hai cái đinh trong mắt phía sau, kế đó y dời tầm mắt nhìn về phía trước nói: “Cháu trông thấy.”